Chương 2: Không gặp mấy năm, có vẻ cậu ta càng đẹp trai hơn…

Sợ nhất là không khí đột ngột im lặng.

Cô Trương cảm giác như đang tự tâng bốc bản thân mình, đáy lòng cằn cỗi chớp mắt bị đả kích trầm trọng bỗng già thêm ba tuổi, và rồi như thể không nghe rõ, vô thức “Há” một tiếng biểu thị không thể tin được – Tiếp đó nghe thấy tiếng cười khẽ của chàng trai nhẹ nhàng phát ra ở đầu dây bên kia, nói: “Thật sự xin lỗi cô, đã để cô phải lo nghĩ nhiều rồi. Nhưng nếu cô ấy đã muốn, vậy thì em sẽ không cản.”

“…”

Trầm lặng hồi lâu, hai bên phảng phất như rơi vào thế giằng co, im ắng không một tiếng động. Sau cùng, cô Trương thở dài, “Các em, haizz hai cái đứa trẻ này…”

Tịch Dịch Sinh đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm xa hoa rực rỡ qua ô cửa sổ sát đất, trong lòng ê ẩm ngọt ngào rối loạn. Trước mắt tất cả đều là khuôn mặt của người kia, miệng lại khe khẽ nói lời cảm ơn với người cô đã giúp mình suốt bao năm, “Cảm ơn cô rất nhiều.”

Em biết những lo âu trong lòng Cô, bởi vì đó cũng là điều mà em lo lắng. Nhưng em không thể trở thành hòn đá ngáng đường của cô ấy được.

Dù khó khăn đến đâu, tóm lại đã có em chống lưng rồi. Cùng lắm thì cứ liều cái mạng này.



Kim Sênh cầm tờ thông tin tuyển dụng về phòng ngủ, bật máy tính mở trình duyệt nhập tên thành phố cộng với ba chữ Đài truyền hình vào.

Một lượng tin lớn ngay lập tức hiện ra, xanh trắng xanh trắng chia thành từng dòng, tin tức tuyển dụng được đánh dấu bằng chữ màu đỏ. Kim Sênh nhấp vào một trong những trang web tìm kiếm việc làm lớn nhất – Trên thực tế, cô đã mở nó vô số lần rồi. Liên tục xem xét và xác nhận các yêu cầu tuyển dụng trên đó để chờ đến một ngày cô có thể gửi sơ yếu lý lịch của mình tới đây.

Tìm nhanh bản mẫu sơ yếu tải xuống rồi điền một cách hết sức cẩn thận. Hít một hơi thật sâu sau đó ấn gửi.

Những điều mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng bắt đầu đi đúng hướng, tim Kim Sênh thình thịch đập loạn từng cơn, cảm thấy vô cùng phấn khích. Chờ bình tĩnh lại, chợt cảm giác hơi trống rỗng – chuyện lớn như vậy, không có ai để chia sẻ cùng, nỗi hưng phấn cũng phai nhạt bớt.

Con người là động vật có tập tính xã hội, từ khi loài người được sinh ra, đây đã là phương thức sinh tồn chính yếu.

Đang vùi người thả lỏng trên ghế, máy tính đột nhiên kêu “Ting”, một thông báo tin nhắn nhảy ra.

Một tay cô gái đặt trên chân, tay còn lại cầm con chuột, di trái di phải mở mail, nội dung hiện một thư chưa đọc.

Người gửi: Tịch Dịch Sinh.

Ngón tay cô thoáng khựng lại nhưng vẫn bấm mở.

Nội dung bên trong rất đơn giản, vỏn vẹn một câu:

[Miêu Miêu, tuần tới mình về nước.]



Cậu ấy sắp trở về?

Kim Sênh bỗng ngồi thẳng dậy, đôi mắt vô thức nhìn chăm chắm vào câu nói cực kỳ đơn sơ trên màn hình máy tính – trái tim đột nhiên đập rất nhanh, có một thứ cảm xúc mạnh mẽ vọt lên từ đáy lòng, dần lan tỏa khắp trái tim, chiếm đóng tâm trí cô. Thế nhưng không đợi nhìn kỹ, cô đã mạnh tay đè xuống, từ từ xóa sạch dấu vết trong tim.

Điều duy nhất mà Kim Sênh cảm nhận được, từ tận đáy lòng vừa sâu sắc vừa mãnh liệt – thế mà lại là nỗi sợ.

Sợ niềm vui hóa hư không, sợ cảnh còn người mất… Sợ người đến không phải là người đó nữa.

Sợ gãy cánh thêm một lần nhưng anh vẫn chẳng thể đưa cô bay lượn.

Rũ mắt xuống, nhìn những ngón tay đang nắm chuột bởi dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch… Sau vài giây, cô gái dần bình tĩnh lại, mím môi, nhấp vào trả lời vẫn chỉ là một câu đáp ngắn.

[Ừ.]

… Chào mừng cậu về nước, Tịch Dịch Sinh.

Bất kể như thế nào.

____

Buổi tối, thời điểm Kim Sênh ra ngoài ăn cơm thì nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình.

“Tuần sau Dịch Sinh nó về nước, con đã biết điều này chưa?”

Kim Sênh: “…Mới biết ạ.”

Mẹ cô tiếp tục thâm nhập vào trung tâm tìm hiểu: “Ừ, biết là được rồi, mẹ chỉ sợ con chưa biết thôi. Xế chiều nay, mẹ của Dịch Sinh có đến gặp mẹ, nói đến lúc đó cùng nhau đi đón máy bay… Thằng bé đã lâu không về nhà, trước kia nhà người ta chiếu cố con như vậy, không đi e là…”

Kim Sênh đỡ trán, nhịn không được ngắt lời, “Con biết rồi, nhưng dạo gần đây trong tay con còn rất nhiều việc, không nhất định là sẽ nhín được chút thời gian rảnh đâu… Con sẽ cố, cố gắng đi cùng mà, ài, mẹ đừng bận tâm nữa.”

Mẹ cô nghe chính miệng cô nói, vui vẻ trả lời lại: “Ừ, được. Đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

“…Vâng.”

Gác máy, Kim Sênh vẫn đang nghĩ: Hai nhà, cùng nhau, ăn cơm ư?

Để làm gì? Thân thiết đến vậy sao?

“…”

“… .”

Ai mà muốn thân cận với Tịch Dịch Sinh!!!

“Sênh Sênh, cậu có khỏe không?” Nịnh Mông bước ra thấy cô đột nhiên đứng ngẩn người, vẻ mặt xoắn xuýt thì gặng hỏi.

“Không sao.” Kim Sênh ho nhẹ, mặt không biến sắc đi tiếp về phía trước.

“Không ư?” Nịnh Mông hồ nghi liếc cô, “Nếu không có gì thì sao mặt của cậu đỏ lựng thế?” Kìm lòng không đặng sát lại sờ thử, được dịp bổ sung thêm, “Còn nóng nữa, phỏng tay đây nè.”

“…” Tại sao cô bạn nhỏ lại ưu sầu đến thế…

Kim Sênh hết cách, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói đại: “Trời nóng quá, do nắng hun đỏ đó, nhanh đi thôi.”

“Hả, phơi nắng sao? Cậu vẫn ổn chứ, có bị cảm không…”

Mùa hè ở phương Nam xưa nay nổi danh nóng ẩm, phơi nắng chỗ nào?

* * *

Ba ngày sau, Kim Sênh nhận được hồi âm của Đài truyền hình, yêu cầu cô dành một ngày đến phòng Nhân sự đăng ký phỏng vấn vào tuần tới.

Kim Sênh nhận được tin, đang giở lịch lựa một ngày để qua thì bỗng ngừng lại… Sau đó cô rút điện thoại di động gọi cho mẹ nhà mình.

“A lô, mẹ à?”

“Có chuyện gì ư? Sao con lại gọi vào lúc này?”

Giữa Kim Sênh và mẹ có một thói quen bất thành văn, trừ phi là có việc nếu không hỏi thăm, tán gẫu thông thường toàn vào buổi tối, trước khi mẹ cô đi ngủ.

“Ừm… cũng không phải chuyện gì to tát, con chỉ muốn hỏi là dì Tịch có nói trước với mẹ hôm nào chúng ta đi đón Tịch Dịch Sinh không thôi ạ?” Cô muốn xê thời gian…

Không chờ mẹ cô trả lời, đột nhiên máy tính hiển thị có thư đến, một tay Kim Sênh giữ điện thoại, một tay di chuột nhấn vào mail.

Mẹ Kim: “Dì Chu của con nói là hơn hai giờ chiều vào thứ Tư tuần sau.”

E-mail mở ra, là Tịch Dịch Sinh gửi:

[Vé đã xuất: Đơn đặt hàng 4100242368 Cathay Pacific[1] CX843 tại sân bay Quốc tế T8 – Sân bay Song Lưu lúc 16:05 ngày 15 tháng 6 đến 14:05 ngày 16 tháng 6. Hành khách Tịch Dịch Sinh số vé 589-2111987239. Vui lòng có mặt tại cửa kiểm tra an ninh trước hai giờ.]

[1] Quốc Thái Hàng Không/Cathay Pacific Limited là hãng hàng không quốc gia của Hồng Kông với tổng hành dinh và điểm trung chuyển chính tại sân bay quốc tế Hong Kong. (Theo Wiki)

Kim Sênh: “…”

Tịch Dịch Sinh cho cô xem cái này, thiếu điều không nói thẳng luôn: Hai giờ chiều ngày 16, cậu nhớ đến đón mình.

… Vờ như chưa biết gì.

Kim Sênh: “Thứ Tư ạ? Ôi tiếc ghê! Mẹ ơi, vừa khéo hôm đó con phải đi phỏng vấn, bên Đài truyền hình vừa mới thông báo với con xong… Vâng, họ hẹn 1:30 chiều đến ạ… Dạ phải rồi, đoán chừng con không kịp đi đón máy bay đâu, mẹ và dì Chu chú Chu cứ đi trước đi nhé.”

Ngữ khí tiếc nuối của mẹ Kim vang lên: “Con không thể nói với phía Đài thu xếp đổi một ngày khác được sao?”

Kim Sênh: “Mẹ ơi, chuyện này không thể nói đổi là có thể đổi được ngay đâu, người ta đã bàn kĩ lưỡng rồi, con mà không đi chắc chắn bị đá thẳng luôn… Vâng, còn không phải thế sao ạ!”

Mẹ rốt cuộc vẫn là mẹ của cô, sau khi nghe cô nói xong, không thể làm gì hơn đành phải thỏa hiệp, “Ừ được rồi, vậy con nhớ về sớm một tẹo, buổi tối về nhà cùng nhau ăn bữa cơm, được chứ?”

“Dạ.” Đạt được mục đích, Kim Sênh tủm tỉm cười đáp ứng.

Cúp điện thoại, cả người Kim Sênh làm tổ trên ghế dựa, không tự chủ bắt đầu ngẩn ngơ – thực ra cô không rõ tại sao mình phải làm như vậy. Cô chẳng thể thoát được bữa tối, cuối cùng vẫn phải gặp thôi.

Có lẽ bởi vì cô không muốn nhớ lại cô gái ngốc nghếch trước kia – Ngày đó, bởi vì Tịch Dịch Sinh đột nhiên bị bố mẹ dẫn ra ngoài chơi ba ngày, khi anh trở về dáng vẻ cô nước mắt nước mũi tèm lem nhào vào trong ngực anh, vô lại chơi xấu bắt anh đồng ý về sau nếu lại đi thì cô phải là người đầu tiên nhìn thấy khi anh trở về. Đúng là một cô gái ngốc mà.

Khi ấy Tịch Dịch Sinh đối với cô vô cùng tốt, không thèm để ý đến bộ quần áo mới đã bị cô làm bẩn, vừa mỉm cười đồng ý, vừa lén đem tất cả quà vặt mua khi đi chơi về đưa hết cho cô sau đó ngồi nhìn mình cô ăn sạch.



Đừng nghĩ nữa.

Kim Sênh ra lệnh cho bản thân – cho dù cậu ta có đối tốt với cô nhưng trong lúc cô cần cậu ta nhất thì lại rời đi vậy nên không cần nghĩ tới nữa.

Đột nhiên có một điều gì đó xẹt ngang qua óc.

Xoay đầu, gọi với: “Nịnh Mông!”

“Há? Sao thế?”

“Ngày mai… đi mua váy cùng tớ.”

Cô muốn cho anh thấy rằng không có anh cô vẫn sẽ giống như trước.

… Không phải là chẳng thể sống thiếu anh.

————

Rất nhanh đã đến thứ Tư – một ngày nắng to, mặt trời oi bức, gần như sắp nướng người chảy thành mỡ, cả thành phố giống như một cái l*иg hấp khổng lồ.

Kim Sênh thay chiếc váy mới mua, cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, lại dùng máy uốn quăn mái tóc, không sợ nóng buông xõa tự nhiên… Nhìn vào gương quan sát trái phải. Làm đẹp nửa ngày xong mới ra cửa.

Đài Truyền hình cách trường không xa lắm, phòng ngừa cảnh chèn ép trên tàu điện ngầm khiến toàn thân đầy mùi mồ hôi Kim Sênh dứt khoát chọn đi taxi.

Lên xe, báo địa chỉ cho tài xế, di động bỗng nhiên sáng lên. Kim Sênh vừa mở ra nhìn, là mẹ gửi tin nhắn cho cô, nhắc tối đừng quên về nhà ăn cơm.

Kim Sênh nhắn lại: [Yên tâm, con không quên đâu.]

Đến Đài truyền hình đã hơn hai giờ chín phút, Kim Sênh trả tiền xe rồi đi vào trong. Cô loanh quanh trong tòa nhà rộng lớn gần nửa tiếng, may gặp được một chị gái ra ngoài mua trà chiều đã dẫn đường cho mới tới được bộ phận Nhân sự.

Lúc cô đến, bên trong đã có một người đến ghi danh.

Kim Sênh cộc cộc gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Người ngồi trong nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn, thấy là cô thì sững người hỏi: “… Kim Sênh?”

? ? ?

Theo tiếng nói Kim Sênh nhìn qua, thấy người đang đăng ký ngoảnh sang, khi đối diện trực tiếp… Người này hình như cô đã gặp ở đâu rồi, khuôn mặt trông rất quen… À!

Cô đã nhớ, cười cười hỏi: “Quý Hàn? Anh đang làm việc ở đây hả?”

Quả thực cô từng gặp người này. Trước đây khi quay một bộ phim tài liệu, cô có nhờ anh ta làm nhϊếp ảnh gia.

Người đàn ông cười với cô, để lộ một hàm răng trắng đều tăm tắp, hết sức ngay thẳng nói: “Không phải, vừa mới đăng ký thôi, còn chờ phỏng vấn nữa. Em thì sao?”

Kim Sênh quơ quơ tập sơ yếu lý lịch trên tay, “Tôi cũng vậy.”

Lúc này nhân viên công tác đưa đơn phỏng vấn cho Quý Hàn, người đàn ông đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa đầy ý cười, nói: “Anh còn có việc, đi trước nhé. Em cứ làm đi. Gặp lại sau. Không khéo sau này chúng ta còn trở thành đồng nghiệp của nhau đó.”

Kim Sênh gật đầu, rất cao hứng khi gặp được người quen, nói: “Vâng, hi vọng vậy.”

Quý Hàn đi khỏi, Kim Sênh đưa sơ yếu lý lịch của mình cho nhân viên bên Nhân sự, tiếp đó làm theo từng bước hướng dẫn hoàn tất quá trình đăng ký, nhận được mẫu phỏng vấn. Quy trình không nhiều, động tác của cán sự cũng cực nhanh, dễ dàng xử lý xong.

Từ phòng phỏng vấn đi ra, Kim Sênh nhìn đồng hồ đeo tay vẫn chưa đến ba giờ.

Sau khi ra cổng, vừa định đón xe về nhà, ánh mắt đảo một vòng một hình bóng quen thuộc bỗng lọt vào mắt, Kim Sênh hốt nhiên dừng lại.

Tịch Dịch Sinh, sao cậu…

Ban đầu Tịch Dịch Sinh đang dựa vào cửa xe nhìn về hướng này, nhác thấy cô ra ngoài, toàn thân mềm nhũn. Lâu lắm không gặp cô, bây giờ gặp lại, cảm giác tứ chi không còn là của mình, chỉ chú định vào mình cô. Sau một hồi, lúc này mới đứng thẳng, bắt đầu đi về phía người đang ngây ngốc đứng ở cửa kia.

Kim Sênh tựa như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn người đang vững vàng bước đến ngày càng gần hơn… Anh mặc một chiếc sơ-mi đen, tay áo kéo tới khuỷu tay phơi bày những đường cong đẹp mắt trên cánh tay, dưới ánh mặt trời hiện ra trắng nuột, bóng láng; bên dưới mặc quần dài màu đen, đi một đôi giày đen, khiến cho cơ thể anh càng trở nên thon dài, tinh tế; trên gương mặt khôi ngô trắng nõn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Chỉ vì mái tóc cắt ngắn mà đồng tử và đôi mắt càng thấy đen như mực.

Chà, mấy năm không gặp dường như trông cậu càng đẹp trai hơn…

Thoáng chốc, Tịch Dịch Sinh đã đến gần, đứng yên cách một cánh tay.

Sau đó, Kim Sênh thấy cặp lông mày đẹp của anh đột nhiên nhíu chặt vào nhau, đang kinh ngạc, chợt nghe anh nói: “Trời nóng như vậy sao còn thả tóc?”

Dứt lời tháo thứ gì từ cổ tay xuống, đưa cho cô: “Mau buộc lên đi, kẻo lát nữa lại bị say nắng.”

Ánh mắt của Kim Sênh dời từ khuôn mặt sang vật trong tay anh, sau khi thấy rõ là cái gì, trong nháy mắt cả người cứng đờ, đôi mắt từ từ trợn to, không thể tin.

Đó là… dây buộc tóc của cô.

Anh Dong (142)

Tác giả có lời muốn nói: Đây là chương chuyển, nó hơi phức tạp một chút nhưng trọng điểm là:

Nam chính của chúng ta đã quay về rồi! Chà muốn làm chuyện gì đó!