Chương 11

Thông thường những người khác không lên lầu ba, Tiêu Như Tâm cũng không sống trong tòa nhà này.

Ngoài tòa nhà chính, biệt thự ở đây còn có một tòa nhà phụ nhỏ hai tầng, quy mô không lớn bằng tòa nhà chính, ga ra cùng vườn hoa cũng được sử dụng chung, từ lầu một có thể trực tiếp mở rộng cửa đi qua, nhưng có cổng lớn độc lập.

Tiêu Như Tâm sống ở đây, cô ấy nói rằng cô ấy đã quen với cuộc sống một mình.

Tiêu Chiến cục cựa, hơi ấm trong chăn tan đi, Vương Nhất Bác nằm thẳng xuống, khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút.

"Dì anh nói với em chưa? " Tiêu Chiến chợt lên tiếng, giọng anh có vẻ ngái ngủ, nhưng vẫn phải kiên trì nói.

"Cái gì? " Bình thường Tiêu Như Tâm không cùng Vương Nhất Bác nói về Tiêu Chiến, hai người họ ở chung thì thường nói về công việc kinh doanh của Tiêu gia.

"Mấy ngày hôm trước dì hỏi anh, có muốn ra ngoài thử một chút hay không?"

"Ra ngoài thử một chút? " Vương Nhất Bác không hiểu.

"Ừ. " Tiêu Chiến lại cựa quậy, anh có tay dài chân dài, tùy tiện cựa quậy sẽ xích lại gần hơn Vương Nhất Bác, chân co rúc trong chăn, đầu gối chọt vào đùi của Vương Nhất Bác, hắn cũng không di chuyển. "Lần trước dì ăn cơm cùng các cậu họ, trở về liền hỏi anh, có muốn đi vào xã hội, làm chút chuyện gì không."

Một người hai mươi lăm tuổi nói lời như vậy, thì thật hoang đường, nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói, anh quả thật có tư cách để nói như vậy, dù sao nhiều năm như vậy, anh chưa từng đi ra ngoài làm việc.

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn cảm thấy Tiêu Chiến không ngừng di chuyển, đầu gối áp vào bên ngoài đùi hắn, còn vô tình cọ cọ nữa.

"Vậy anh nghĩ sao?" Một lát sau, Vương Nhất Bác mới mở miệng nói, hắn nhẹ nhàng di chuyển chân sang phía bên kia một chút.

"Muốn nghe ý kiến của em. " Tiêu Chiến thấp giọng nói.

Lúc này bên ngoài đã sáng hơn, ánh sáng trắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào còn sáng hơn so với lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra, trong phòng khá yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của Tiêu Chiến bên cạnh cùng âm thanh của mấy tạo độ ẩm.

Vương Nhất Bác thực ra rất muốn nói với Tiêu Chiến, anh muốn làm gì cũng không cần nghe ý kiến của em.

"Nếu như anh không cảm thấy khó chịu, êm cảm thấy có thể thử xem."

Nhưng hắn không nói như vậy, hắn tìm một cách nói khác phổ biến hơn để trả lời câu hỏi nghe giống như "sự phụ thuộc" của Tiêu Chiến.

Hắn không muốn anh nghĩ như vậy.