Chương 2: Lựa chọn tốt nhất

Đông Viện và Tây Viện Nghiêm Gia, tuy rằng ở sát bên nhau, nhưng mỗi Viện đều có cửa riêng. Các đời Kiến An Hầu đều ở tại Đông Viện, vậy nên trước cửa Đông Viện có treo tấm biển Phủ Kiến An Hầu, mà Tây viện lại là biển Nghiêm phủ. Lão phu nhân đau lòng cho cháu

gái, sợ việc liên tiếp mất

đi

song thân, sân viện của mình lại bị Nhị phòng chiếm

đi

sẽ

khiến Nghiêm Tiêu Nghi càng thêm khó chịu, vì thế liền để Nhị phòng tiếp tục ở lại Tây Viện. Cho nên tấm biển Phủ Kiến An Hầu kia lại được chuyển tới treo ở Tây Viện, biển

trên

cửa Đông Viện đổi thành Nghiêm Phủ.

Lúc này, đội ngũ đón dâu của Phủ Ninh Quốc Công cũng gần tới,

đã

sớm được dặn dò, bỏ qua cửa Phủ Kiến An Hầu,

đi

thẳng tới Đông Viện. Thứ tử An Vương Lý Gia Hằng chỉ mới mười ba tuổi lưu loát nhảy xuống khỏi ngựa, giương mắt nhìn tấm biển trước cửa

một

chút, lại nhìn tới Nghiêm Bồi Luân

một

thân y phục quý tộc sớm

đã

đứng chờ trước cửa, đáy mắt lóe qua

một

tia châm biếm.

Nghiêm Bồi Luân bận rộn tiếp đón, chắp tay

nói: “Làm phiền Nhị công tử rồi”.

Vị An Vương Nhị công tử này tuy

không

có tước vị trong người nhưng Nghiêm Bồi Luân cũng

không

dám chậm trễ. Dù gì đây cũng là người trong hoàng tộc, hơn nữa mới mười hai tuổi

đã

có thể lập được chiến công, cho dù sau này

không

được thừa kế tước vị, tiền đồ cũng là vô hạn.

Mặt Lý Gia Hằng mang theo ý cười, đáp lễ

nói: “Gia Hằng phụng mệnh



mẫu, thay mặt cho biểu huynh. Giờ lành

đã

tới, Gia Hằng cung thỉnh đại tiểu thư quý phủ lên kiệu”. Hoàn toàn

không

để mắt tới thân phận của Nghiêm Bồi Luân cùng với Phủ Kiến An Hầu.

Nghiêm Bồi Luân sửng sốt, cố gắng tươi cười,

nói: “Nhị công tử yên tâm, nhất định

sẽ

không

để lỡ giờ lành”. Dứt lời, Nghiêm Bồi Luân liền phái người

đi

tới hậu viện.

Lúc này, ở tại Đông Viện.

Bà tử bên cạnh tiểu Ôn thị nghe thấy hỉ nhạc bên ngoài, liền khom người

nói

với hai bà tử ở hai bên Nghiêm Tiêu Nghi: “Đại tiểu thư, đội ngũ đón dâu Phủ Ninh Quốc Công

đã

tới trước cửa, nô tỳ cung tiễn đại tiểu thư xuất giá”.

Đám người trong phòng cũng theo lời bà mụ

nói, đều cúi người hành lễ.

Nghiêm Tiêu Nghi tứ chi vô lực chỉ có thể bị người kéo

đi, cười lạnh

nói: “Việc

đã

tới nước này ta cũng

không

thể

nói

gì hơn. Chỉ là tiểu Ôn thị

thật

sự

nghĩ tới sau khi mấy người các người tới Phủ Ninh Quốc Công với ta liền có thể trốn được sao? Ta là chủ tử, đánh chết vài nô tài hồi môn ai có thể quản được chứ?”

Vài bà tử và nha hoàn bị tiểu Ôn thị chỉ định

đi

theo Nghiêm Tiêu Nghi làm nha hoàn hồi môn nghe được lời của nàng,

không

khỏi giật mình. Tuy

nói

tính tình đại tiểu thư

không

phải người bạo ngược, nhưng cũng

không

phải người yếu mềm mặc người tính toán, bằng

không

phu nhân cũng

không

hạ dược nàng. Phu nhân phái bọn họ

đi

theo giám sát đại tiểu thư, vốn tưởng rằng là

một

việc tốt, nhưng hôm nay ngẫm lại mới thấy đó chính là đường chết.

Bà tử thấy những người trong phòng lộ sắc mặt khó coi liền biết chuyện

không

ổn. Bà ta cố gắng cười

nói: “Đại tiểu thư gả vào Phủ Ninh Quốc Công rồi, nếu

không

có ai bên cạnh giúp đỡ, sợ là hạ nhân trong Phủ Ninh Quốc Công cũng

không

thể cho tiểu thư sắc mặt tốt. Phu nhân chỉ là

đang

lo lắng cho đại tiểu thư mà thôi, đại tiểu thư đừng nghĩ nhiều”.

“Giúp đỡ? Tống ma ma, ta cũng

không

muốn cùng ngươi

nói

lời vô nghĩa, nếu hôm nay ngươi

khôngđem người của ta trả lại đây, ta cho dù chết cũng

không

để các ngươi được toại nguyện. Cho dù nhìn ta

hiện

tại như vậy, nhưng nếu muốn chết ai có thể ngăn cản được? Đến lúc đó Phủ Ninh Quốc Công trách cứ, để ta nhìn xem Kiến An Hầu có thể gánh được hay

không!” Nghiêm Tiêu Nghi cắn răng

nói.

Kể từ khi nàng biết Lư Gia muốn đổi người, thời điểm bản thân bị gả tới Phủ Ninh Quốc Công, người thân tín bên cạnh nàng đều bị tiểu Ôn thị lấy cớ điều

đi. Tiểu Ôn thị sợ nàng làm ra chuyện gì cực đoan liền để thân tín của bà ta tới giám sát nàng. Nhưng tiểu Ôn thị

không

ngờ tới, từ lúc nàng biết việc Lư Gia muốn đổi người, nàng

đã

chẳng còn bất kỳ trông cậy nào vào Lư Gia rồi, sao còn náo loạn được. Còn về việc gả vào Phủ Ninh Quốc Công đối với nàng mà

nói, ngược lại là

sự

kinh hỉ lớn.

Theo như Nghiêm Tiêu Nghi thấy, cho dù thế tử Phủ Ninh Quốc Công có phẩm tính thế nào, chỉ cần nàng có thể vào đó, Nghiêm Bồi Luân và tiểu Ôn thị

không

thể động chạm gì tới nàng. So với việc ở lại đây bị bọn họ lợi dụng đẩy tới những chỗ khác, Phủ Ninh Quốc Công ngược lại là lựa chọn tốt nhất với nàng lúc này. Mà ngày Phủ Ninh Quốc Công hạ sính, nàng càng chắc chắn điểm này. Nhưng tất cả chuyện này tuyệt đối

không

thể để bọn họ phát

hiện, bằng

không

sợ

sẽ

xảy ra chuyện khác. Bây giờ tình thế

đã

khác, nàng muốn nắm chắc cơ hội đem người của mình trở về, bằng

không

qua hôm nay, bọn họ nhất định

sẽ

bị tiểu Ôn thị bán ra ngoài.

Tống ma ma nghe nàng

nói

vậy liền vội vàng

đi

tìm tiểu Ôn thị. Nghiêm Tiêu Nghi có thể tuyên bố tìm chết, chỉ cần lúc lên kiệu có chuyện gì ngoài ý muốn, chưa

nói

tới Phủ Ninh Quốc Công kia, người tới đón dâu hôm nay là Nhị công tử An Vương, ai cũng

không

phải người mà Phủ Kiến An Hầu có thể đắc tội được.

Sau khi tiểu Ôn thị nghe Tống ma ma bẩm báo, bà ta cơ hồ muốn xé nát khăn trong tay. Lời Nghiêm Tiêu Nghi

nói



thật, tiểu Ôn thị

hiện

tại mới hiểu được, mấy ngày nay Nghiêm Tiêu Nghi đều là

đangngụy trang, nàng ta căn bản sớm

đã

ra quyết định rồi, lại muốn hạ thấp phòng bị của bọn họ. Nghĩ tới hành động hôm nay của Phủ Ninh Quốc Công, chỉ sợ cọc hôn nhân này nha đầu Nghiêm Tiêu Nghi kia cầu còn

không

được. Nhưng bây giờ mọi chuyện

đã

tới nước này, tiểu Ôn thị

không

có can đảm vào lúc này hủy

đi

cọc hôn

sự

này.

“Đem người của chúng ta rút hết về, nàng ta muốn người của mình, vậy trả lại cho nàng ta”. Tiểu Ôn thị cắn răng

nói.

Tiểu Ôn thị nghĩ tới những lời đồn đãi về thế tử Ninh Quốc Công, trong lòng liền cười lạnh. Cứ để ngươi đắc ý trước, Khương Kỳ kia nếu chết cũng thôi, nếu như

không

chết, phu quân vô đức, xem ngươi còn có thể có những ngày tốt lành

không!

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn đám người quỳ trước mặt

không

ngừng nức nở, giọng nàng lạnh lùng

nói: “Đừng khóc, hôm nay là ngày Nghiêm Tiêu Nghi ta gả

đi, bộ dáng các ngươi như vậy

không

phải làm cho người khác chê cười sao?”

Phụ nhân trung niên dẫn đầu đám người lau lệ

trên

mặt, nhìn chủ nhân tứ chi vô lực ngồi tựa

trên

tiểu tháp, bà lại rơi lệ, rồi lại vội vàng lau

đi: “Đại tiểu thư…”

“Các ngươi hầu hạ ta nhiều năm, cũng là những người ta tín nhiệm nhất. Bây giờ ta phải rời khỏi chỗ này, nếu các ngươi muốn theo ta, vậy liền sửa sang dung nhan, theo bản tiểu thư xuất giá, nếu

khôngnguyện ý

thì

lưu lại, tới lúc bản tiểu thư

sẽ

đem khế ước bán thân trả lại cho các ngươi”. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bọn họ, chậm rãi

nói.

Những người này

không

chút do dự cúi rạp người

trên

đất, trăm miệng

một

lời: “Nguyện

một

lòng

đitheo tiểu thư”.

“Tốt!” Nghiêm Tiêu Nghi

nói

với phụ nhân trung niên: “Hoàng ma ma, người mang theo bọn họ

đi

chuẩn bị cho tốt

đi”.

Phụ nhân dẫn đầu sau khi lên tiếng trả lời, lập tức đứng dậy, mang theo những người kia nhanh chóng rời

đi.

Sau khi bọn họ rời

đi, Nghiêm Tiêu Nghi đối với Tống ma ma

đang

đứng thẳng ở cửa: “Thay ta cảm tạ phu nhân ngươi, cảm ơn mấy ngày nay

đã

chiếu cố người bên cạnh bản tiểu thư”.

Chỉ mới

một

tháng ngắn ngủi, Hoàng ma ma vốn có thân mình thùy mị thướt tha, bây giờ ngay cả xiêm y trước kia có khi cũng

không

mặc được. Nha hoàn bên người nàng cũng đều có bộ dáng xanh xao vàng vọt. Hôm nay nếu

không

dẫn bọn họ

đi, sợ rằng kết cục của họ so với suy nghĩ của nàng càng thêm tồi tệ.

Tống ma ma sửng sốt, vội vàng trả lời: “Đại tiểu thư

nói

quá lời”.

Nghiêm Tiêu Nghi giữ đạo hiếu ba năm, liền ru rú trong nhà, bên người lại có người giám sát, nếu

không

phải thời gian đó nàng luôn ở tại Đông Viện, sợ là sớm bị người lãng quên. Bây giờ xem ra, đúng là Tống ma ma cũng

không

dám nhìn thẳng nàng.

“Tuy

nói

bản tiểu thư

không

nguyện ý dùng những người Hầu phu nhân đưa tới, nhưng hôm nay bản tiểu thư như vậy, người bên cạnh sợ cũng

không

dùng được, vậy làm phiền Tống ma ma kêu hai hỉ bà lúc nãy lại đây”. Nghiêm Tiêu Nghi cũng

không

muốn mang những người này ra phủ, nếu bị kẻ có tâm lắm miệng,

sẽ

khiến Phủ Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công chúa

không

thoải mái, đối với nàng cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Tống ma ma là người thông minh, lập tức hiểu ý của Nghiêm Tiêu Nghi. Mặc dù Đại tiểu thư

khôngmuốn dùng người phu nhân gọi tới, nhưng phô trương vẫn phải có, cũng

không

thể

thật

sự

để đại tiểu thư mang theo những người xanh xao vàng vọt kia xuất giá được. Nghĩ vậy, Tống ma ma lại kêu những người lúc nãy tới, chỉ là những người đó càng thêm thành thực hơn so với lúc trước, hai hỉ bà lúc đỡ Nghiêm Tiêu Nghi, động tác cũng cẩn thận hơn

không

ít.

Trước cửa phủ, Nghiêm Bồi Luân vừa mới sai người

đi

hậu viện, liền thấy

một

đội năm người cưỡi ngựa phóng nhanh tới chỗ bọn họ.

“Kinh thành trọng địa, ai dám phóng ngựa nhanh như vậy!” Nghiêm Bồi Luân kinh ngạc

nói. Trừ cấm quân và tuần vệ kinh thành ra, chỉ khi có

sự

vụ khẩn cấp cần giải quyết, bằng

không

trong kinh

khôngcho phép phóng ngựa. Huống gì hôm nay là ngày Phủ Ninh Quốc Công đón dâu, hẳn

đã

sớm thông báo qua, cấm quân và tuần vệ kinh thành cũng

sẽ

không

ở đây va chạm với đội ngũ đón dâu mới đúng.

Đội kỵ mã càng lúc càng tới gần, lúc mọi người nhìn thấy

rõ,

thì

vị hán tử cầm đầu

đang

mặc khôi giáp, bốn người

đi

sau cũng là

một

thân áo giáp. Ngay lúc Nghiêm Bồi Luân muốn kêu người ngăn đội người đó lại, đột nhiên nhìn thấy gương mặt người dẫn đầu, ông ta kinh ngạc tới mức quên luôn cả

nóichuyện.

Người này

không

phải

đã

mất tích rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất

hiện?

Đội kỵ mã dừng lại trước cửa phủ, người cầm đầu nhảy xuống ngựa. Cũng

không

để ý những người khác,

đi

thẳng tới trước mặt Nghiêm Bồi Luân, ngón tay đẩy đẩy trường đao giắt ngang hông, lưỡi đao liền trượt ra khỏi vỏ

một

khúc. Ngay lập tức, tiếng hỉ nhạc

đang

thổi liền dừng lại.

Lý Gia Hằng vội vàng sai người tấu nhạc lại. Tuy

hắn

ta

không

biết phát sinh chuyện gì, nhưng người tới là

một

thân võ quan, bộ dáng có vẻ

sẽ

không

làm ra chuyện gì quá khích, ngược lại hỉ nhạc

không

thể ngừng được, đây là đón dâu cho biểu huynh của

hắn

đó. Huống gì





chỉ kêu

hắn

đem người về, cũng

không

dặn

hắn

phải lo sống chết của Kiến An Hầu.

“Dương, Dương đại nhân…” Nghiêm Bồi Luân cố gắng trấn định, ý đồ cầu cứu Lý Gia Hằng, nhưng lại phát

hiện

đối phương

đang

cúi đầu sửa sang xiêm y.

Dương Hàm lạnh giọng

nói: “Nghi nhi đâu?”

Nghiêm Bồi Luân run rẩy vươn ngón tay chỉ vào trong phủ, đáp: “Ở, ở bên trong”.

Dương Hàm thu đao, giọng

nói

lạnh lùng:”Hôm nay là ngày vui của Nghi nhi,

không

thích hợp vấy máu. Nhưng từ nay về sau, Dương Hàm ta và Nghiêm gia ngươi

không

đội trời chung”.

nói

dứt lời, ông xoay người hướng bốn tên cận vệ thân cận

nói: “Các ngươi đợi ở ngoài”.

“Vâng!” Bốn người cùng lúc hô vang.

Sau đó, Dương Hàm

không

để ý tới Nghiêm Bồi Luân, chạy vào bên trong phủ. Người Nghiêm phủ muốn ngăn lại, nhưng lại bị sát khí

trên

người ông dọa sợ tới

không

dám làm ra hành động gì.

Lý Gia Hằng nhìn bóng lưng ông, nghĩ tới những lời





đã

nói, trong lòng khẽ động. Đúng là tới sớm

không

bằng đúng lúc, Vân Huy tướng quân này

đã

mất tích mấy tháng bây giờ lại đột nhiên xuất

hiện.

Lý Gia Hằng nhìn mặt Nghiêm Bồi Luân xám như màu đất liền cười lạnh trong lòng. Tuy rằng

hắn

còn trẻ, nhưng những việc trong triều

hắn

cũng có biết, Vân Huy Tướng quân mất tích mấy tháng, lại đột nhiên xuất

hiện, tất nhiên là vì có việc quan trọng. Đáng tiếc, Nghiêm Bồi Luân lại cho rằng chất nữ kia

đã

không

còn chỗ dựa nào, liền dễ dàng đưa người

đi

xung hỉ.

Bây giờ thân cữu cữu người ta

đã

về,

không

biết Nghiêm Bồi Luân có hối hận vì những việc mình

đã

làm hay

không.