Chương 18

Tuyết không đủ kiên nhẫn đợi đến ngày hôm sau, vào khoảng 11 giờ đêm bắt đầu rơi xuống thế gian, Tiêu Như Tâm về rất muộn, dì cũng không đến thăm cháu, mà trực tiếp về nhà của mình, chỉ gửi tin nhắn WeChat cho Vương Nhất Bác nói về chuyện Tiêu Chiến mở hiệu sách.

Vương Nhất Bác tắm xong, bèn gọi cho May, hôm nay cô ta không đi làm, mà làm tại nhà, sau cuộc họp với sếp, cô tìm kiếm thông tin cửa hàng cả buổi chiều.

Đặt điện thoại xuống, Vương Nhất Bác đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, nhìn những bông tuyết bay dồn dập bên ngoài, giống như dùng sức quá mạnh nên rơi thẳng xuống mặt đất.

Cửa phòng bị người đẩy ra, hắn không quay đầu lại, cũng biết là ai.

Tiếng bước chân chậm rãi kéo lê trên thảm, từng chút từng chút đi đến sát phía sau Vương Nhất Bác, sau đó là mùi sữa tắm rất quen thuộc vây lấy hắn.

"Em đang ngắm tuyết à? " Tiêu Chiến mở miệng nói.

"Không có, nhìn lung tung thôi. " Vương Nhất Bác buông rèm cửa sổ xuống, xoay người lại.

Tiêu Chiến chắc là vừa mới tắm xong, sắc mặt còn rất hồng hào, đáy mắt mang theo một ít chút nước, cứ như vậy đứng rất gần Vương Nhất Bác.

Nhìn một hồi, Tiêu Chiến lại ngồi xuống bên cửa sổ, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất Bác.

Anh đột nhiên mở miệng: “Con gái của chú Trương, rất đẹp đúng không."

Hôm nay không biết Tiêu Chiến bị làm sao, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này khiến Vương Nhất Bác thấy hơi phiền, nhưng hắn không biểu lộ, chỉ trầm giọng trả lời một câu: “Tạm được."

"Như vậy mà gọi là tạm được? Vậy gì gọi là tốt?" Tiêu Chiến cười, hỏi ngược lại hắn.

Nụ cười của Tiêu Chiến, chia rất nhiều chủng loại.

Có nụ cười làm nũng với Tiêu Như Tâm, chị Lý, có cười lịch sự với tài xế, cũng có cái kiểu cười khó hiểu, trong mắt mang theo hoang đường ngây thơ như này, mà loại cười cuối cùng này, Vương Nhất Bác thường nhìn thấy nhất.

Đôi mắt to long lanh và khóe miệng cong lên, điều đáng lo ngại nhất là sự ngây thơ không biết từ đâu đến, tất cả đều dễ dàng khiến người ta cảm thấy lo nghĩ.

Đột nhiên, đưa một tay tới, cầm tay của Vương Nhất Bác.

Tay của Tiêu Chiến rất ấm, cứ như vậy cầm thật tay hắn, cứ như đang vịn lấy hắn.

Cách cửa sổ, có thể nghe được tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, khiến căn phòng bớt bí bách và yên tĩnh. Vương Nhất Bác không hề cử động, chỉ để mặc Tiêu Chiến nắm tay hắn, ngón tay chậm rãi lướt qua ở trên cánh tay của hắn, rất nhẹ rất nhẹ.

Bàn tay đang nắm tay của Vương Nhất Bác đang từ từ nới lỏng, sau đó đột nhiên siết chặt, đôi mắt ấy ngước lên, nhìn thẳng vào hắn.

Trước đây Chị Lý nói đùa, nói Tiêu Chiến giống như thiên sứ, là đại thiên sứ do mẹ nuôi lớn.

Vương Nhất Bác lúc đó phụ hoa vài câu, cũng không nghe kỹ lắm, chỉ cho rằng sự yêu mến mù quáng của người trong nhà đối với Tiêu Chiến đã ăn sâu vào xương tủy.

Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên cảm thấy những gì chị Li nói là đúng một nửa.

Tiêu Chiến đích xác rất giống như thiên sứ, cái loại thiên sứ xinh đẹp, sạch sẽ và có thể nói rất nhiều điều tốt đẹp dễ nghe.

Nhưng rất đáng tiếc, anh có lẽ là kẻ tồi tệ nhất trong số các thiên sứ.

Bằng không, anh đã không nắm lấy tay hắn vào nửa đêm và hỏi một câu như vậy.

"Sao hôm đó em lại hôn anh?"