Chương 24-2: Nghi phu nhân 2

Thấy bọn họ

đi

xa rồi, Khương Kỳ rốt cuộc

nhẹ

nhàng thở ra, nhưng

hắn

còn chưa thở xong liền nghe thấy giọng

nói

bên tai: “Hóa ra đây chính là Tu Trúc công tử trong lời đồn! Dung mạo quả

thật

tú lệ, khó trách lúc trước thế tử an trí

hắn

ở bên ngoài”.

Khương Kỳ ho mạnh hai tiếng, gương mặt khóc

không

ra nước mắt. Mặc dù

hắn

sớm

đã

nói



với Nghi nhi, nhưng

hắn

sớm nên đem người tiễn bước, giờ thành thân rồi vẫn còn lưu người lại, cho dù là ai cũng

sẽ

nghĩ nhiều.

trên

đường vô tình gặp phải, tuy rằng Tu Trúc vẫn chưa

nói

gì, nhưng Nghi nhi vẫn phát

hiện

ra.

“Phu nhân, vi phu sai rồi”. Vị thế tử Phủ Quốc Công Khương Kỳ

không

sợ trời

không

sợ đất này ở

trên

đường nhận sai với Nghiêm Tiêu Nghi. Dù

không

có ai chỉ bảo, bản năng Khương Kỳ

nói

cho

hắn

biết, tình huống này cứ nhận lỗi trước tuyệt đối

không

sai.

Nghiêm Tiêu Nghi cười

một

tiếng: “Thế tử có gì sai chứ? Thϊếp

đã

nói

qua, chuyện ngày trước của thế tử, thϊếp

sẽ

không

so đo, sao lại vì chuyện này mà tức giận thế tử”.

“Đa tạ phu nhân”. Thấy Nghiêm Tiêu Nghi

không

giống giả bộ, tâm tình treo cao của Khương Kỳ rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Chúng ta

đi

tiếp đâu đây?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

Khương Kỳ vội vàng lắc đầu

nói: “Chúng ta vẫn nên

đi

về thôi, chân ta đột nhiên thấy

không

thoải mái”.

Khương Kỳ

không

muốn

đi

tiếp nữa, vạn nhất lại gặp được ai liền

không

tốt. Đợi sau khi trở về

hắn

liền phái người tiễn bước chủ tớ Tu Trúc,

không

nói

chuyện khác, trước kia

hắn

không

để ý người ta

nói

cái gì, bây giờ

hắn

không

muốn Nghiêm Tiêu Nghi vì chuyện này mà bị người cười chê.

Lúc

đi

xa khỏi phu thê Khương Kỳ, Tu Trúc nghĩ tới bộ dáng khẩn trương của Khương Kỳ liền nhịn

không

được cười ra tiếng.

hắn

bỗng nhiên cười to khiến người qua đường

không

hiểu gì cũng nhìn bọn họ.

Tiểu đồng bên cạnh

không

hiểu: “Tâm tình công tử rất tốt sao?”

"Vì sao?" Tiểu đồng hỏi.

“Bởi vì chúng ta có thể phải khỏi kinh thành rồi”. Tu Trúc

nhẹ

nhàng

nói

“Rời khỏi kinh thành?” Tiểu đồng hỏi lại. “Công tử, người

nói

thế tử

sẽ

đưa chúng ta rời khỏi kinh thành? Là muốn chúng ta

đi

chỗ nào? Có phải vị Thế tử Phu nhân lúc này muốn thế tử bán chúng ta

đi

không?”

“Ai biết được!” Tu Trúc cười

nói.

Lúc

nhỏ

hắn

bị phụ mẫu bán vào hí lâu, đưa vào tiện tịch. Tuy

nói

hắn

đối với Khương Kỳ giống như

một

chiến lợi phẩm đánh đố thắng được, nhưng đối với Tu Trúc

đã

trải qua mười lăm năm lang bạt kỳ hồ, bị trăm loại khi dễ mà

nói, sau khi được Khương Kỳ mua xuống,

hắn

cũng nhờ thế mà có hai năm an ổn.

Hôm nay, sau khi Tu Trúc thấy Khương Kỳ và phu nhân của

hắn

ta,

hắn

liền biết vị thế tử gia bât cần đời này

sẽ

không

lưu

hắn

lại kinh thành. Rời khỏi kinh thành – nơi mọi người đều biết thân phận của

hắn, bắt đầu lại lần nữa là ước nguyện của Tu Trúc. Chỉ

không

biết vị thế tử Quốc công kia có thể khoan hồng độ lượng trả khế ước bán thân lại cho

hắn

không?

Tu Trúc

không

nghĩ tới vào lúc hoàng hôn, Phủ Quốc Công liền phái người tới. Người đến

không

chỉ đem theo khế ước bán thân của

hắn

và tiểu đồng, còn đưa khế đất nơi bọn

hắn

đang

ở đưa cho

hắn, kêu là bán cho

hắn.

Chu Trung hơi khom người

nói

với Tu Trúc: “Ý của thế tử là hai vị chờ thêm mấy ngày, chuyện hộ tịch của hai vị còn phần quan phủ ký tên đồng ý, cho nên Tu công tử vui lòng đợi thêm ít ngày,

một

ngàn lượng bạc này cũng thỉnh công tử nhận lấy”.

Tu Trúc có chút khó tin,

hắn

nghĩ rằng Khương Kỳ có thể trả khế ước bán thân cho bọn

hắn

đã

khiến

hắn

vui mừng

không

ngờ,

không

nghĩ tới còn có thể trừ

đi

tiện tịch

đã

đi

theo bản thân mấy chục năm.

Chu Trung nhìn bộ dáng ngốc lăng của Tu Trúc, trong lòng u ám, vị này lúc trước khi thế tử mua về còn bày ra bộ dáng muốn sống muốn chết,

hiện

tại

thì

nhìn

đi! Nếu

không

phải là thế tử,

sẽ

có mấy ai hảo tâm trừ

đi

tiện tịch cho

hắn, còn làm luôn cho tiểu đồng

đi

cùng

hắn

chứ.

Chu Trung

đi

rồi, Tu Trúc vốn cho rằng bản thân

sẽ

không

khóc được nữa lại

không

chút hình tượng ngồi khóc rống thất thanh trong viện.

*** *** ***

Ngọc Thanh Viện.

“Nghi nhi, những thứ này đều là mấy năm nay ta đánh đố thắng được, nhập vào sổ của nàng

đi”. Khương Kỳ đẩy

một

hộp gỗ tới trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi đẩy hộp gỗ trở về: “Thϊếp cũng

không

phải muốn quản vốn riêng của thế tử, tuy

nói

quý phủ

không

thiếu tiền, nhưng tùy ý tiêu phí như hôm nay là

không

được”.

Tuy Nghiêm Tiêu Nghi có chút nghi ngờ với hành động ấu trĩ của Khương Kỳ, nhưng Đại Trưởng Công Chúa cũng gần xa

nói

lại với nàng những lời của Trần thái y, mặc dù

không



ràng, trong lòng nàng cũng suy đoán được

một

chút, vì thế cũng

không

thể

thật

sự

tùy ý Khương Kỳ muốn làm gì

thì

làm.

“Vi phu biết!” Khương Kỳ rất thông minh gật đầu, lại đẩy hộp gỗ về chỗ nàng” Vậy phu nhân cầm bù vào sổ sách của Viện chúng ta”.

Khương Kỳ nghĩ tới nụ cười lúc đó của Nghiêm Tiêu Nghi liền thấy da đầu run lên,

hắn

cũng

không

dám thu lại hộp gỗ này.

Khương Kỳ

nói

bổ sung vào sổ sách của viện, tay Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn đẩy hộp về liền dừng lại. Những đồ trang sức kia

không

thể ghi toàn bộ vào trương mục,

không

thì

tháng này Ngọc Thanh Viện phải ăn cháo rồi. Nàng gả vào Phủ Ninh Quốc Công mới

một

thời gian ngắn

đã

khiến trong viện chi ra

không

ít, chắc chắn

sẽ

để lại ấn tượng

không

tốt với Đại Trưởng Công Chúa.

Nghiêm Tiêu Nghi nắm chặt tay, rồi kéo hộp gỗ lại: “Nếu thế tử

nói

vậy, thϊếp liền nhận”.

Đây là chuyện do

hắn

gây ra,

hắn

gánh vác cũng tốt. Nghiêm Tiêu Nghi ôm hộp gỗ, cắn răng nghĩ.

*** *** ***

Những lời đồn về Nghiêm Tiêu Nghi

trên

phố vẫn khiến Khương Kỳ canh cánh trong lòng. Chu Trung giỏi tìm hiểu tin tức cũng

không

khiến chủ tử mình thất vọng. Ngày thứ ba

hắn

ta

đã

đem chân tướng



ràng tỉ mỉ báo lại.

“Mệnh phu nhân cứng rắn lúc đầu là do Phủ Kiến An Hầu truyền ra, sau đó lại có Lư Gia ở phía sau ra sức truyền

đi”. Chu Trung bẩm lại: “Ban đầu mấy lời này đều chỉ truyền trong chợ, bây giờ

đã

lan ra tới các quý phủ”.

Khương Kỳ cười lạnh

nói: “Bản thế tử

không

nghĩ tìm bọn họ,

không

nghĩ tới bọn họ lại tự mình nhảy ra”.

Nghĩ

một

hồi, Khương Kỳ liền

đi

tìm Đại Trưởng Công Chúa.

một

canh giờ sau, Đại Trưởng Công Chúa vào cung gặp Hoàng đế.

Từ sau khi Khương Kỳ gặp chuyện

không

may, Đại Trưởng Công Chúa rất ít khi tiến cung. Lần này đột nhiên vào cung, Lý Miểu muốn bỏ lại tấu chương trong tay mà

đi

nghênh đón. Quảng Tòng Trung hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ: “Bệ hạ, việc này

không

ổn”.

“Có gì

không

ổn?” Lý Miểu bị ngăn lại liền tức giận

nói.

Quảng Tòng Trung thấp giọng

nói: “Trong triều vốn có

không

ít lời chỉ trích Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công Chúa, nếu bệ hạ bỏ lại việc triều chính mà

đi

nghênh đón Đại Trưởng Công Chúa, chuyện này bị truyền

đi, sợ là

sẽ

lại có

không

ít tấu chương buộc tội được dâng lên”.

Lý Miểu hừ lạnh

một

tiếng: “Thân





của trẫm

không

cần bọn họ nhàn thoại”.

Lý Miểu tuy

nói

như vậy nhưng vẫn dừng bước, xoay người

đi

về trước ngự án. Quảng Tòng Trung thấy Lý Miểu nghe khuyên cũng lau

đi

mồ hôi lạnh.

Nhưng tới lúc Đại Trưởng Công Chúa hành lễ ở Ngự thư phòng, Lý Miểu lại đứng lên ngăn cản: “cô



không

cần như vậy!”

Đại Trưởng Công Chúa bị Lý Miểu nâng dậy, bà thấy vẻ mặt bất mãn của

hắn

liền

nói: “Nếu ở hậu cung

thì

thôi, đây là Ngự Thư phòng,

không

thể thất lễ. Để người khác nhìn thấy

sẽ

nói

bản cung rối loạn cương thường”.

“cô



cẩn thận quá rồi, trong ngự thư phòng này ai dám ra ngoài

nói

năng lung tung chứ?” Tuy tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhưng đối với Lý Miểu mà

nói, Đại Trưởng Công Chúa là trưởng bối

hắn

tín nhiệm nhất. Quảng Tòng Trung ở

một

bên nhìn người trước mặt cẩn thận nâng đỡ Đại Trưởng Công Chúa trông vẻ ngoài còn trẻ hơn

hắn, trong lòng ông ta có đủ loại tư vị.

Đại Trưởng Công Chúa nghe giọng Lý Miểu có chút tức giận liền cười

nói: “Lời này của Bệ hạ lại tùy hứng rồi”.

Lý Miểu đỡ Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống rồi mới ngồi xuống trước mặt bà, cảm khái

nói: “Bây giờ chất nhi cũng chỉ có thể tùy hứng trước mặt





thôi”.

Ngôi vị hoàng đế này ai mà

không

cầu chứ? Nhưng có được rồi, ngồi lên vị trí tối cao đó rồi, thê lương trong đó chỉ có Lý Miểu hiểu

rõ. Từ thời khắc

hắn

ngồi lên chiếc ghế đó, liền

không

có ai để ý Lý Miểu là người thế nào nữa.

Vào lúc phản loạn khắp nơi, dưới tình huống mọi người gần như đều

đã

bỏ chạy, chính người trước mắt này trấn trụ những kẻ rục rịch chống đối trong kinh thành. Người ta

nói

bà hung tàn

không

để ý tình nghĩa, nhưng

không

ai thấy Đại Trưởng Công Chúa đau khổ thế nào sau khi tự tay gϊếŧ chết phò mã;

không

ai thấy lúc bà che chở trước mặt

hắn, ở

trên

điện chém gϊếŧ những người buộc

hắn

thoái vị, thân hình mảnh mai kia cố gắng chống đỡ thế nào.

Từ thơ ấu tới khi trưởng thành, tới thời khắc nguy nan, Lý Miểu biết

hắn

trong mắt bà vĩnh viễn đều là

một

hài tử cần được bảo hộ. Lý Miểu chỉ khi ở trước mặt Đại Trưởng Công Chúa mới có thể trở lại là chính mình.

Cho nên…

“cô



lâu rồi

không

vào cung, hôm nay lại đột nhiên tới thăm chất nhi, nhất định là có chuyện rồi”. Lý Miểu hỏi.

Đại Trưởng Công Chúa nghe

hắn

hỏi vậy cũng

không

khách sáo

nói: “Có người khi dễ biểu đệ con”.

Lý Miểu thuận miệng hỏi: “Còn có người dám ức hϊếp Kỳ nhi?”

Đại Trưởng Công Chúa liền kể lại những lời đồn đãi

trên

phố: “Kỳ nhi đau lòng phu nhân

hắn

liền tới tìm người làm nương là bản cung

nói

chuyện. Bản cung nghe xong liền

đi

tìm Bệ hạ”.

Có chuyện liền tìm

hắn, Lý Miểu nghe vậy

không

những

không

tức giận còn thấy rất vui vẻ. Làm hoàng đế tốt nhất là gì chứ? Chính là





muốn làm gì

hắn

đều có thể nghĩ biện pháp giải quyết thay



cô,





bị người ta ức hϊếp

hắn

cũng có thể giúp





trả về.

“Chất nhi biết,

sẽ

không

để Kỳ nhi bị bắt nạt”. Lý Miểu cam đoan.

“Vậy bản cung

không

quấy rầy bệ hạ xử lý chính

sự

nữa”. Đại Trưởng Công Chúa nghĩ tới hôm nay Khương Văn Chính

đi

Binh bộ xử lý việc quân trong kinh, hẳn là cũng sắp xong rồi, nếu bà

đi

nhanh

một

chút còn có thể cùng ông hồi phủ.

Lý Miểu lại

không

muốn để Đại Trưởng Công Chúa về: “cô



cùng chất nhi dùng xong bữa tối lại hồi phủ được

không?”

Đại Trưởng Công Chúa nhìn những tấu chương

trên

ngự án, hỏi lại: “Chính vụ của Bệ hạ…”

“cô

cô, chất nhi

thật

sự

nhớ người”. Lý Miểu nghiêm túc

nói.

Đại Trưởng Công Chúa ở đây nửa ngày vẫn chưa thấy Khương Văn Chính, lại nhìn gương mặt khổ sở của Lý Miểu, bà cắn răng gật đầu

nói: “Được rồi, bản cung

đi

thăm Hoàng hậu trước”.

Lý Miểu nghe vậy liền vui vẻ.

Rời khỏi Ngự thư phòng, Đại Trưởng Công Chúa chậm rãi

đi

tới hậu cung. Bà nhìn hoa cỏ trân quý trong Ngự hoa viên đua nhau nở,

không

khỏi nhớ tới hài tử bà nhặt được ở góc ngự hoa viên năm đó. Bà được phụ hoàng sủng ái, cũng

không

biết trong cung có Hoàng tôn sống còn kém hơn cả cung nhân.

Lúc ấy bà chỉ cảm thấy đứa cháu này

thật

đáng thương, liền cầu xin Phụ hoàng giữ lại bên cạnh chơi với bà.

không

thể ngờ tới mới đó mà

đã

nhiều năm trôi qua rồi.

Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, nhưng vị tiểu chất nhi kia nghiêm ngặt tuân thủ quy củ,

thật

sự

coi bà như trưởng bối. Năm mười tuổi, Đại Trưởng Công Chúa bị phong hàn, tiểu chất nhi thế nhưng ở lại bên cạnh trông nom bệnh tình.

trên

gương mặt non nớt bày ra bộ dáng của người trưởng thành, nghiêm túc vô cùng, khiến người khác nhịn

không

được muốn trêu đùa

hắn.

Thời gian ở chung càng dài, Lý Miểu cũng học được cách làm nũng với bà như những vãn bối khác, học được chơi xấu. Phụ hoàng biết ông sát phạt quá nặng, thiên hạ

hiện

tại có thể hưng thịnh trăm năm, người kế nhiệm ông vì thế

không

cần phải có hùng tâm tráng chí, mà cần người hòa ái để thiên hạ có thời gian khôi phục.

Hài tử này với tính tình bình thản lọt vào mắt ông, phụ hoàng biết để Hoàng tôn kế vị, những vị huynh trưởng kia của bà tất nhiên

không

phục. Phụ hoàng trước khi rời

đi

dặn dò bà che chở hài tử kia.

Đại Trưởng Công Chúa khẽ cười

một

tiếng,

không

biết lúc đó phụ hoàng sao lại cảm thấy bà có thể bảo hộ

hắn

khỏi

sự

tức giận của mấy vị huynh trưởng,



ràng bà cũng cùng tuổi với

hắn

nha!

Bà nhớ



lúc Lý Miểu nghe được thánh chỉ,

hắn

không

tin,

hắn

hoảng sợ và bất an. May mà tất cả

đã

qua rồi, hài tử cũng trưởng thành,

không

cần

một

người



ràng chẳng hơn

hắn

bao tuổi như bà phải bày ra bộ dáng trưởng bối bảo vệ đứa

nhỏ.

Nhưng

không

biết từ lúc nào, mọi việc trở nên có chút kỳ quái! Chất nhi này hình như hiếu thuận quá phận với bà. Bà cũng

không

phải lão bà tám chục tuổi, bị

một

nam tử gần bằng tuổi dùng ánh mắt sùng bái nhìn bà khiến bà

không

thoải mái, mặc dù đó là chất nhi của bà.

Đại Trưởng Công Chúa muốn từ chối, bà

thật

sự

không

muốn có nhi tử lớn như vậy. Nhưng bà

không

có biện pháp, ai kêu người ta là hoàng đế chứ.

Trong Ngự Thư phòng, Lý Miểu bất thình lình hắt xì

một

cái, Quảng Tòng Trung ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Bệ hạ, có cần gọi Thái y tới xem

không?”

Lý Miểu xua tay: “Ngươi đừng

nói

chuyện, trẫm phải xử lý xong những tấu chương này trước bữa tối”.

Quảng Tòng Trung nghe lệnh, trong lòng vẫn ghi nhớ sau khi Đại Trưởng Công Chúa

đi

phải kêu Thái y tới bắt mạch mới được.

Đại Trưởng Công Chúa tiến cung

không

được bao lâu, tin tức

đã

truyền khắp hậu cung. Hoàng Quý Phi Lư Thị nghe cung nữ báo lại cũng

không

để ý, tiếp tục cắt tỉa chậu hoa trước mặt.

“đã

biết, lui ra

đi!”

Sau khi cung nữ bẩm báo lui ra, đại cung nữ bên cạnh Lư Thị hỏi: “Nương nương, Đại Trưởng Công Chúa lâu rồi chưa vào cung, sao hôm nay lại tới?”

“Thế tử Ninh Quốc Công bị bệnh, Đại Trưởng Công Chúa nào còn có thời gian tiến cung. Bây giờ thế tử tỉnh rồi, tất nhiên phải vào cung bái kiến”. Lời

nói

của Lữ Thị vô cùng quỷ dị, mặc dù đại cung nữ bên cạnh

không

hiểu lắm nhưng cũng

không

dám hỏi nhiều.

Lư Thị nghĩ tới dã tâm của phụ thân,

âm

thầm cười lạnh. Dã tâm bành trướng khiến con người như rơi vào mù quáng nông nỗi, hoàn toàn

không

nghĩ tới liệu bản thân có đủ thực lực để giành được hay

không. Tuy bà ta

đã

khuyên bọn họ từ bỏ ý định lập trữ, nhưng vì Khương Kỳ bệnh nặng, Đại Trưởng Công Chúa lâu rồi

không

vào cung, Ninh Quốc Công cũng có xu thế dần rời xa chính vụ khến lời đồn đãi Phủ Ninh Quốc Công bị bệ hạ vắng vẻ càng đồn càng xa.

Khoan

nói

tới việc Lư Gia bọn họ chẳng có lấy

một

võ tướng, bà ta ở cùng với Hoàng đế lâu như vậy, sao lại

không

biết địa vị của Đại Trưởng Công Chúa trong lòng Hoàng thượng chứ? Nếu

không

phải Lư thị vô tình biết được, sợ rằng chết bà ta cũng

không

ngờ rằng Hoàng thượng giao toàn quyền phòng vệ của Kinh thành cho Đại Trưởng Công Chúa. Hoàng thượng phải tín nhiệm đến thế nào mới an tâm mà làm vậy!

Thân thể Hoàng hậu ngày càng suy nhược, phụ thân liền muốn đẩy bà ta lên vị trí đó. Bệ hạ cho dù tính tình bao dung cũng

không

phải kẻ ngốc, năm đó Lư Gia được Bệ hạ tín nhiệm thế nào

thì

những năm này cũng

đã

chậm rãi bị tiêu hao gần như

không

còn gì nữa.

Lư thị làm Hoàng Quý phi nhiều năm như vậy

không

phải

không

nghĩ tới ngày mình có thể mặc phượng bào, đội mũ phượng, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng

hiện

thực lại

không

có chỗ cho giấc mộng này của bà ta.

Đáng tiếc! Là nữ nhi của Lư Gia, tất cả chẳng phải do bà làm chủ, giống như năm đó bà ta bị phụ thân đưa vào cung vậy.

*** *** ***

Ngày hôm sau, Hoàng hậu triệu thế tử Ninh Quốc Công và phu nhân

hắn

vào cung yết kiến. Trong cung truyền ra tin tức,

nói

Hoàng hậu Nương nương khen Thế tử Phu nhân lễ nghi đúng mực, tính tình dịu dàng, lan tâm huệ chất, đặc biệt ban cho chữ “Nghi”. Hoàng đế nghe được tin,

không

những tự mình tặng lễ, còn đề bút viết

một

chữ “Nghi” đưa

đi

Phủ Quốc Công.

Hoàng hậu phong hào, còn ai dám nghi ngờ. Chỉ mới

một

ngày mà những lời đồn về Nghiêm Tiêu Nghi

trên

phố

đã

sụp đỗ. Quý nữ trong kinh

không

ai là

không

hâm mộ, trong thời gian ngắn, bái thϊếp của các phủ đưa tới Phủ Ninh Quốc Công cuồn cuộn

không

dứt.

*** *** ***

Phủ Kiến An Hầu.

Ôn thị nghe tin này xong liền đập bể

không

ít đồ sứ trong phòng.

“Nghiêm Tiêu Nghi là cái gì mà được Hoàng hậu phong hào, đây vốn là thứ thuộc về Nguyệt nhi nhà ta” Ôn thị tức giận mắng mỏ trong phòng.

Nghiêm Tiêu Nguyệt đứng ở

một

bên im lặng

không

lên tiếng, nhưng khăn lụa bị vò nhăn nhúm trong tay cũng biểu thị tâm tình nàng ta lúc này.

một

người thua kém nàng ta, bởi vì gả cao mà

một

bước lên trời.

Nghiêm Tiêu Nghi biết Khương Kỳ nghĩ cách bác bỏ tin đồn xấu cho nàng, nhưng

không

nghĩ tới bản thân lại trở thành “Nghi phu nhân”. Sau khi từ trong cung trở về, Nghiêm Tiêu Nghi giống như vẫn còn

đang

ở trong mộng, gương mặt

không

tin được mọi chuyện

đang

xảy ra. Sau đó nàng nhìn bái thϊếp các phủ đưa tới lại thấy có chút đau đầu.

“Thế tử, bái thϊếp của các phủ nên xử lý thế nào?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi Khương Kỳ.

“Trước cứ mặc kệ

đi”. Khương Kỳ đẩy bái thϊếp xếp thành chồng

trên

bàn qua

một

bên,

hắn

ghé sát mặt mình vào, tranh công: “Nghi phu nhân của ta, nàng có phải nên cảm ơn vi phu

không?”

Nghiêm Tiêu Nghi đẩy chóp mũi sắp dán sát vào mặt mình ra,

nói: “Thϊếp đúng là nên cảm ơn nương

thật

tốt”.

“rõ

ràng là vi phu xin nương, sao Nghi nhi lại ném vi phu ra sau đầu?” Khương Kỳ bất mãn.

hắn

kéo tay

nhỏ

của Nghiêm Tiêu Nghi, kéo nàng vào trong lòng, ôm lấy thân hình mềm

nhỏ.

“Nếu Nghi nhi

không

cho, vậy vi phu tự mình tới lấy”. Khương Kỳ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn