Chương 14

Rất đáng tiếc, Tiêu Chiến không phải.

Cuộc họp điện thoại trong buổi chiều kéo dài một tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác chủ yếu nghe báo cáo hàng quý, Tiêu Như Tâm giao hết công việc kinh doanh cho hắn, hầu như không can thiệp.

Sau khi làm xong, hắn có chút buồn ngủ nên buổi trưa ăn chút gì đó, Tiêu Chiến có vẻ ăn rất ngon, anh ăn rất nhiều, sau đó ngồi ở sô pha lớn phòng khách đọc sách, tán gẫu cùng chị Lý.

Quyển sách kia là Vương Nhất Bác mua cho anh, nói đúng hơn là trợ lý May của Vương Nhất Bác mua cho anh.

Từ phòng sách đi ra, khi Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến dựa vào trên sô pha, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn hắn: “Xong rồi à?"

"Ừ. " Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.

“Bên ngoài tuyết còn chưa tan." Tiêu Chiến khép sách lại, nói, đôi chân lúc đầu đặt trên ghế sô pha, lại buông xuống, sau đó nhíu mày.

"Chậc, chân tê rồi. . . " Tư thế của anh cứng đờ, cau mày phát ra tiếng thở hổn hển, một tay cầm cuốn sách, nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi tới, nhìn anh, cảm thấy chân tê thì hắn thực sự không giúp được gì, suy nghĩ một chút, chỉ vươn tay cầm lấy quyển sách từ trong tay của Tiêu Chiến, đặt lên trên bàn trà.

Lúc này Tiêu Chiến đã đỡ hơn, anh chậm rãi hoạt động, hắn chậm rãi đặt cái chân xuống, gõ ngón chân xuống sàn, toàn bộ quá trình rất cẩn thận, sắc mặt cũng khó coi.

"Cười cái gì? " Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, cố gắng thu hồi nụ cười, sau đó im lặng.

Rốt cục, Tiêu Chiến cũng lấy lại được khả năng vận động, ngả người ra sau thở dài nói: “Khi còn nhỏ, hai chân anh luôn dễ bị tê nhức, mẹ anh còn đưa anh đi khám bệnh.”

"Chân tê cũng phải đi khám bệnh sao? " Vương Nhất Bác ăn một miếng hoa quả trên bàn, hỏi.

"Mẹ anh chính là như vậy, hồi anh còn nhỏ buồn ngủ và ngáp rất nhiều, mẹ cũng đưa anh đi khám bác sỹ. " Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác lại nghĩ tới câu nói kia của Tiêu Như Tâm: Chiến Chiến bị mụ mụ anh cưng chiều hơi quá.

"À phải rồi, May vừa mới gọi cho em, nói rằng công ty còn trống một số cửa hàng trên phố, có thể cho anh mở hiệu sách. " Vương Nhất Bác không tiếp tục nói về mẹ của Tiêu Chiến, đổi sang chủ đề khác.

"Tốt vậy sao?"

"Ừm, cũng không lớn lắm, nhưng nếu chỉ để mở hiệu sách, thì chắc đủ."

Vương Nhất Bác nhớ đến những bức ảnh về các cửa hàng mà May đã gửi trên WeChat, một trong số đó gần trường đại học và có một cái hồ bên cạnh, phong cảnh rất đẹp, mặc dù lưu lượng giao thông không tốt bằng trên phố thương mại, nhưng vẫn rất có không khí.