Chương 1

1.

Nếu đứng ở lầu hai, ném trái sầu riêng xuống, sẽ rơi vào đầu của Yến Kỳ, chắc chắn hắn sẽ chết.

Mới vừa lúc nãy, Yến Kỳ tướng quân vẫn còn đang hưng phấn ngẩng đầu nhìn lên. Hắn chỉ kịp hô một tiếng “Lý…” rồi lập tức ngã ngựa. Khung cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn.

Binh lính bên cạnh Yến Kỳ hét lớn.

"Có thích khách! Mau bắt lấy hắn!"

Thị vệ của Tĩnh An công chúa cũng nhanh chóng hét lên.

“Thích khách là Tĩnh An công chúa.”

Phía dưới càng loạn hơn.

"Cái gì? Thích khách là Tĩnh An công chúa ư?"

Hiện trường lập tức chết lặng.

2.

Bởi vì Yến Kỳ bị thương rất nặng, mà hiện tại lại cách xa phủ Trung Dũng Hầu của hắn, trong khi đó Thái Y viện lại ở rất gần đây nên hắn được đưa thẳng đến Thái Y viện chữa trị.

Mấy vị thái y đang ở trong phòng xem xét vết thương trên người hắn thì ngoài cửa có một đoàn người xông vào.

Mẫu hậu nghe tin lập tức chạy đến xem Yến Kỳ, sau đó tức giận tới mức cầm chổi đuổi đánh ta trong Thái Y viện.

Tỳ nữ Xuân Chi và Thu Diệp vội vàng đứng chắn trước mặt ta.

"Hoàng hậu nương nương bớt giận, công chúa chỉ vô ý thôi, Hoàng hậu nương nương..."

"Mẫu hậu con biết sai rồi, thật sự biết sai rồi..."

Phụ hoàng biết chuyện cũng ôm ta vào lòng bảo vệ.

"A Ninh à, Đường nhi còn nhỏ, nàng nổi giận với con bé làm gì?"

Mẫu hậu lại giơ chổi lên.

"Con bé đã mười bốn tuổi rồi, còn nhỏ gì nữa? Từ nhỏ Yến Kỳ đã tới biên ải phía Bắc bảo vệ nước nhà, con bé thì hay rồi, người ta vừa trở về đã làm người ta bị thương thành bộ dạng này."

Ta thò đầu ra khỏi vòng tay phụ thân, nhỏ giọng nói.

"Con cố tình căn chuẩn thời điểm mà..."

Chẳng phải mẫu hậu từng nói đó sao, nếu gặp người mình thích thì người ta sẽ ném một loại trái cây về phía người đó, sầu riêng không phải trái cây à?

Phải có bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được lời này thế.

Chuyện ta thích Yến Kỳ là chuyện bí mật.

"Có thể tùy tiện dùng sầu riêng đi ném người khác hả? Kẻ ngốc cũng biết là không được!!"

Aaa, ngay cả kẻ ngốc cũng biết sao?

Phụ hoàng nghiêm túc nói.

"Ném thì cũng lỡ ném rồi, còn có thể làm gì được? May mà thân thể tên tiểu tử Yến Kỳ cứng cỏi, chờ hắn tỉnh lại, chúng ta phong cho hắn thêm danh hiệu và một phần thưởng để bù đắp. Lúc đó Đường nhi phải đi xin lỗi hắn ngay, biết chưa?"

Mẫu hậu ném cây chổi xuống đất.

"Chàng suốt ngày cứ cưng chiều nó."

Nói xong thì lập tức xoay người rời đi.

Phụ hoàng vội vã bỏ qua ta, đuổi theo.

"A Ninh, đợi chút, nàng đi đâu vậy?"

3.

Ta khổ sở đứng canh ngoài cửa, người hầu của Yến Kỳ sống chết không cho ta vào, sợ cho ta vào thì hắn sẽ lại vào quỷ môn quan.

Các thái y cũng nói Yến Kỳ cần tĩnh dưỡng thêm, tạm thời khuyên ta đừng quấy rầy hắn.

"Được rồi, vậy mai ta lại đến."

Thấy ta ũ rũ nói vậy, mấy tên hộ vệ gác cửa sợ hãi nhìn chằm chằm ta.

Trên đường trở về ta gặp tỷ tỷ, tỷ ấy kéo tay ta hỏi.

"Trái sầu riêng kia đâu?"

Ta lắc đầu.

"Không biết."

"Không một ai trong số bọn họ biết chứ?"

Ta lại gật đầu.

"Không một ai biết."

Trái sầu riêng rơi trên đất, đám đông hỗn loạn như ong vỡ tổ, đạp nát nó, tới một mảnh vụn cũng không còn.

Mặt tỷ tỷ đầy tiếc nuối.

"Sớm biết thế đã không cho muội lấy nó, thà để mẫu hậu ăn còn hơn, như vậy thì Yến Kỳ cũng sẽ không bị thương."

Lúc đó tỷ không sợ làm Yến Kỳ bị thương sao?

Rõ ràng là tỷ rất muốn ăn sầu riêng!

Sầu riêng là trái cây mà Xiêm La tiến cống cách đây không lâu, cũng là loại trái cây lần đầu ta thấy.

Trái này khi chưa ăn thì mùi cực kỳ khó ngửi, nhưng một khi đã quen thì lại cực kỳ thơm.

Xiêm La tiến cống tổng cộng chỉ có 8 trái, phụ hoàng cho mẫu hậu một trái, còn lại cũng không giữ riêng cho mình mà chia cho các quan chức trong triều, vô cùng quý giá.

Vốn dĩ muốn nhân lúc Yến Kỳ mới vừa từ biên giới phía Bắc thắng lợi trở về, mang tặng cho hắn. Không ngờ lại suýt đập chết hắn.

4.

Haizzz…

Ta ngồi trên xích đu trong ngự hoa viên than thở.

Ta đã làm Yến Kỳ bị thương tới mức nào thế.

Mặc dù thái y nói không có gì đáng ngại, kêu ta đừng lo, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn không tránh được mà lo lắng cho hắn.

Vậy là không thể ném trái sầu riêng rồi.

Mẫu thân nói đúng, sao có thể dùng trái sầu riêng ném người ta chứ?

Lúc đó ta thực sự ngu ngốc!!

Yến Kỳ nhất định sẽ nổi giận.

Lỡ hắn cảm thấy ta thật ngu ngốc thì phải làm sao?

"Công chúa, ngài sao vậy?" Xuân Chi hỏi.

"Hoa trôi nước chảy, vì nhớ nhau, vì nỗi buồn hai nơi, không cách nào tiêu trừ được cảm giác này, ta u sầu trong lòng."

Ta nghiêm túc ngâm.

Mẫu thân nói bà viết bài thơ này lúc nhớ quê nhà, ta chợt cảm thấy viết như vậy rất hay.

"Công chúa đang học theo Hoàng hậu hả?" Xuân chi cười hỏi.

"Không được à? Ta muốn học thật mà."

Thu Diệp lại nói.

"Có thể Hoàng hậu nương nương đang viết về nỗi buồn ly biệt."

"Nỗi buồn ly biệt sao?"

Buồn thật đấy.

Đang buồn bực thì mấy cung nữ rủ nhau chơi đá cầu.

Ta đứng dậy khỏi xích đu, gật đầu đồng ý.