Chương 22: Thạch gia tiểu thư

Chu Trung

đi

không

bao lâu

đã

trở lại.

“Bẩm thế tử, là biểu tiểu thư Lư Gia và đích tiểu thư của Ngự Sử đại phu (1) Thạch Trọng - Thạch đại nhân”. Chu Trung

nói. Tuy

hắn

không

nói

rõ, nhưng nhắc tới Lư Gia, bất kỳ ai cũng nghĩ tới Lư Gia Lư Thái Phó đầu tiên.

(1) Ngự Sử đại phu (御史大夫): Chức quan tòng nhị phẩm dưới thời nhà tống, làm việc cho Ngự Sử Đài

Ở Việt Nam, dưới thời Trần Nhân Tông cũng có các chức quan tương tự ở Ngự Sử Đài: Ngự sử đại phu, Ngự sử trung tướng, Thị ngự sử, Giám sát ngự sử, Chủ thư thị ngự sử, Ngự sử trung tán.

“Lư Gia biểu tiểu thư?” Khương Kỳ nhíu mày hỏi: “Người này từ đâu ra? Còn dám xảy ra xung đột với nữ nhi của Thạch đại nhân?”

“Bẩm thế tử, vị biểu tiểu thư này mới vào kinh hai tháng, nghe

nói

cầm kỳ thi họa

không



không

giỏi, nàng ta là được đích tiểu thư Thừa Nhật Hầu mời tới bữa tiệc trước khi xuất giá, dựa vào

một

bài vịnh sen mà nổi danh tài nữ”. Chu Trung

nói.

Khương Kỳ nghĩ lại, trong giấc mộng

hắn

chưa từng nghe qua danh tiếng của vị biểu tiểu thư Lư Gia này, nhưng cũng

không

có gì kỳ quái cả, vì tất cả những gì còn lại trong ký ức của

hắn

cũng là về Phủ Ninh Quốc Công thôi”.

không

chỉ Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi cũng tò mò về vị biểu tiểu thư này. Từ sau khi nàng qua kì chịu tang, Ôn thị liền giữ nàng trong sân, bên ngoài có chuyện gì nàng hoàn toàn

không

biết.

“Vị Thạch tiểu thư này cũng

không

phải là người dễ ở chung, nàng ta giống như phụ thân Ngự Sử đại phu của mình vậy”. Khương Kỳ

nói: “Vị biểu tiểu thư này sợ rằng

đã

làm gì khiến Thạch tiểu thư nhìn

không

vừa mắt rồi”.

Chu Trung gật đầu

nói: “Thế tử

nói

không

sai, nghe

nói

người

đi

cùng Lư Gia biểu tiểu thư kia đυ.ng phải tiểu nhị

đang

bưng thức ăn, khiến đồ ăn của những thực khách khác bị đổ tứ tung. Vốn chỉ cần đền ít tiền là được, huống gì nàng ta là người Lư Gia, khách nhân cũng

sẽ

không

trách tội. Ai ngờ người đυ.ng phải tiểu nhị kia nhất quyết

không

cho qua. Chưởng quầy muốn nhân nhượng tránh phiền phức, liền

nói

sẽ

miễn phí bữa hôm nay cho đám người biểu tiểu thư. Nhưng bà tử kia

nói

xiêm y bị dính nước trà

trên

người biểu tiểu thư là đồ dệt trong cung, nhất quyết đòi chưởng quầy giải quyết. Thạch tiểu thư

không

nhìn được bà tử kia ỷ thế hϊếp người liền mở miệng

nói

biểu tiểu thư cho qua, đừng làm mất mặt nơi đông người. Đáng tiếc, biểu tiểu thư

không

lên tiếng, bà tử kia lại hỏi Thạch tiểu thư là người phương nào, dám quản chuyện Lư Gia. Bây giờ bà ta

đang

bị người Thạch gia giữ ở dưới lầu vả miệng”.

Nghiêm Tiêu Nghi hỏi: “Hạ nhân

không

biêt thức thời mà biểu tiểu thư kia cũng

không

ngăn cản sao?” Túy Vận Lâu tuy rằng chỉ là

một

tửu lâu, nhưng có thể đứng vững được ở kinh thành này

thì

người sau lưng hẳn cũng

không

phải người đơn giản. Lư Gia biểu tiểu thư chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?

Chu Trung cũng hừ cười

một

tiếng: “Lúc bà tử kia nháo chuyện, vị biểu tiểu thư này chỉ đứng

một

bên nhìn, mí mắt cũng chẳng thèm động đậy. Đến lúc bà tử kia bị người hầu Thạch Gia đè xuống mới biết cuống cuồng mà tìm Thạch tiểu thư giải thích!”

“Thạch Gia cũng thực quá khiêm tốn rồi, đường đường là mẫu tộc của hoàng hậu lại để

một

bà tử chỉ vào mặt mà mắng, khó trách Thạch tiểu thư tức giận. Tại đại sảnh trừng phạt bà tử kia cũng coi như khiến Lư Gia quẳng

đi

mặt mũi”. Khương Kỳ nhấp

một

ngụm trà cười

nói: “Có điều đối phương chẳng qua cũng chỉ là

một

biểu tiểu thư mà thôi, nếu

không

sẽ

thật

sự

trở thành nhất mạch của Hoàng hậu và Hoàng quý phi tranh đấu”.

Nghiêm Tiêu Nghi có chút lo lắng hỏi: “Vị biểu tiểu thư kia suy cho cùng cũng xuất thân từ Lư Gia, chỉ tới kinh thành hai tháng

đã

có tiếng là kỳ nữ, chỉ sợ Lư Gia cố ý gây

sự.

một

người như vậy bị Thạch tiểu thư làm mất mặt ở chốn đông người, Lư Gia có thể bỏ qua sao?”

“Phu nhân quả nhiên băng tuyết thông minh, có thể nhìn ra manh mối trong đó”. Khương Kỳ vui vẻ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi: “Vị biểu tiểu thư này cho dù được Lư Gia coi trọng thế nào,

thì

bọn họ cũng

sẽ

không



một

người họ hàng, người ngay cả hạ nhân của mình cũng

không

quản giáo được, mà

đi

Thạch gia đòi công đạo. Thạch gia còn là thế gia trăm năm, lễ giáo khắc nghiệt, bọn họ giáo huấn

một

hạ nhân

không

biết quy củ, ai có thể

nói

gì được chứ?” Bây giờ Thạch gia tuy rẳng chỉ có mình Thạch Trọng làm quan trong triều, nhưng

hắn

ta là quan nhất phẩm, lại phụ trách giám sát Ngự Sử Đài, cho dù ông ta

không

phải là người Thạch gia, cũng

không

ai dám tùy tiện

đi

đắc tội Ngự Sử Đài.

“Vị biểu tiểu thư này hẳn là do Lư Gia cố ý đẩy ra,

thật

vất vả mới có chút tiếng tăm, sao lại ngu ngốc mà làm ra sai lầm như vậy?” Nghiêm Tiêu Nghi khó hiểu

Khương Kỳ nghĩ nghĩ

nói: “không

hiểu chuyện, hoặc là cố ý làm như vậy… Có điều chuyện này lại chẳng liên quan gì tới chúng ta. Bên dưới hình như

đã

an tĩnh lại rồi, chúng ta

đi

thôi!”

Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu,

sự

tình sau đó có khi nghiêm trọng hơn mặt ngoài. Lư Gia

không

ngu tới mức để

một

người

không

hiểu chuyện lộ mặt, vị biểu tiểu thư này là

một

tài nữ, khi

không

sao lại nguyện ý trở thành quân cờ của người khác.

Lúc hai người

đi

tới cầu thang, vừa lúc gặp mặt vị Thạch tiểu thư trong miệng bọn họ.

Thạch Uyển Nhi nhìn người ở ngay cửa cầu thang, đôi mi thanh tú của nàng ta hơi nhíu lại,

không

chút che giấu vẻ ghét bỏ của mình với Khương Kỳ.

Khương Kỳ là thế tử Phủ Quốc Công, Thạch Uyển Nhi là chất nữ của hoàng hậu, vô cùng quen thuộc với

hắn. Nàng ta đối với tên thế tử ý thế hϊếp người, suốt ngày ăn chơi này vô cùng phản cảm, cho nên hai người gặp nhau hệt như người xa lạ. Nghe

nói

Nghiêm Tiêu Nghi bị bắt ép gả qua xung hỉ cho

hắn, Thạch Uyển Nhi cảm thấy thương xót, cũng cảm thấy đáng tiếc.

“không

nghĩ tới

sẽ

gặp thế tử ở đây, xem ra thân thể ngài tốt hơn rồi”. Thạch Uyển Nhi thanh

âm

lạnh lùng

nói.

“không

dám, vận khí tốt thôi”. Khương Kỳ nheo mắt cười, nhìn Nghiêm Tiêu Nghi

đang

đứng

một

bên.

Thạch Uyển Nhi theo tầm mắt

hắn

nhìn qua Nghiêm Tiêu Nghi, nàng ta khẽ khom người: “Thạch Uyển Nhi gặp qua Thế tử Phu nhân”.

Nghiêm Tiêu Nghi đáp lễ: “Thạch tiểu thư

không

cần đa lễ”.

Khương Kỳ nhìn xuống lầu

một

cái rồi

nói: “Tâm tình Thạch tiểu thư hôm nay có vẻ

không

tốt lắm”.

“Vốn định ra ngoài giải sầu,

không

nghĩ tới lại bị người ta lợi dụng

không

nói, còn gặp được thế tử…” Thạch Uyển Nhi cười

nói: “Ngài cảm thấy tâm tình bản tiểu thư còn có thể tốt được sao?”

“A? Nếu Thạch tiểu thư

không

nguyện ý phối hợp vị biểu tiểu thư Lư Gia kia có thể dễ dàng được như ý sao?” Khương Kỳ cũng

không

ngại Thạch Uyển Nhi chỉ trích, cười

nói: “Thạch tiểu thư

thật

thiện tâm”.

“Ai biết được!” Thạch Uyển Nhi cười lạnh: “Ta

không

quấy rầy thế tử nữa, cáo từ”.

nói

xong Thạch Uyển Nhi khom người, cũng

không

đợi Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi

nói

gì thêm liền rời

đi.

Khương Kỳ nhíu mày nhìn theo bóng dáng Thạch Uyển Nhi, rồi quay đầu lại

nói

với Nghiêm Tiêu Nghi: “Tính tình Thạch Uyển Nhi này càng lúc càng kém”.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe

hắn

nói

vậy chỉ che miệng cười: “Nhưng thế tử lại

không

ghét nàng ấy

không

phải sao?”

“Coi như xong! Vị Thạch đại nhân kia suốt ngày lấy ta làm bè buộc tội Phủ Ninh Quốc Công rất nhiều lần”. Khương Kỳ nghiến răng tức giận

nói.

Thạch Uyển Nhi quay đầu nhìn bọn họ

đi

xuống lầu, khóe môi hơi cong lên. Nàng ta nghĩ tới những tin đồn gần đây, bây giờ

thật

sự

nhìn thấy ánh mắt và thái độ của Khương Kỳ với Nghiêm Tiêu Nghi, Thạch Uyển Nhi nghĩ, tên thế tử phong lưu này

thật

sự

quan tâm tới Thế tử Phu nhân của

hắn.