Chương 53: QUỶ HIỆN TRONG RỪNG

Tôi nói không biết, cũng chưa từng thấy qua.

Chú trung niên nói: “Đêm nay ta liền để cậu mở mang, nhìn xem quỷ chân chính ra sao. Cái con quỷ này luôn ở trong bóng tối tính toán cậu, bất kể thế nào, thừa dịp cơ hội tốt liền đi tiêu diệt hắn!

Tôi cả kinh, hỏi: “Gϊếŧ quỷ?”

“Xuỵt! Đừng lên tiếng, đừng làm cho tên kia nghe được. Nếu nghe được kế hoạch nhất định sẽ thất bại, cậu hãy ngồi vào bên trong cái vòng kia đi, cậu nhớ kỹ, bất kể là ai gọi cậu, chớ có động, tuyệt đối không được đi ra cái vòng này, chính cha mẹ cậu gọi, cậu cũng không được ra ngoài!” Trên mặt chú trung niên xuất hiện một tia thận trọng.

Tinh thần tôi phấn chấn lên, tôi nghĩ ở miếu cổ kia xuất hiện những vết chân, cùng với trên nóc miếu có một đôi mắt xanh thăm thẳm. Tôi cũng thấy dọc theo con đường này có quỷ theo dõi chúng tôi.

Gϊếŧ chết con quỷ này, sau đó tôi sẽ không gặp phải những chuyện kì dị nữa. Trong lòng nghĩ vậy, liền vỗ tay nói: “Vậy thì gϊếŧ *** hắn!”

Chú trung niên rời đi trong đêm tối, một thân một mình cầm trong tay dao găm rời khỏi nơi này, lúc gần đi hắn lấy trong ống quần một con dao nhỏ đưa cho tôi, bảo tôi cắt ngón tay mình, lấy một giọt máu nhỏ xuống cỏ.

Tôi nghe theo.

Ánh trăng mông lung, gió lạnh hiu quạnh, trên đỉnh đầu lá cây bay không ngừng, thỉnh thoảng phát sinh tiếng ào ào vang lên.

Tôi căng thẳng đến cực điểm.

Nhưng tôi nhắm chặt mắt lại, tự nói với mình, tuyệt đối không nên sợ hãi. Có một số việc, ngươi càng sợ, nó càng tới!

Lúc trong đầu tôi đầy rẫy các loại hỗn độn, chú trung niên ở phía xa sợ hãi đối với tôi hô: “A Bố, sự tình đã bại lộ, mau đi thôi!”

Tôi cả kinh, cho rằng đã bị phát hiện, hiện tại chúng tôi đã bị quỷ truy sát, liền mau mau đứng lên, chuẩn bị chạy.

Nhưng vừa mới bước một bước, trong nháy mắt cả người chấn động, da gà nổi toàn thân!

Con đường núi dân dã này, nơi nào có nửa bóng người?

Tôi bật đèn pin, hướng về bốn phía chiếu qua, xung quanh lặng lẽ không một tia tạp âm.

Tôi dùng sức lắc đầu, chính mình không có tiến vào ảo giác, lập tức nắm chặt con dao, ngồi khoanh chân trong vòng, cắn răng không nhúc nhích.

“A Bố, mau đi thôi, chậm một chút sẽ mất mạng!” Giọng nói của chú trung niên từ xa đến gần, tôi tựa hồ còn nghe thấy âm thanh hắn mang giày da chạy.

Tôi lần thứ hai quay đầu, giơ đèn pin soi về hướng giọng nói phát ra, vẫn là không phát hiện bất kỳ tung tích nào.

Tôi hai tay ôm đầu, cảm giác không đúng!

Đây là quỷ đến rồi!

Muốn đem tôi bước khỏi cái vòng, dễ dàng gϊếŧ tôi, chú trung niên dụ dỗ rất thành công, tôi chỉ cần cắn răng, đánh chết cũng không đi khỏi cái vòng dùng bằng máu con cóc khắc hoạ này, liền sẽ không sao!

Tôi cúi đầu, che lỗ tai mình, nhưng khoé mắt dư quang chợt thoáng nhìn, con cóc nguyên bản bị rút khô máu tươi kia, chân sau bỗng nhiên nhúc nhích một chút!

Tôi cho rằng thần kinh của con cóc chưa chết hẳn, cũng không để ý.

Sau đó, hai chân trước của con cóc cũng nhúc nhích một chút, con cóc chậm rãi từ trên cỏ xoay chuyển thân thể, để cái bụng nhiễm đầy máu tươi nằm úp xuống.

Con cóc đã chết từ lâu này dĩ nhiên dùng thân thể để bò, trừng hai con mắt nhìn tôi, hai quai hàm hút một cái phát kêu lên một tiếng!

Tôi cánh tay đều run lên cầm cập, con cóc thấy thế, liền bò xung quanh cái vòng. Nó bò một tư thế rất quái lạ, giống hệt một đứa trẻ đang lắc lư.

Nỗi hoảng sợ của tôi khi đối diện con cóc này, giống như một máy nén mạnh mẽ đè ép thần kinh tôi, khiến tôi trên bờ vực sụp đổ.

Tôi cắn răng, quát to một tiếng: “Để ta nhìn một chút xem ngươi là cái loại tà quỷ gì!”

Tiếng nói chưa dứt, tay phải tôi cầm con dao nhỏ mạnh mẽ cắm vào lưng con cóc, một đao này trực tiếp xuyên qua cả người nó, tựa như một xâu thịt dê treo ở lưỡi dao.

Tôi giơ dao lên, nhìn chằm chằm vào con cóc, hung tợn nói: “Ngươi có gan làm gì ta! Ngươi là cái quái gì chứ! Làm ta sợ á! Thôi đi!”

Một đao đi xuống, con cóc bị cắm ở lưỡi dao kia tứ chi vẫn đang giãy dụa.

Nhưng tôi còn chưa kịp lấy hơi, bỗng nhiên con cóc kia dĩ nhiên đối với tôi nở một nụ cười quỷ dị!

Ôi!

Không sai, đây tuyệt đối là nụ cười! Chính xác trăm phần trăm là nụ cười!

Tứ chi vốn ban đầu đã bất động kia, giờ khắc này giống như sống lại, hơn nữa con cóc này lại phi thường hưởng thụ, xem nó lay động tứ chi giống hệt như đang khiêu vũ!

Tôi hô hấp đều sắp theo không kịp, giờ khắc này tứ chi của con cóc toàn bộ hướng về bụng hợp lại, tôi còn chưa hiểu gì, bốn bàn chân nó nắm lấy lưỡi dao, dùng sức leo lên trên, muốn đem thân thể của chính mình, mạnh mẽ từ lưỡi dao thoát khỏi!

Tôi sửng sốt, nói đúng ra là, hoảng sợ. Tôi không biết trên thế gian này lại có một loại cóc như vậy không?

Ngay khi con cóc sắp thoát khỏi lưỡi dao, trong nháy mắt tôi cúi đầu nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ!

Quỷ, không cách nào tiến vào cái vòng này, hắn nhập vào trên người con cóc, cố ý nghênh ngang lắc lư trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu, để tôi động thủ gϊếŧ nó!

Mà sau khi tôi dùng lưỡi dao cắm trên người con cóc, hắn liền khống chế con cóc để thoát ly lưỡi dao. Nếu để nó hoàn toàn thoát khỏi lưỡi dao, thì giờ chết của tôi sẽ đến!

Chớp mắt hiểu đạo lý này một cách rõ ràng, con cóc đã leo lên đến mũi dao, mắt thấy nó đang muốn đem thân thể chính mình thoát khỏi lưỡi dao, tôi bất ngờ vung tay, đem cóc văng ra ngoài!

Oa! Con cóc quay về phía tôi phẫn nộ kêu một tiếng, sau đó thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất, không bao giờ nhúc nhích nữa.

Tôi lau mồ hôi hột đổ đầy trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, giờ khắc này trăng mông lung bị mây đen bao phủ, ánh sáng ở đây cực kỳ mờ ảo, khiến lòng tôi càng bất an.

Mà chú trung niên thật lâu cũng không trở về, tôi thậm chí không rõ có phải hắn đang gạt tôi không, đem tôi cố ý bỏ lại nơi này và một mình đi làm chuyện gì đó.

“A Bố, đi theo tôi đi, tất cả mọi người đều đang lừa anh”. Giọng nói của Cát Ngọc truyền đến từ phía sau lưng tôi.

Nhưng tôi đã sớm phòng bị, tôi đánh chết cũng không quay lại, vì phòng ngừa con quỷ quấy nhiễu tâm trí của tôi, tôi trực tiếp che lỗi tai của chính mình.

Âm thanh kia như nắm giữ sức mạnh trực tiếp xuyên thấu xuất hiện bên trong đầu óc tôi.

“A Bố, anh phải tin tôi, chỉ có mỗi tôi giúp anh thôi”. Giọng nói của Cát Ngọc lại vang lên.

Tôi cắn răng, nói cái gì cũng không thể nghe, nếu như tiếp tục nghe, không chắc lúc nào sẽ bị tẩy não.

Rốt cuộc giọng nói của Cát Ngọc cũng biến mất, nhưng tôi khoé mắt dư quang thoáng nhìn qua lùm cây xa xa, xuất hiện một đôi mắt xanh thăm thẳm, giống hệt như lúc ở miếu cổ tôi đã thấy.

Tôi trợn mắt, nói thầm chính là ngươi!

Phịch một tiếng, tôi dùng sức bật đèn pin lên, một chùm sáng mãnh liệt chiếu tới, trực tiếp đem lùm cây chiếu sáng rõ ràng, nhưng lùm cây bên trong một động tĩnh cũng không có, đôi mắt kia lại biến mất không còn chút tăm hơi.

Tôi quay đầu nhìn bốn phía, nhưng chợt phát hiện phía sau lưng, trên cỏ chẳng biết lúc nào bị dẫm đạp ra một loạt dấu chân!

Hơn nữa dấu chân kia, dĩ nhiên vẫn đang tiếp tục đi!

Ánh trăng mông lung chiếu rọi mặt đất cỏ dại, bỗng nhiên xuất hiện một dấu chân, tôi định thần nhìn lại, là chân trái. Sau đó, ở phía trước bên phải của dấu chân này, đột nhiên lại có một mảnh cỏ bị chà đạp, mà cái thứ đạp nó, chính là một dấu chân phải!

Con quỷ đó, đang đi lại ở đây!

Dấu chân trên cỏ dại, một sát một, chậm rãi đi xung quanh tôi, trên người tôi lần thứ hai nổi một trận da gà, nhìn thời gian bước chân đi tiếp cùng với khoảng cách, tôi cảm giác con quỷ này đang suy nghĩ xem đến tột cùng làm thế nào mới có thể xông vào gϊếŧ chết tôi.

Trong lòng tôi không ngừng kêu khổ, thầm nghĩ chú trung niên đi làm chuyện gì mà giờ vẫn chưa trở lại, đây là muốn sống sờ sờ hại chết tôi a.

Đợi thêm mấy phút nữa, tôi nghĩ thầm thay vì chờ chú trung niên về, chẳng bằng tôi biến bị động thành chủ động, không ngại ngồi xuống tâm sự với con quỷ, làm cho tôi chết cũng được rõ ràng, đúng không?

Đột nhiên, trên cỏ phía trước mặt tôi xuất hiện một dấu mông! Đằng trước dấu mông còn có cả hai vết dấu chân .

Con quỷ này, dĩ nhiên thật sự muốn cùng ngồi xuống đối mặt với tôi.

Tôi trong đầu dư quang loé lên, đột nhiên cảm thấy con quỷ này nhất định là tôi đã gặp qua! Hắn vẫn không lộ diễn, chính là sợ tôi nhận ra hắn!

(Cười chết mất 😂)