Chương 27: Đáng tiếc

Các phủ trong kinh thành lục tục đưa bái thϊếp qua, tuy nhìn náo nhiệt, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi vẫn biết bản thân ở đâu. Nếu

không

phải Hoàng hậu phong hào cho nàng, bản thân nàng mang danh Thế tử Phu nhân xung hỉ sợ rằng

không

lọt được vào mắt xanh của họ.

Giống như lời Đại Trưởng Công Chúa

nói,

không

cần phải chu toàn mọi mặt, nếu

không

mọi người

sẽ

cho rằng Nghiêm Tiêu Nghi nàng vô cùng muốn đứng vững gót chân giữa các phu nhân trong kinh thành. Hôm nay nàng là Thế tử Phu nhân Phủ Quốc Công, lại được Hoàng hậu phong hào, sao cần phải để ý ánh mắt người khác mà

đi

hạ thấp bản thân mình.

Hôm nay là ngày đích trưởng nữ mười sáu tuổi của phe trung lập Liên Hữu An đính hôn cùng đích thứ tử Lý Gia Hằng của An Vương. Nghiêm Tiêu Nghi lựa chọn nhà này đầu tiên trong những bái thϊếp nhận được.

Trước kia có hai nhà mở tiệc Nghiêm Tiêu Nghi đều

không

tới, hội ngắm hoa lần này, mọi người cũng cho rằng nàng

không

tới. Đợi tới khi nàng xuất

hiện, hoa viên vốn dĩ náo nhiệt bỗng trở nên im lặng trong phút chốc.

Trước kia khi phụ mẫu vẫn còn, Nghiêm Tiêu Nghi nàng cũng là

một

trong những thành viên ở đây, khi đó phụ thân nàng

không

chỉ là Kiến An Hầu, còn có chức quan quan trọng trong triều, cho nên mỗi lần tham dự đều có rất nhiều người vây quanh. Nghiêm Tiêu Nghi cũng từng cho rằng các nàng bọn họ là bằng hữu, nhưng phụ mẫu mất

đi, tước vị chuyển cho Nghiêm Bồi Luân, trừ hai người bằng hữu cùng nàng lớn lên tới thăm nàng, cũng chẳng còn người nào nữa. Ba năm hiếu kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi biến mất trong tầm mắt bọn họ, mặc dù

đã

qua hiếu kỳ, nhưng cũng chẳng ai nhớ tới.

Nhưng giờ đây, người vốn

đã

biến mất, mang thân phận Thế tử Phu nhân Ninh Quốc Công xuất

hiện

trong tầm mắt mọi người. Thiếu nữ trước mắt, so với năm đó,

không

còn vẻ thanh lệ, mà là cử chỉ thanh tao, giơ tay nhấc chân lại thêm phần thong dong nhàn nhã.

Lúc này mọi người mới chính thức cảm nhận được, nhân vật chính bị thương hại đủ kiểu trong miệng bọn họ mấy tháng trước, bây giờ

đã

ở thân phận mà bọn họ

không

thể tùy tiện đàm luận.

Nghiêm Tiêu Nghi có phong hào Nghi phu nhân, tất cả mọi người ở đây đều hành lễ. Nàng cũng

không

thấy bối rối, chỉ thản nhiên nhận lễ của bọn họ, rồi nàng được đích trưởng nữ của gia chủ mời ngồi ở ghế

trên.

Liên Tâm Dao và Lý Gia Hằng định thân xong, đợi Lý Gia Hằng làm lễ vấn tóc

thì

liền thành thân. Tuy Lý Gia Hằng

không

phải thế tử vương phủ, nhưng cũng coi như tiền đồ vô lượng. Cho nên chuyện định thân của Liên Tâm Dao khiến

không

ít người đỏ mắt. Chuyện nữ lớn hơn nam

không

phải việc hiếm thấy, nhưng trước đó có

không

ít người nhịn

không

được bàn luận thị phi. Dù Lý Gia Hằng

không

ngại, nhưng Liên Tâm Dao là nữ nhi, nghe được người khác

nói

nàng

sẽ

sớm mất

đi

nhan sắc,

không

còn vị trí trong lòng phu quân, trong lòng cũng

sẽ

vì thế mà thương tâm khổ sở.

Nghiêm Tiêu Nghi lần đầu tiên lấy thân phận Thế tử Phu nhân tham gia tiệc chiêu đãi,

không

chỉ cho Liên Tâm Dao mặt mũi, cũng là đại biểu thái độ của Đại Trưởng Công Chúa với



cháu dâu này.

Nghiêm Tiêu Nghi

đã

có ba năm

không

tham dự những trường hợp thế này, cho dù nàng tỏ ra trấn định thế nào, trong lòng cũng có chút

không

tự nhiên. Liên Tâm Dao cảm kích nàng, cũng có thêm suy nghĩ muốn kéo gần quan hệ, vì thế cả ngày nay, nàng ta đều

đi

bên cạnh bồi Nghiêm Tiêu Nghi. Dù sao An Vương tuy rằng là huynh trưởng, cũng

không

thể bá đạo như Đại Trưởng Công Chúa được. Nàng ta muốn sau này có thể nhanh chóng đứng vững trong An Vương Phủ, Nghiêm Tiêu Nghi là

một

trợ lực rất lớn.

Mắt thấy thời gian

không

còn sớm, ở đây đa số là tiểu thư khuê các cũng nên về rồi, Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên

không

thể ngốc lại lâu. Liên Tâm Dao nâng chén cảm ơn trước mặt mọi người, còn cố ý cảm tạ Nghiêm Tiêu Nghi

đã

tới thưởng hoa.

Tan tiệc, mọi người cũng chưa dám rời

đi. Dù sao người có thân phận cao nhất ở đây là Nghiêm Tiêu Nghi còn chưa rời

đi. Nàng

đi

ra khỏi phủ, những người khác lục tục

đi

theo sau lưng, chuẩn bị tìm xe ngựa của phủ mình để hồi phủ.

Nghiêm Tiêu Nghi

đi

tới xe ngựa, đạp lên ghế đẩu, chuẩn bị lên xe. Nàng

không

ngờ lại nhìn thấy

một

nam nhân từ trong xe ló đầu ra.

Nàng hoảng hốt hô lên, khiến những người còn chưa rời

đi

xung quanh nhìn lại.

Khương Kỳ thấy bộ dáng giật mình của Nghiêm Tiêu Nghi, vẻ mặt đắc ý

nói: “Vi phu tới đón phu nhân hồi phủ”.

Nghiêm Tiêu Nghi theo bản năng nhìn quanh

một

chút, rồi hạ giọng

nói

với Khương Kỳ: “Chàng hồ nháo cái gì?”

Còn

không

phải vì nhớ nàng sao? Khương Kỳ mím môi, vẻ mặt bất mãn, làm bộ như

không

nghe thấy.

Nghiêm Tiêu Nghi che miệng cười, vươn tay với

hắn: “Thế tử còn

không

đỡ thϊếp lên xe?”

Khương Kỳ nhe răng cười,

hắn

duỗi tay cẩn thận nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, đỡ nàng lên xe ngựa. Xe ngựa Phủ Quốc Công rời

đi

dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

“Đó hẳn là Khương Kỳ

đi?

hắn

tự mình tới đón Nghiêm Tiêu Nghi hồi phủ?”

một

nữ tử trong đó kinh ngạc.

“Phủ Quốc Công cách nơi này chưa tới hai con phố phải

không?”

một

thiếu nữ gần đó thở dài.

Vị nữ tử vừa rồi khẽ cười

nói: “Mọi người đều

nói

Khương Kỳ

không

giống Quốc Công Gia, là

một

người lưu luyến phong hoa, xem ra là vọng ngôn rồi”.

“Ai

nói

như vậy chứ?”

một

thiếu nữ khác than

nhẹ

một

tiếng, đối phương xoay người lên xe ngựa. Nàng ta nhớ ngày đó phụ thân nàng ta cũng nghĩ tới việc kết thân với Ninh Quốc Công, chỉ tiếc…

Người ngoài ai cũng

không

nhìn ra, người như Khương Kỳ lại

sẽ

không

để ý bệnh tình mà cùng thê tử lên núi thắp nhang cho nhạc phụ nhạc mẫu. Nàng ta chỉ ngóng trông sau này phu quân của mình, cũng có thể chân chính đem nàng ta để ở trong lòng.

Trong xe ngựa, Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, ngồi đối diện nàng.

Khương Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng,

hắn

tựa hồ

không

tính toán nàng

không

để ý tới mình: “Có phải vi phu làm Nghi nhi mất vui

không?”

Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu nhìn Khương Kỳ

đang

cười nhìn nàng, gương mặt

nhỏ

nhắn đỏ ứng: “Thϊếp cũng

không

phải người

không

biết phân biệt phải trái, sao lại tức giận với thế tử chứ?”

“Nếu

không

phải tức giận

thì

là vui vẻ sao?” Khương Kỳ rào trước, mũi

hắn

gần như dán lên cả mặt nàng.

Nghiêm Tiêu Nghi dùng tay

không

bị nắm đẩy mặt Khương Kỳ ra

nói: “Hôm nay thế tử

đi

chơi chỗ nào?”

Khương Kỳ vuốt ve tay

nhỏ

trong tay

hắn

nói: “đi

cổng thành Tây xem náo nhiệt, lúc về muốn

đi

đón nàng nên liền tới đây”.

“Cổng thành Tây?” Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới chuyện Khương Kỳ từng

nói

với nàng, giật mình

một

cái: “Thế tử

đi

ra ngoài, còn Chu Trung đâu sao

không

đi

cùng?”

“Ta kêu

hắn

về trước rồi”. Nếu tiểu tử kia đứng ở

một

bên sao có thể làm nàng kinh hỉ chứ. “Có điều lúc ta về có gặp được cữu cữu”.

“Cữu cữu?” Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt: “An Vương điện hạ?”

Khương Kỳ lắc đầu: “Là Dương Gia cữu cữu”.

“Cữu cữu về rồi?” Nghiêm Tiêu Nghi vui vẻ.

Khương Kỳ gật đầu

nói: “Ta

nói

với cữu cữu, ngày mai

sẽ

tới Quý phủ của ông. Cữu cữu đồng ý rồi, ông

nói

hai ngày tới ông được nghỉ”.

“Được”. Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu

nói.

Khương Kỳ lại có chút do dự hỏi: “Quý phủ cữu cữu

không

biết có nữ quyến

không, chúng ta cần chuẩn bị ít lễ vật mới tốt”.

Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu

nói: “Cữu cữu hằng năm chinh chiến bên ngoài, tòa nhà trong kinh thành ngoại trừ lão bộc của Dương Gia trước kia cũng

không

có ai khác. Thường ngày ông cũng

không

có sở thích gì, khi nhàn nhã

thì

họa chút tranh sơn thủy, tranh hoa điểu, có đôi khi cũng đánh đàn phổ nhạc”.

“…” Người bị đồn đãi khắp chốn là sát nhân cuồng ma lại thích họa tranh sơn thủy, hoa điểu, đánh đán phổ nhạc? Khương Kỳ có chút

không

thể tin được.

hắn

nghĩ tới Dương Hàm bày ra vẻ mặt thối chết người,

một

tay đánh đàn,

một

tay chắp bút ghi nhạc… nghĩ tới liền lắc mạnh đầu. Đây

không

phải là hình ảnh

một

tên hán phu lỗ mãng

đang

thêu hoa sao?

Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên nhìn ra

sự

nghi ngờ của Khương Kỳ, nàng

nói: “Trước khi cữu cữu tòng quân

đã

đậu cử nhân, nếu

không

phải ngoại tổ gặp nạn, cữu cữu

không

chừng

đã

là Tiến sĩ, vào triều làm quan, có khi còn đỗ tam giáp đấy!”

Khương Kỳ vội vàng

nói: “Tất nhiên rồi. Vân Huy Tướng quân có văn có võ, ngay cả đại ca được tên Liêu Nhị thổi lên tận trời kia cũng chưa chắc theo kịp phong thái năm đó của lão nhân gia”.

Tuy trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi biết Khương Kỳ

đang

phụ họa theo nàng, nhưng nghe cũng rất vui vẻ: “Hẳn rồi, cữu cữu thϊếp là tốt nhất”.

Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi đắc ý, trong lòng

hắn

vui vẻ nhưng cũng thấy chua, cho dù đối phương là cữu cữu ruột của nàng.

Bây giờ Khương Kỳ

hắn

tòng quân còn kịp

không? Trong đầu Khương Kỳ chợt lóe lên ý niệm như vậy rồi vội vàng biến mất.

hắn

mới

không

cần tòng quân đâu! Tòng quân liền

không

thể cùng

một

chỗ với Nghi nhi, đến lúc đó mới đúng là đáng thương đấy!

*** *** ***

Sáng hôm sau, tiểu phu thê hai người liền mang theo lễ vật

đã

được chuẩn bị

đi

Phủ Vân Huy Tướng quân.

Dương Hàm bởi vì luyện võ mà áo trong ướt đẫm, ông cầm khăn lau mồ hôi, nghe người báo Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi tới liền vội vàng lấy áo ngoài được treo

một

bên mặc lên,

đi

nhanh ra ngoài. Ngoại trừ chút thời gian ngắn ngủi ngày Nghiêm Tiêu Nghi xuất giá

thì

đã

lâu ông

không

gặp nàng rồi.

Thân binh của Dương Hàm chạy chậm sau lưng ông, tay còn

không

ngừng giúp tướng quân sửa sang lại xiêm y.

Người thân binh này chính là

một

trong bốn người lúc trước đưa Nghiêm Tiêu Nghi xuất giá cùng Vân Huy Tướng quân, tướng quân để ý vị biểu tiểu thư này bao nhiêu, cũng chỉ có bọn họ biết

rõ. Hôm này là lần đầu tiên biểu tiểu thư tới phủ sau khi xuất giá, làm thuộc hạ, bọn họ cũng

không

thể để tướng quân mặc xiêm y lộn xộn

đi

nghênh đón biểu tiểu thư được!

Dương Hàm

đi

hai bước làm

một, ông sợ để Nghiêm Tiêu Nghi đợi lâu. Khi ông

đi

tới tiền thính, lão quản gia trong phủ

đang

nước mắt lưng tròng

nói

chuyện xưa với Nghiêm Tiêu Nghi.

“Biểu tiểu thư

thật

sự

dọa chết lão nô. Ngài có khỏe

không?” Lão quản gia cẩn thận đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi, thấy sắc mặt nàng hồng hào, mặt mỉm cười vui vẻ, trong lòng ông ta cũng thấy an tâm

không

ít. “Toàn bá

không

cần lo lắng, Nghi nhi rất tốt” Nghiêm Tiêu Nghi

nói.

Lão quản gia nghe xong, liên tục

nói

tốt: “Biểu tiểu thư sống tốt lão nô cũng yên tâm. Nhớ năm đó..."

Lão quản gia còn chưa

nói

xong

đã

bị Dương Hàm ngắt lời.

“Toàn bá, hôm nay Nghi nhi

sẽ

lưu lại dùng cơm, ngài giúp đỡ

đi

phòng bếp ở hậu viện nhìn

một

chút”. Dương Hàm dùng

một

tay to chế trụ hai tay lão quản gia, hệt như lôi kéo quản gia ra khỏi tiền thính.

Thân binh

đi

theo Dương Hàm tới tiền thính vội bắt lấy tay, đỡ lão quản gia

đi

về phía trù viện: “Toàn bá, ta đưa ngài

đi”.

Lão quản gia ngửa cổ ra sau

nói

với Dương Hàm: “Đại thiếu gia, công khóa của ngài hôm nay

đã

xong chưa? Sao trở lại sớm như vậy?”

Dương Hàm lấy tay ngăn ông lại, trả lời: “đã

học thuộc lòng, hôm nay tiên sinh có việc liền cho chúng ta về sớm”.

“A, vậy

thì

tốt rồi!” Lão quản gia yên tâm rời

đi

cùng thân binh.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bóng dáng quản gia

đi

xa, lo lắng hỏi: “Bệnh của Toàn bá

thật

sự

trị

không

hết?”

“Tuổi lớn rồi, trị

không

hết. Dù sao cũng

không

phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là

nói

hơi nhiều, vừa rồi nếu

không

ngăn lại, ông ấy

sẽ

nói

cả ngày”. Dương Hàm liếc nhìn Khương Kỳ ngồi bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi

đang

không

hiểu



tình huống, ông nhanh chân

đi

vào sảnh, ngồi xuống ghế chủ vị.