Chương 54: TRĂM NĂM NGUYỀN RỦA

Lý do tôi nghĩ như vậy là vì hắn ta có thể bắt chước được chú trung niên nói, cùng với Cát Ngọc nói, tôi thấy hắn chính là người tôi biết, hoặc là người biết tôi!

Nhìn dấu mông trên cỏ, tôi thăm dò hỏi: “Ngươi gϊếŧ ta, là vì muốn báo thù sao? Nếu đúng, ngươi dùng tay trái đập trên cỏ, nếu như không đúng, thì dùng tay phải đập”.

Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào bãi cỏ, vì muốn xem rõ ràng hơn, tôi bật đèn pin lên.

Trước mặt trên cỏ, bỗng nhiên có mảnh cỏ dập xuống, nơi dập xuống vừa vặn là một bàn tay phải, vì ngón cái nằm bên trái lòng bàn tay.

“Ở thôn Tang Hoè, trước hết gϊếŧ lão Tôn rồi sau đó gϊếŧ ông lão hói đầu, là ngươi sao?”

Trên cỏ lại có thêm một dấu tay phải, nói rõ là không phải hắn làm.

Bởi vậy, muốn hãm hại tôi không phải là chỉ duy nhất một con quỷ?

“Chú trung niên đi cùng ta có biết ngươi không? Ngươi biết hắn sao?”

Vừa dứt lời, trên cỏ đầu tiên xuất hiện dấu tay phải, sau đó lại xuất hiện dấu tay trái. Tôi dựa vào đó phán đoán, hắn là biết chú trung niên, nhưng chú trung niên không quen biết hắn.

“Hai ta trước kia quen biết nhau sao?” Vừa nãy tôi hỏi hắn đã nói không phải muốn gϊếŧ tôi vì báo thù, hắn biểu thị rằng hai chúng tôi không có thù hận.

Trên cỏ xuất hiện một dấu tay trái, ý tứ là có quen biết, hoặc là từng gặp mặt.

Tôi không có thời gian để suy nghĩ người này là ai, suy tư hồi lâu, liền nói: “Ngươi có biết một người tên là lão Hải không?”

Bỗng nhiên, dấu mông trên cỏ biến mất không còn tăm hơi.

Con quỷ ban đầu ngồi xếp bằng đối mặt với tôi đột nhiên đứng dậy!

Trong lòng cả kinh, nghĩ thầm tại sao nhắc tới bác Hải hắn lại kích động như thế?

Hắn cùng bác Hải có thù oán?

Hay hắn chính là bác Hải?

Xung quanh bỗng trở nên lặng lẽ, tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bãi cỏ, cũng không còn phát hiện được bất kỳ vết chân nào nữa, con quỷ kia đã đi rồi.

Tại sao tôi vừa nhắc đến bác Hải, hắn liền đi?

Đang sững sờ, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng: “A Bố, đi thôi”.

Tôi quay đầu nhìn lại, là chú trung niên đang bước nhanh tới.

Tôi gật đầu, cũng không đi ra khỏi cái vòng. Chú trung niên đi tới, còn nói: “Lần này theo dõi thất bại, không tìm được con quỷ kia, phiền phức thật sự lớn rồi, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta đi về”.

Tôi vẫn cứ ngồi bên trong cái vòng không nhúc nhích.

“Đi thôi? Còn chần chừ cái gì?” Chú trung niên lại sửng sốt một chút, tôi nói hắn trước tiên tiến đến đi.

Hắn giờ mới hiểu được, nhanh chân bước vào cái vòng, lúc này tôi mới yên tâm, tôi nói: “Con quỷ kia, vừa đến tìm tôi”.

Chú trung niên cả kinh, hướng về bốn phía nhìn mấy lần, cẩn thận hỏi: “Hắn trông thế nào?”

Tôi sững sờ, hắn làm sao lại quan tâm con quỷ trông như thế nào? Tướng mạo có quan trọng không?

Tôi mơ hồ thấy chú trung niên vẫn giấu tôi điều gì đó. Tôi nói: “Một người trung niên tương đương với chú, trên mặt ria mép trông khá sạch sẽ, để tóc húi cua”.

Dưới ánh trăng, tôi thấy chú trung niên trong ánh mắt đầy sự nghi hoặc, hắn híp mắt suy tư hồi lâu, lúc này mới ừ một tiếng, nói: “Không có gì, chỉ cần cậu an toàn là tốt rồi”.

Vì không còn thời gian, hai chúng tôi thừa dịp có ánh trăng đi trên con đường núi. Tôi hỏi hắn: “Này chú, trên núi này thực sự có Rồng sao?”

Chú trung niên không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: “Không có”.

Tôi không hiểu, liền hỏi: “Mấy ngày trước lúc tới núi Long Hổ, chú nói nơi này có Rồng, tại sao bây giờ lại nói là không có?”

Hắn không trả lời tôi, chỉ nói một câu: “Cái đề tài tốt nhất không nên thảo luận”.

Cái đề tài này tôi không nói nữa, nhưng đường đi dài, tôi không nhịn được lại hỏi một câu: “Khuôn mặt của Đao Như là xảy ra chuyện gì?”

Chú trung niên vừa nghe, cười nói: “Cái này có thể tâm sự được”.

“Ngoại hình của một người là trời sinh, những cũng không thể mãi cố định hết đời được. Từ xưa đến nay có rất nhiều phương pháp thay đổi ngoại hình, tỷ như bị đao chém, bị hoả thiêu, bị bôi thuốc, giải phẫu chỉnh hình, vu thuật, cùng với ngân châm phong huyệt đạo”.

Không biết tại sao, khi chú trung niên nói đên ngân châm phong huyệt đạo, tôi giật mình, lập tức nhớ tới bác Hải!

Lúc bác Hải cứu tôi ở xưởng Tiêu Hoá, chính là dùng ngân châm phong huyệt đạo của tôi, sau đó tôi không thể động đậy, hắn lúc này mới có thể mang tôi đi.

Tưởng tượng bác Hải chỉ vẫy tay một cái, liền có thể chuẩn xác không sai sót dùng ngân châm cắm trúng huyệt đạo của tôi, bản lĩnh này không phải ba mươi, năm mươi năm, e sợ luyện không ra!

Hơn nữa Đao Như trước khi chết nói với tôi, nói tôi hãy cẩn thận cái kia hải cái gì, chữ phía sau không kịp nói ra, nhưng tám, chín phần là nói bác Hải.

Chẳng lẽ, Đao Như cũng bị bức ép? Bị bác Hải mạnh mẽ khống chế, thay đổi dung nhan, sau đó ẩn úp bên cạnh tôi.

Chiếu như thế mà suy đoán, thì chú trung niên và tôi là đồng minh, dù sao hắn đã gϊếŧ chết Đao Như, vì lẽ đó hắn với bác Hải không phải là đồng minh.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức hỏi: “Đúng rồi, chú còn chưa nói cho tôi người trung gian là ai”.

Chú trung niên suy nghĩ một lúc, nói: “Người trung gian này, cậu đã gặp”.

Tôi hét lên: “Ai?!”

“Ngay ở đêm nay, chính là cái tên để đầu húi cua”.

Vừa nghe lời này, tôi đầu tiên là sững sờ, lập tức cắn chặt răng, đem hàm răng nghiến ken két. Chú trung niên thấy tôi như vậy, liền hỏi tôi: “Cậu xem ra rất kích động?”

Tôi đương nhiên kích động!

Bởi vì hắn miệng đầy nói bậy! Tôi căn bản không nhìn thấy dáng vẻ con quỷ kia, mà hắn lại nói con quỷ là người trung gian, để tóc húi cua là tôi nói bừa, hắn nhưng lại theo tôi nói bừa, này giời ạ thực sự là vào chỗ chết vẫn lừa gạt tôi a!

“Đừng kích động, ta cũng đang nghĩ biện pháp gϊếŧ hắn, yên tâm đi, hiện tại ta đã có máu tươi, ta có thể gϊếŧ hắn”.

Tôi vẫn cắn răng, nhưng tận lực bình phục tâm tình của chính mình, tôi nói: “Chú tại sao muốn gϊếŧ hắn? Chẳng là cũng là bởi vì hắn muốn gϊếŧ tôi?”

Chú trung niên híp mắt, nói: “Bí mật, là muốn bảo thủ vĩnh hằng. Người biết, người liền chết. Trời mới biết, quỷ cũng đến chết”.

Tôi không hé răng.

Chú trung niên còn nói: “Cậu sỡ dĩ sống được tận đến bây giờ, đều là do Cát Ngọc giúp đỡ, cô ấy là một người thông minh, giúp cậu nhưng không cho cậu biết bất cứ điều gì, cậu cũng không biết cậu chết bao nhiêu lần rồi”.

Tôi nghĩ tới lúc nhìn thấy thi thể Cát Ngọc trong hầm băng, cô ấy nói có một số việc không thể nói cho tôi, nếu như tôi biết, trái lại sẽ hại tôi.

Tôi chắp tay lại, cười khổ nói: “Vậy ý của chú là, cái gì tôi cũng không được hỏi, cái gì cũng không thể biết, biết bất kỳ bí mật nào tôi sẽ phải chết. Vậy thì cuộc sống của tôi có phải rất đau khổ không? Rất uất ức không?”

Chú trung niên cười thần bí, nói: “Ta nói rồi, ta đang giúp cậu, cậu không tin thật sao?”

Tôi nói: “Tôi tin, vậy chú ngay bây giờ hãy đem bí mật nói cho tôi, để tôi biết được tất cả những thứ này, có dám không?”

“Hahaha, vậy thì có cái gì không dám, tiểu tử, Cát Ngọc lấy đi trái tim của cậu, là để giúp cậu. Ta lấy đi linh hồn của cậu, cũng là để giúp cậu. Có biết tại sao hai chúng tôi làm vậy không?”

Tôi nói thẳng: “Không biết”.

“Mục đích bọn ta làm vậy là vì để cậu không được tính là người sống, chỉ có như vậy, cậu mới có tư cách biết được bí mật, chỉ có như vậy, cậu mới cứu vớt được chính cậu, cái này gọi là trí chỗ chết mà hậu sinh!”. Câu nói sau cùng, chú trung niên nhấn mạnh, làm tôi cả người run lên.

Mẹ nó, nói có đạo lý lắm, làm tôi không có gì để nói.

Một lát sau, tôi trong nháy mắt tỉnh ngộ!

Nguyên lai, tất cả những thứ này, kể từ khi chú trung niên nhìn thấy tôi lần đầu tiên, cũng là đang vì có ngày hôm nay mà bắt đầu chuẩn bị một bố cục.

Hắn mang tôi tới thôn Tang Hoè, trên danh nghĩa là điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, kỳ thực hắn biết tôi sẽ tìm được thi thể của Cát Ngọc, sau đó Cát Ngọc lấy đi trái tim của tôi. Đây là bước thứ nhất!

Sau đó dẫn tôi tới núi Long Hổ, chọn thời cơ tốt để tôi gặp phải cá vàng bơi ngược cùng với máu nhuộm mây xanh, sau đó chú trung niên nhân lúc lấy đi linh hồn của tôi. Đây là bước thứ hai!

Mà trên đường phát sinh nhiều điều, chỉ có thể nói là bất ngờ, tỷ như gặp phải bác Hải, cùng với ông lão hói đầu, cùng với Đao Như. Bây giờ suy nghĩ lại, chú trung niên đã sớm biết trước trên người tôi phát sinh nhiều chuyện như vậy, sẽ bị nhiều người hãm hại, vì lẽ đó muốn giúp tôi.

Tôi nghĩ tới câu nói: Có mấy người tốt với ngươi, không nhất định là giúp ngươi. Có mấy người đối với ngươi xấu, không nhất định là hại ngươi.

Nghĩ tới đây, tôi nói: “Chú biết bác Hải sao?”

Chú trung niên lắc đầu: “Không quen biết”.

Tôi thấy mình gặp được bác Hải không phải là một bất ngờ, hoặc là trong này có một bí mật sâu không thấy đáy.

Cuối cùng tôi hỏi: “Vậy chú nói cho tôi, vì sao lại có nhiều người hãm hại tôi, lừa gạt tôi, thậm chí còn có cả quỷ hồn tôi không thể thấy cũng ở xung quanh tôi? Bí mật này có thể nói chứ?”

Chú trung niên cười nói: “Đơn nhiên có thể nói, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cậu gánh vác nguyền rủa, cũng là người muốn phá giải nguyền rủa!”