Chương 20: Buộc tội

Ngự Thư phòng

“Bệ hạ, Vân Huy tướng quân Dương Hàm buộc tội Binh Bộ Thị Lang Lư Trạch Bảo tham ô quân lương, khiến tướng sĩ Tây Nam

không

no bụng, làm giảm sức chiến đấu, ảnh hưởng tới an nguy biên cương”. Tả Tướng Trương Hiền Thông bẩm báo.

Lý Miểu nghe vậy sửng sốt, sau đó khoát tay

nói: “Trình sổ con lên đây”.

Trương Hiền Thông dâng tấu chương lên ngự tiền rồi chắp tay

nói: “Bệ hạ, Dương tướng quân

nói

có sách mách có chứng, thần nghĩ nên điều tra

rõ”.

Hữu tướng Diêu Viễn đứng bên cạnh liền

nói: “Vụ án tham ô quân lương ở Tây Nam

một

tháng trước

đã

kết án, thủ phạm

đã

đền tội, Dương tướng quân giờ còn

nói

tới

không

phải là vì thù hận cá nhân đấy chứ?”

“Thủ phạm? Ý ngươi

nói

tới viên quan Ngũ phẩm kia? Hừ? Đúng là vớ vẩn, án này liên lụy rất rộng, Hộ Bộ Thượng Thư bị phạt giáng chức, Hộ Bộ Thị Lang Vương Kì và chủ

sự

Thương Bộ tới nay còn bị nhốt trong đại lao Hình bộ, cuối cùng đưa cho Binh Bộ phụ trách lại giao ra

một

cái đầu quan là xong sao?” Trương Hiền Thông hoàn toàn

không

buông tha cho Diêu Viễn, nắm lấy

một

từ “thủ phạm” này mà bắt bẻ lại.

Diêu Viễn trừng mắt tức giận

nói: “Như thế nào? Chẳng lẽ Trương đại nhân muốn Binh bộ cũng phải cùng vào nhà lao ngồi sao?”

“Diêu đại nhân

đang

cố ý xuyên tạc, Vân Huy Tướng quân tấu trình cũng chỉ buộc tội mình Lư Trạch Bảo thôi, chẳng lẽ Diêu đại nhân cảm thấy

không

có người thị lang này Binh bộ liền

sẽ

sụp đổ sao?” Trương Hiền Thông phất tay áo, giọng

nói

khinh thường.

Diêu Viễn

không

muốn tiếp tục đọ chữ với Trương Hiền Thông, ngược lại chắp tay

nói

với Hoàng đế

đang

ngồi

trên

ngai rồng: “Bệ hạ, Vân Huy Tướng quân những ngày gần đây liên tục dâng tấu buộc tội, những người trong đó đều là thân thuộc với Lư Thái Phó. Thần nghe

nói

Vân Huy Tướng quân có

một

người cháu

gái, vốn có hôn ước với Lư gia, nhưng vì nguyên nhân…”

Trương Hiền Thông

không

đợi Diêu Viễn

nói

xong liền hừ lạnh

một

tiếng: “Trong kinh thành ồn ào huyên náo nhất là chuyện Lư Gia và Kiến An Hầu tỷ muội đổi người gả

đi, Diêu Đại nhân chẳng lẽ còn muốn che lấp chuyện này sao?”

“Ngươi…”.

Diêu Viễn muốn

nói

gì đó nữa, Trương Hiền Thông liền cướp lời: “Cháu

gái

trong lời Diêu đại nhân kia giờ

đã

là Thế tử Phu nhân của Phủ Ninh Quốc Công,

đã

không

còn liên quan gì gì tới Lư Gia, Lư Trạch Bảo ngoại trừ là chi ngoại của Lư Gia ra, cũng chẳng có gì để gọi là thân thuộc với Lư Thái phó cả. Theo bản quan được biết, nguyên quán của Lư Trạch Bảo ở Phúc Châu,

không

phải tộc nhân của Lư thái phó, ngay cả đồng hương cũng chẳng được tính nữa. Chẳng lẽ Vân Huy Tướng quân chỉ cần buộc tội bất kỳ người họ Lư nào

thì

đều là vì tư thù sao?”

“Này…” Diêu Viễn nhất thời

không

nói

được lời nào. Lư Trạch Bảo thân là Binh Bộ Thị Lang, lại bởi vì cùng họ với Thái phó, liền thúc ngựa nịnh ngọt, ngầm nhận trưởng tử Lư Triều Tông của Lư Thái Phó làm nghĩa phụ, hoàn toàn

không

để ý tới chuyện Lư Triều Tông cũng chỉ lớn hơn

hắn

ta năm tuổi mà thôi. Chuyện này dù chưa lộ ra ngoài, trong lòng mọi người đều

rõ, chỉ là

không

thể

nói



chân tướng cho bệ hạ biết.

“Được rồi”. Lý Miểu vẫn im lặng từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ thấy

hắn

nhìn tấu chương

đang

được trải

trên

ngự án, rồi cầm lấy bút son, ở

trên

đó viết vài chữ. Sau đó, đại thái giám đứng sau cầm lấy tấu chương đưa cho Trương Hiền Thông: “Chuyện này Hình bộ điều tra, Trương Hiền Thông giám sát”.

Trương Hiền Thông nhận tấu chương, lĩnh mệnh.

Diêu Viễn thấy Trương Hiền Thông nhìn ông ta nhướng mày, trong lòng vô cùng

không

thoải mái.

Trương Hiền Thông là người bất kiến thố tử bất tản ưng (1), nếu

không

có chứng cứ xác

thật,

hắn

ta tuyệt đối

không

mang tấu chương của Dương Hàm dâng lên cho hoàng thượng.

hắn

ta vốn tưởng Dương Hàm chỉ là buộc tội lung tung, cắn bậy cắn bạ, giờ nhìn lại, sợ rằng đó là vì đối phó Lư Trạch Bảo mà tung hỏa mù thôi.

(1)bất kiến thố tử bất tản ưng: (不见兔子不撒鹰): Mục tiêu cụ thể chưa xuất

hiện

thì

chưa hành động

Lư Trạch Bảo mặc dù là đồ vô sỉ, nhưng đối với Lư gia và Nhị hoàng tử mà

nói, lại là người đưa mưu lược hiếm thấy. Nghĩ tới Binh Bộ Thượng Thư tầm hai năm nữa

sẽ

từ quan về dưỡng lão, nếu

không

có gì sai lầm, Lư Trạch Bảo dưới

sự

giúp đỡ của Lư Gia

sẽ

kế nhiệm chức vụ này.

Đáng tiếc, tất cả tính toán bây giờ đều thành công cốc.

Sau khi Trương, Diêu hai người rời

đi, Lý Miểu đứng lên,

nói

với đại thái giám Quảng Tòng Trung: “Chúng ta

đi

dạo”.

“Khởi…” Quảng Tòng Trung còn chưa kịp hô chữ Giá liền bị Lý Miểu cắt lời.

“Ngươi

đi

theo ta, những người khác lui ra”. Lý Miểu

nói

xong liền nhấc chân ra khỏi Ngự thư phòng.

Lý Miểu

nói

như vậy nhưng Quảng Tòng Trung

thật

sự

không

dám để tất cả mọi người đều lui ra, chỉ kêu cung nhân đứng cách xa trăm bước thôi.

Lý Miểu

đi

qua hành lang

thật

dài trong ngự hoa viên, nhìn hoa tươi nở rộ bên ngoài,

nói: “Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Dương Hàm lại

thật

sự

đem được chứng cứ phạm tội của Lư Trạch Bảo dâng lên,

thật

khiến trẫm có chút giật mình”.

“Nghe

nói

Vân Huy Tướng quân năm mười bày tuổi thuận tiện

đi

thi cử nhân, nếu

không

phải ngài ấy bỏ văn theo võ, hẳn là có thể nằm trong tam giáp”. Quảng Tòng Trung

nói.

“Tam giáp?” Lý Miểu từ chối cho ý kiến” Trẫm vẫn thích

hắn

như bây giờ hơn, văn võ đều thông, tướng quân nho nhã”.

Quảng Tòng Trung cười

nói: “Bệ hạ

nói

đúng”.

sự

oai hùng năm đó của Ninh Quốc Công cũng

không

như Vân Huy Tướng quân, dùng hố gϊếŧ tù binh, lấy thi thể tù binh cho kinh thành xem. Bệ hạ gọi người hung tàn như vậy là nho tướng sao? Quảng Tòng Trung nhịn

không

được mà rùng mình.

Lý Miểu

đi

bên cạnh thấy sắc mặt Quảng Tòng Trung

không

đúng liền cười hỏi: “Trẫm còn tưởng rằng ngươi tiến bộ rồi! Sao chỉ mới

nói

tới tên

đã

bị dọa thành như thế”.

Quảng Tòng Trung cười khan

nói: “Là nô tài vô dụng”.

“Cũng

không

trách được ngươi, tuy rằng trẫm chưa từng nhìn thấy tận mắt, chỉ có thể tưởng tượng tới tình huống đó, huống gì ngươi

đã

tận mắt thấy qua”. Lý Miểu lơ đễnh

nói.

Năm đó Tây Nam đại thắng, Lý Miểu phái Quảng Tòng Trung

đi

truyền chỉ phong thưởng. Vận khí Quảng Tòng Trung năm đó cũng

thật

tốt, vừa tới liền gặp cảnh Dương Hàm

đang

ở trước kinh thành địch quốc gϊếŧ tù binh, chất thành đống cao gần năm thước.

trên

đất toàn máu tươi và óc người, sợ tới mức Quảng Tòng Trung chưa tuyên chỉ

đã

hôn mê bất tỉnh. Sau khi hồi kinh, mỗi đêm ông ta đều theo ác mộng bừng tỉnh,

một

người

đang

tốt,

một

tháng

đã

gầy

đi

ba mươi cân, tới bây giờ còn chưa thể dưỡng béo trở lại.

“Cảm tạ bệ hạ thông cảm”. Quảng Tòng Trung vội vàng tạ ơn.

“Trước đó Dương Hàm lung tung bám cắn Lư thị nhất mạch chỉ là đả thảo kinh xà, tìm kiếm nhiều sơ hở hơn. Có điều trẫm cũng nhìn ra được

hắn

ta

thật

sự

có tư thù”. Lý Miểu than

nhẹ

một

tiếng: “đã

sớm nghe

nói

Dương Hàm vô cùng kính

yêu

trưởng tỷ của

hắn, Nghiêm Gia và Lư Gia làm như vậy, cũng

không

trách

hắn

được. Nếu lúc đó Vân Huy Tướng quân có ở kinh thành, cho dù Nghiêm Gia hay Lư Gia hẳn cũng

không

dám động tay động chân với hôn ước”.

Quảng Tòng Trung hơi khom người

nói: “Tuy rằng

không

gả vào Lư Gia, nhưng

không

phải bây giờ

đã

thành Thế tử Phu nhân sao? Nô tài nghe

nói

thế tử Phủ Quốc Công đối xử với phu nhân rất tốt. Cho nên, vị ngoại sinh nữ này của Vân Huy Tướng quân

thật

đúng là có phúc”.

“Sau khi Kỳ nhi gặp chuyện

không

may,





và Ninh Quốc Công liền rất ít tiến cung,

một

số người vì thế mà phỏng đoán nhiều chuyện, cho rằng trẫm

đang

dần vắng vẻ bọn họ”. Lý Miểu hừ lạnh

một

tiếng: “Nghiêm Bồi Luân vì leo lên Lư Gia mà bỏ Phủ Quốc Công, ai cho

hắn

ta lá gan đó hử?”

Quảng Tòng Trung rụt cổ

không

dám

nói

gì.

Người khác có thể

không

rõ, ông ta ở bên cạnh bệ hạ hơn ba mươi năm lại hiểu



vị trí của Đại Trưởng Công Chúa trong lòng hoàng thượng thế nào. Nếu

không

phải có Đại Trưởng Công Chúa, bệ hạ sớm

đã

mất mạng từ năm sáu tuổi. “Tam vương chi loạn”, người ngoài đều chỉ

nói

Đại Trưởng Công Chúa gϊếŧ phu, lại

không

biết lúc đó quyền quý kinh thành đều

đã

có ý định mở cửa thành đầu hàng, thậm chí còn muốn gϊếŧ bệ hạ hiến thành.

Cho nên, Hoàng thượng đem chỗ trọng yếu nhất trong kinh thành giao cho Ninh Quốc Công, hoàng thành giao cho Đại Trưởng Công Chúa. Đương nhiên, người biết những việc này ít ỏi vô cùng. Kiến An Hầu kia đúng là buồn cười, bỏ Phủ Ninh Quốc Công mà leo lên Lư Gia.

không

cần

nói

tới Vân Huy Tướng quân, ông ta giờ hẳn là cũng bị Bệ hạ nhớ thương rồi.

Lý Miểu quay người lại nhìn chằm chằm Quảng Tòng Trung: “Ngươi có biết Nghiêm Tiêu Nghi kia đến cùng là nữ tử thế nào

không? Bị Nghiêm Bồi Luân cứng rắn đưa

đi, chẳng lẽ là vì có gì

không

ổn?”

Quảng Tòng Trung nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Phu nhân là ngoại sinh nữ của Vân Huy Tướng quân, người ta đều

nói

cháu ngoại giống tiểu cữu, hẳn là có điểm hơn người. Hơn nữa, cho dù có điểm

không

ổn, thế tử cũng

đã

tỉnh dậy trong đêm đó

không

phải sao? Thế tử có thể

không

màng bệnh tình mà

đi

cùng Thế tử Phu nhân về thăm nhà, hẳn là

thật

thích. Nếu có gì bất mãn, dựa vào tính tình của ngài ấy,

một

chút thiệt thòi cũng

không

nhận đâu”.

Bệ hạ sợ

một

nhà Đại Trưởng Công Chúa bị thiệt, nhưng nhìn khắp chốn kinh thành này, ai dám

thật

sự

gây chuyện với Phủ Ninh Quốc Công chứ? Hiển nhiên là phải trừ

đi

tên mắt mù Nghiêm Bồi Luân kia.

Lý Miểu yên tâm gật đầu: “Chờ Kỳ Nhi tốt hơn

một

chút liều triệu bọn họ vào cung. Trẫm vẫn nên tận mắt nhìn thấy mới có thể an tâm được”.

“Nô tài biết”. Quảng Tòng Trung thầm thở ra.

*** *** ***

Phủ Ninh Quốc Công

“Lư Trạch Bảo bị Hình bộ bắt”. Khương Văn Chính

nói.

Đại Trưởng Công Chúa kinh ngạc buông đồ thêu trong tay ra hỏi: “Ai thượng tấu?”

“Dương Hàm, Trương Hiền Thông sau khi hạ triều thượng tấu,

không

quá nửa canh giờ tên đó liền vào Hình bộ”. Khương Văn Chính nhận trà lạnh nha hoàn đưa tới uống hết

một

ngụm, sau đó

đi

tới trước mặt Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống.

Đại Trưởng Công Chúa đâm kim vào trong lớp vải

đang

thêu, lại phủi phủi mảnh vụn xiêm y

trên

người. “Có thể khiến Hình bộ lập tức bắt người

thì

chứng cứ hẳn

đã

vô cùng xác thực, Lư Trạch Bảo lần này

không

thoát thân được rồi.

“Tất nhiên rồi, Vân Huy Tướng quân

không

phải là tên mãng phu chỉ biết gϊếŧ người”. Khương Văn Chính cầm

một

mảnh vải vụn màu trắng lên nhìn nhìn sau đó lại cầm tay Đại Trưởng Công Chúa xem xét, lật tới lật lui: “Điện hạ, đây là muốn làm cho vi phu cái gì?”

“Túc y”. Đại Trưởng Công Chúa

nói: “Ngày trước mỗi mùa ta đều làm đủ y phục và trung y, nhưng do Kỳ Nhi bị bệnh ta cũng

không

có tâm tư làm gì. Bây giờ

hắn

tốt rồi, phải làm bổ sung mới được.

Khương Văn Chính thấy

trên

tay Đại Trưởng Công Chúa

không

bị đâm chỗ nào mới gật gật đầu: “Lần này

không

bị đâm vào tay, xem ra tay nghề có tiến bộ”.

“Từ năm trước bản công chúa

đã

không

bị đâm vào tay rồi”. Đại Trưởng Công Chúa có chút bất mãn

nói: “Hóa ra thời gian trước Dương Hàm nháo là vì chuyện này. Bây giờ bệ hạ trọng dụng Dương Hàm,

hắn

bám cắn lung tung Bệ hạ cũng

không

nói

gì. Đáng thương Lư Gia lại bị mượn việc này mà bắt thóp, lại quên

hắn

ta có

một

tôn tử từ tiểu thϊếp

đi

lên đấy!”

“Điện hạ mẫn tuệ, mấy cái châm tuyến này đối với ngài

không

là gì cả”. Khương Văn Chính cười

nói.

Nha hoàn đứng

một

bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng thầm

nói: Đại Trưởng Công Chúa và Quốc Công Gia từ khi thành thân tới nay, ngoại trừ thêu thùa

không

bị đâm vào tay,

thật

sự

không

có bất kỳ tiến bộ nào.

- ----------

Tác giả có lời muốn

nói:

Khương Kỳ cởϊ áσ ngoài: Phụ thân, ngài nhìn xem… tay nghề của Nghi nhi vô cùng tốt, xem sống động chưa này…

Khương Văn Chính xắn tay sao: “Xú tiểu tử, dám

nói

xấu mẫu thân ngươi…