Chương 9



Điều này sẽ khiến anh vốn dĩ khó có cảm giác về ranh giới với người khác.

Còn có một điểm khác mà Tiêu Như Tâm đã không nói thẳng: Tiêu Chiến đích xác là muốn làm gì thì làm đó.

Anh ấy khỏe mạnh, tinh thần bình thường, không mắc bệnh tâm thần nào, thông minh và có khuôn mặt cực kỳ ưu tú, nhưng anh ấy có phần lạc lõng với xã hội này.

Loại người này đích thực rất dễ làm cho người ta chán ghét.

Nhưng Vương Nhất Bác không thể ghét Tiêu Chiến.

Trên thực tế, hắn cũng không nhớ rõ mình và Tiêu Chiến đã làm quen với nhau như thế nào.

Hình như là lúc hắn vừa mới chuyển đến không bao lâu, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi hắn là có muốn đi dạo không, địa điểm ở phía sau biệt thự, trong một khu hoa viên ở lưng chừng núi.

Đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ra ngoài một mình.

Hai người chậm rãi đi trong gió đêm, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác len to sụ co ro bên trong kêu trời lạnh, chỉ lộ ra con mắt.

Dưới ánh đèn đường, lộ ra một chút thủy sắc yêu kiều rất không thích hợp.

“Cha em đỡ hơn chưa?” Tiêu Chiến hỏi anh, anh đi bộ đã mệt, giờ đang ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn, còn Vương Nhất Bác thì đang cúi đầu nhìn anh.

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.” Vương Nhất Bác cũng cảm thấy lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác nhẹ, bây giờ đã gần cuối thu, gió lạnh làm hắn hắt hơi một cái.

Người đang ngồi đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp đỡ lấy mu bàn tay của Vương Nhất Bác.

Bàn tay của Tiêu Chiến rất ấm và nhỏ, không cách nào che phủ hoàn toàn mu bàn tay của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thấy vậy liền giật mình rụt tay lại, vô thức lùi lại một bước.

“Trông em có vẻ hơi lạnh.” Tiêu Chiến không nghĩ mình đã sai, anh chỉ cười, liếc hắn một cái rồi đứng dậy nói: “Trở về đi.”

Đêm đó, họ chia tay ở hành lang tầng 3. Trước khi Tiêu Chiến bước vào phòng, anh nói với Vương Nhất Bác: "Dì anh nói rằng em sẽ đối xử với mọi người rất tốt."

Đây là câu tường thuật, không phải câu nghi vấn.

Vương Nhất Bác sửng sốt, từ góc độ kia hắn cũng không nhìn rõ mặt Tiêu Chiến, chỉ đáp lại: “Đúng.”

“Thật tốt quá.” Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng ngáp một cái, cười nói, sau đó đi vào phòng.

Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dần dần trở nên khác biệt.

Lẽ ra phải là một mối quan hệ đáng xấu hổ, bởi Tiêu Chiến không chơi bài theo luật, và tinh thần trách nhiệm của Vương Nhất Bác đã vượt quá lẽ thường.

Tiêu Chiến đã từng nói qua với Vương Nhất Bác: "Anh cảm thấy là rất cần em."

Câu này được Tiêu Chiến nói khi anh xem một bộ phim và bắt chước diễn viên trong đó, từ khoảng một năm trước.

Sau khi nói xong, Vương Nhất Bác ngay lập tức sửng sốt, hỏi lại Tiêu Chiến: "Thật sao?"

Người đối diện khẽ nhíu mày, gật đầu nói: "Đúng vậy, em là bằng hữu duy nhất của anh."

Không ai coi một người ngoài đột nhiên đột nhập vào nhà là bạn, nhưng Tiêu Chiến thì có.

Bởi vì ngay cả khi lục đυ.c với cha mẹ của anh, anh vẫn là lựa chọn số một của Tiêu Như Tâm.

Anh ấy không quan tâm đến nhiều thứ bởi vì anh không có thiếu qua bất cứ điều gì.

Trên thực tế, Vương Nhất Bác cũng không chắc Tiêu Chiến có thực sự cần mình hay không, hay cậu ấy có thực sự cần mình nhiều như vẻ ngoài của mình hay không.

Xét cho cùng, đối với Tiêu Chiến mà nói, thì anh muốn cái gì thì có cái đó quá dễ dàng.