Chương 7

Edit: Túy Lạc Hoa

Ta không muốn dây dưa với kiếp trước kiếp này, ta chỉ muốn từ trong thống khổ giải thoát, nhưng là, vì sao trong mắt của ta có lệ quang.

Khi cả người rét run, ta bên tai nghe được một tiếng rống giận thê lương…

“Ta không cho phép......”

Khoảnh khắc nhắm mắt trong nháy mắt đó, ta lần nữa thấy một mảnh xanh biếc vội xông lại, chẳng qua là lần này một mảnh xanh biếc này, không phải là dừng lại hộ ở chung quanh ta, mà là sát qua thân thể của ta, cấp tốc hướng phương hướng Trọng Hoa phóng tới..

Ở sát bên người chúng ta mà qua trong nháy mắt, một giọt thủy châu rơi tới mặt, gò má của ta …

Nam Thiên Môn lần nữa lâm vào biển lửa, bởi vì ta mặc dù nhắm đôi mắt, nhưng mà lại còn có cảm giác…

Nóng rực, ồn ào náo động đánh thẳng vào linh thức của ta

Ba ngàn năm trước hết thảy giống như một loạt hình ảnh, rối rít tràn vào đầu óc của ta..

Bồng Lai tiên đảo, thiên địa thất thải phúc địa một chốn nhân gian tiên cảnh khác..

Phật nói Phượng Hoàng chịu tải oán khí cùng cừu hận trong thiên địa, mỗi năm trăm năm lại lần nữa đầu thai trong liệt hỏa hừng hực, vì vậy gọi là Phượng Hoàng niết bàn.

Có ai biết rằng một con nhạn lớn, trải qua dục hỏa, lại có thể biến thành một con Tây Sơn chi Hoàng..

Hoặc là nói, khôi phục thành thực thân của ba nghìn năm trước, ta vốn là kiếp sau của Phượng Hoàng.

Trọng Hoa cùng Thanh Ngô đã hợp hai làm một, ác niệm cùng thiện niệm, cừu hận cùng khoan dung, cũng phân không ra nữa.

Trải qua kiếp này, Thiên Đế lần nữa có được một huynh đệ tốt: Hoa Thanh..

Mà ta tiếp nhận giúp Hồng Nhạn nhất tộc khôi phục tôn vinh, Hồng Nhạn Vương cùng Vương Hậu cũng bởi vì Linh Lung Châu trở về mà trở lại bản vị.

Mà ta, lại thủy chung không cách tháo gỡ được nút thắt trong lòng kia..

Vì vậy, ta tiếp nhận nghệ ý của Phật tổ, ở Bồng Lai tiên đảo thanh tu..

Thời gian thoáng một cái, lại một cái ba ngàn năm…

Sâu trong rừng đào, ta cảm nhận được mùi thơm ngát đã từng nghe thấy liền kinh sợ, mất tự nhiên.

“Ta chờ nàng đã lâu rồi.” Ngạo nghễ ôn hòa đan vào nhau, lại mang theo một tia cầu xin: “Có thể hứa cho ta cùng ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc được không!?”

_END_