Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 58: NGUYỀN RỦA HIỂN HIỆN

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi dĩ nhiên lại có cái bóng!

Trước khi tới nơi này, tôi nhớ rõ ràng là tôi không có cái bóng. Hơn nữa lúc tôi bước đi đều là đi dưới mái hiên, theo phố cửa hàng âm u mà đi, chỉ lo người khác nhìn thấy có gì không đúng.

Dưới ánh sáng mặt trời, tôi cũng tận lực tiến vào bên trong đám người để tránh bị lộ tẩy. Ngay khi ngồi vào bàn ăn ở KFC, tôi vẫn nhớ là tôi không có cái bóng.

Tại sao sau khi nhìn thấy bác Hải thì tôi lại có cái bóng?

Cẩn thận ngẫm lại, bác Hải trước khi đi vỗ vào vai tôi, đợi hắn đi rồi, thì tôi có cái bóng. Chẳng lẽ là bác Hải cho tôi một cái bóng?

Nếu như nói cái bóng là một linh hồn, vậy bây giờ tôi lại một lần nữa nắm giữ linh hồn? Nhưng linh hồn này tuyệt đối không phải là bản thân tôi!

Tôi từng nhìn thấy bác Hải có ba cái bóng, vậy nếu cho tôi một cái thì hắn chỉ còn hai cái. Lần sau nhìn thấy hắn, tôi nhất định phải nhìn rõ ràng xem hắn còn lại mấy cái bóng.

Như vậy, điều chú trung niên cùng bác Hải làm là hoàn toàn đối nghịch nhau. Chú trung niên nói tôi không còn trái tim cùng với linh hồn, không được tính là người sống, như vậy tôi mới có tư cách biết được bí mật.

Mà bác Hải lại một mực cho tôi một cái bóng, này chẳng lẽ có ý muốn đào hố tôi sao?

Tôi không nghĩ ra tại sao bác Hải lại cho tôi kính râm, tôi thăm dò đeo thử trên mặt, hướng về bốn phía nhìn, cảm giác rất bình thường, kính này cùng kính râm phổ thông không khác gì nhau.

Bỏ kính xuống, cất cẩn thận, tôi lững thững rời khỏi KFC.

Buổi tối chuẩn bị xuất phát chuyến xe tới điểm xưởng Tiêu Hoá, Trần Vĩ lúc này mới nhìn thấy tôi, cả người giật mình một cái, há hốc mồm nói: “Tiểu Lưu, cậu làm sao vậy?”

Tôi sững sờ, hỏi: “Anh Trần, tôi làm sao?”

“À, không có chuyện gì, sắp 12h rồi, xuất phát chuyến đi”. Trần Vĩ bỗng nhiên mỉm cười, vỗ vỗ vai tôi, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của lãnh đạo.

Từ văn phòng tổng trạm xuất phát chuyến, vừa mới vào thì thấy có rất nhiều người lên xe.

Tôi cũng không thấy ngạc nhiên, dù sao kì nghỉ Quốc khánh dài hạn còn chưa hết, coi như là tăng ca đi.

Đi một nửa đường, chỗ ngồi trên xe cũng đã đầy, tôi trêu chọc một câu: “Ngày hôm nay làm ăn thực sự tốt”.

Ngay khi tôi đang huýt sáo, ảo tưởng tới ngày mở cửa xe hơi, sau đó dựa vào xe một tư thế phong trần, tìm một người bạn gái, bỗng nhiên sau xe truyền đến một câu: “Ta con mẹ nó không thèm đánh ngươi, ngươi liền không biết ghi nhớ đúng không?”

Toàn xe đều sửng sốt, tôi quay đầu nhìn một chút, là một đôi vợ chồng trung niên tầm hơn 30 tuổi. Người đàn ông kia mặc một bộ đồ bảo hộ, có vẻ là trang phục công nhân, người phụ nữ trông cũng thật thà, tôi không rõ vì sao bọn họ lại đánh nhau.

Trần Vĩ đã từng nói, xe không tới điểm trạm không thể dừng, tôi liền mau mau đi tới trạm dừng tiếp theo.

Sau khi đỗ xe, tôi vội vàng xông tới liền nói: “Ai da, đừng đánh nhau, đừng đánh”.

Người đàn ông căn bản không nghe, một tay lôi tóc người phụ nữ kia, tay còn lại tát liên tục, đánh người phụ nữ kia mặt đều sưng lên.

Đàn ông đánh phụ nữ, cá nhân tôi thấy rất không có đạo đức.

Ngươi dù sao cũng là đàn ông, đánh một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể được. Vậy thì nên nắm chặt quả đấm của chính mình, bảo vệ người phụ nữ của chính mình.

Tôi kéo người đàn ông kia ra, vừa kéo vừa nói: “Đại ca đại ca, trước tiên ngươi đừng đánh, xe bus này là của ta, ngươi đang làm ảnh hưởng trật tự công cộng đó”.

Nói xong, tôi quay đầu nhìn về bốn phía, nhưng kinh ngạc phát hiện ra hành khách trên xe đều ngoảnh mặt làm ngơ. Thật giống như là không nghe thấy, hoặc là đối với bọn họ chuyện này không liên quan tới mình.

Tôi nói: “Các người làm sao vậy? Qua đây kéo cùng đi”.

Hành khách trên xe đều vội vàng quay đầu nhìn cửa sổ, rõ ràng bọn họ đã nhìn thấy. Nhưng chính là không ai muốn chịu trách nhiệm, không ai hé răng một lời.

Tôi kéo người đàn ông kia, vừa mời thuốc lá, vừa nói tốt, tôi nói: “Chuyến xe bus này còn phải vận hành tiếp chứ? Hành khách nhìn thấy tình cảnh như vậy còn không bị doạ sợ hết sao? Ta sẽ bị nhận những lời phàn nàn, đại ca hạ nhiệt đi, phụ nữ mà, ưa nịnh, đúng không?”

Khuyên tới mấy phút, người đàn ông tức giận kia mới chịu dừng tay, hướng về người phụ nữ mặt mũi sưng vù dưới đất mắng một câu: “Cho thể diện mà không cần, về nhà đánh chết ngươi!”

Việc này liền như thế sống chết mặc bay, tôi trước đây lái xe bus cũng gặp không ít đánh nhau, đại đa số đều là hai tên tiểu hoả nổi nóng xông vào đánh nhau, hoặc là trên xe bus có kẻ biếи ŧɦái sờ mông nữ hành khách, bị cô gái đó tát một cái.

Ngày thứ hai lái xe bus, vẫn là trạm dừng đầu tiên, vẫn là đôi vợ chồng đó.

Lúc lên xe thấy hai người đó rất ân ái, vừa nói vừa cười. Vì sao kêu là vợ chồng? Đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, không có gì là không qua được chuyện lớn.

Xe mới mở ra một nửa, lại thấy không đúng, trong xe lại truyền đến một tiếng quát to: “Lão tử đánh chết ngươi cũng không thiệt thòi!”

Tôi quay đầu nhìn lại, vợ chồng nhà kia lại đánh nhau, xem điệu bộ ngày hôm nay đã thăng cấp lên phiên bản 2.0, ngươi đàn ông đạp người phụ nữ ngã trên mặt đất, sau đó đuổi tới mạnh mẽ đạp xuống.

Tôi mau mau lái tới trạm dừng tiếp theo, lần thứ hai đi tới lôi kéo, lôi kéo hồi lâu, thấy mũi của người phụ nữ này chảy máu.

Mà hành khách trên xe vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thật giống không có một chút quan hệ với họ. Xã hội này, tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.

Sau khi đôi vợ chồng kia xuống xe, tôi thở dài, thầm nói nếu tôi là người phụ nữ kia thì tôi sẽ trực tiếp chạy trốn đi, theo một người đàn ông như vậy thực sự rất oan ức.

Mà ngày thứ ba lái xe bus, vẫn là điểm dừng đầu tiên, vẫn là đôi vợ chồng ban đầu đó, sau khi họ lên xe, tôi trêu nói: “Đại ca, nay là tối thứ sáu, có rất nhiều trẻ con, ngươi có thể hay không đừng đánh nhau trên xe nữa”.

Người trung niên kia cười nói: “Không có không có, lão đệ ngươi cứ yên tâm đi”.

Đến trạm thứ hai, có một bà lão lên xe, rất hoà ái. Sau khi lên xe, bà ấy từ trong túi lấy ra một khăn tay màu xanh xẫm, sau đó cẩn thận từng tí một lấy chiếc ví nhỏ ra, hỏi tôi: “Này cháu trai, ngồi xe bao nhiêu tiền?”

Bà lão này xem ra ít nhất 70 tuổi, tôi giơ một ngón tay, mỉm cười và nói: “Một khối”.

Bà lão sửng sốt một chút, nhìn dáng dấp có chút quyền quý, sau khi mở ví nhỏ kia ra, tôi thấy tiền bên trong, trong nháy mắt liền kinh ngạc đến ngây người.

Một phần, hai phần, năm phần tiền xu, cùng với một phần, hai phần, năm phần tiền giấy, bộ nhân dân tệ này được phát hành vào năm 1962. Vào năm 2000 đã hoàn toàn rút khỏi vũ đài lịch sử và loại tiền này không còn được lưu hành nữa. Cho đến nay, những người ít nhất 30 tuổi mới có cơ hội tiêu loại tiền này. Một phân tiền trên đó được in ấn một chiếc xe tải, hai phân tiền in ấn một chiếc máy bay, năm phân tiền in ấn một chiếc tàu, tiền giấy rất cũ.

Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là hiện nay đã không còn đơn vị tiền tệ này!

Bà lão đếm một lúc lâu, cuối cùng tay run run nói: “Cháu trai à, vé xe có thể rẻ hơn chút được không?”

Vé xe bus không được mặc cả.

Ai, nhìn bên trong khăn tay bà lão một đống tiền lẻ, tôi đều muốn rơi lệ, nói: “Bà à, bà ngồi xuống đi, cháu sẽ trả tiền vé cho bà”.

Bà lão cảm thấy xấu hổ. Tôi móc một khối tiền vào hòm tự động, cười nói: “Phía sau có hàng ghế ưu tiên người già, trước tiên bà hãy ngồi xuống rồi cháu sẽ xuất phát”.

Bà lão luôn mồm nói cảm ơn, không ngừng gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập đối với tôi chắp tay, tôi thấy bà lão khẳng định giống với bà ngoại tôi, tín ngưỡng Bồ Tát.

Nghĩ tới đây, tôi thầm nói rằng đã lâu lắm rồi không đến thăm bà ngoại, hai ngày nữa sẽ về quê gặp bà.

Tuyến số 14 cuối cùng tiếp tục di chuyển, khi tới điểm Mị Lực Thành, rất xa nhìn thấy ở trạm dừng một bóng người mỹ lệ.

Áo vest nhỏ, túi đeo hông, giày cao gót đỏ, mái tóc màu đen, một đôi mắt đẹp đang nhìn tôi, gợi lên một nụ cười tương phùng.

Cát Ngọc!

Tôi nheo mắt, trong nháy mắt nở một nụ cười, thậm chí còn tăng tốc độ của chiếc xe lên. Khi tôi đến trạm dừng, Cát Ngọc tựa nữ thần đi tới, nhấc đôi tay phong lan, hướng về hòm nhét một đồng xu.

Cô ấy nói: “Có nhớ tôi không?”

Tôi trong nháy mắt cảm giác trái tim của mình một lần nữa nhảy lên!

Đúng, chính là cảm giác này, đây mới chính là Cát Ngọc!

Trong tay cô ấy còn cầm một bông hồng đỏ, khi bước lên xe liền đưa cho tôi, mắt mang ý cười, ẩn tình hỏi: “Đầu đất, thích không?”

Tôi gật đầu nói: “Thích! Anh thích lắm!”

Xe tiếp tục di chuyển, tôi thực sự cao hứng đến nỗi muốn tăng tốc lên 180km/h.

Cát Ngọc nghiêng người, dựa vào ghế tài xế, nhỏ giọng nói với tôi: “A Bố, đêm nay người đàn ông kia sẽ đánh người phụ nữ kia đến chết, anh tuyệt đối không nên quản, cứ tiếp tục đi”.

Tôi cả kinh, cả người nổi lên một lớp da gà, tôi mau mau nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dựa theo quy định của công ty, hành khách không được cùng tài xế trò chuyện, không được quấy nhiễu tài xế lái xe, nhưng đã đến bước này, tôi còn để tâm cái quy định ấy làm quái gì.

Cát Ngọc nhìn về phía sau xe và nói: “Tôi đêm nay chính là cố ý đến tìm anh, anh đã nghe nói qua tạt chỉ đèn l*иg chưa?”

Tôi nói: “Đây là một lời nguyền, anh nghe chú trung niên nói rồi, nhưng hắn không đem câu chuyện nói ra hết, em biết câu chuyện này?”

Cát Ngọc gật đầu, cúi người xuống, ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nỉ non.

“Trên người anh gánh vác Trăm năm nguyền rủa, ở đêm nay sẽ từng cái ứng nghiệm…”
« Chương TrướcChương Tiếp »