Quyển 3 - Chương 4: Động phòng hoa chúc (H)

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Khiết Lâm

Trong nháy mắt, cơn đau phá thân ập đến, đủ để khiến Tống Nghênh Hi đánh mất tất cả kɧoáı ©ảʍ trước đó, sắc hồng trên mặt cũng rút đi vài phần.

Thẩm Hành vùi đầu vào bên gáy ướt đẫm mồ hôi của nàng, vừa đè nén hơi thở trầm đυ.c, vừa ôn nhu dỗ dành. Cự long đang ẩn nấp ngủ đông trong dũng đạo ngọ nguậy với biên độ nhỏ, vuốt ve từng nếp uốn bên trong lối đi chật hẹp.

Theo sự bôi trơn của mật dịch, và hiệu quả của thuốc mỡ, cảm giác đau đớn thiêu đốt nơi miệng huyệt cũng dần dần lắng xuống, Tống Nghênh Hi trông thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của nam nhân, trong lòng cảm thấy vô cùng yên ổn, muốn mở miệng nhưng lại ngượng ngùng không dám nói rõ, bèn dùng sức co rút huyệt nhỏ, nhắc nhở nam nhân.

"Ưm hừ..." Thẩm Hành đột nhiên bị kẹp, suýt nữa thì không giữ được tinh quan, kiềm nén đến đỏ cả mắt, "Tiểu yêu tinh nàng muốn hại chết ta sao!" Cắn một phát lên cánh môi đỏ xem như trừng phạt, Thẩm Hành chuyển động mông hẹp, đưa đẩy cự long bắt đầu đâm rút trong hoa huy*t.

"Ha a... Ưʍ... A a..." Thân thể trắng nõn nằm trên nệm gấm bị thúc đến lay động không ngừng, miệng huyệt hồng phấn bị một cây gậy th*t thô to màu tím sẫm bá chiếm, tiếng nước òm ọp òm ọp toát ra. Cảnh tượng ra ra vào vào kia thật khiến người ta trông mà nóng mắt, chẳng được bao lâu, huyệt mềm đã quen thuộc với tốc độ cắm rút này, không tự chủ được mà nuốt lấy, mải mê chảy nước.

Trong lòng Thẩm Hành cảm nhận được, động tác tự nhiên cũng nhanh hơn, chống khuỷu tay không ngừng luật động mông eo, một lần lại một lần cắm vào thật sâu, chọc đến tận mảnh đất cuối cùng của nơi bí mật. Lúc rút ra chỉ giữ lại một cái đầu ở bên trong, kéo căng miệng huyệt dồi dào làm thế nào cũng khiến nó khép lại.

"Ôi... A... Chậm... Ưm a..." Trận đâm rút mãnh liệt này thúc đến mức khiến giọng nói của Tống Nghênh Hi cũng run rẩy hẳn đi, hai bầu ngực trắng muốt theo đó mà lắc lư lay động, theo bản năng muốn duỗi tay bọc lại, Thẩm Hành lại đến trước một bước, vồ lấy một viên tròn đầy tựa ngọc tựa tuyết, không hề dịu dàng mà dùng sức nắn bóp, một tay nhấc chân ngọc đặt bên hông, ưỡn thẳng thân trên, buông chậm, kéo dài động tác đâm rút, thỉnh thoảng lắc mông, mặc cho nam căn nghiền nát khuấy đảo bên trong.

Sự ra vào thong thả này, so với rút ra đút vào dứt khoát kia còn kí©h thí©ɧ hơn.

Tống Nghênh Hi ngẩng đầu, cả người ửng lên sắc đỏ vô cùng xinh đẹp, cự vật thô dài ra vào trong dũng đạo hết lần này đến lần khác, cảm quan càng thêm rõ rệt, khiến người ta rung động không thôi. Tiếng nước phụt phụt khuấy đảo vang lên hết sức da^ʍ mỹ, liên tục không ngừng mà đốt cháy kí©ɧ ŧìиɧ chỉ vừa mới bắt đầu.

Tống Nghênh Hi bị lửa dục phóng túng đốt đến chẳng biết đêm nay đêm gì, chỉ cảm thấy nam nhân trên người mình dường như đã luật động rất lâu rồi, vật to lớn được bao bọc trong cơ thể vẫn cứng rắn như thiết, không có chút dấu hiệu sắp buông lỏng nào. Nơi bắp đùi sớm đã nhức mỏi không thôi, hai chân vòng ôm lấy thắt lưng nam nhân thỉnh thoảng lại rơi xuống, không thể chịu đựng nổi mà cất giọng cầu xin.

"Xin chàng... A a... Không được rồi... Ưʍ..."

Thẩm Hành không mềm lòng nữa, mông hẹp húc thẳng, eo khỏe ép xuống, khiến cự vật giữa háng lại chui vào thêm hai phần, hôn hôn miệng nhỏ hé mở không ngừng rên rĩ, thấp giọng hỏi: "Ta là ai? Hửm?"

"Thẩm... Ưm a... Thẩm..."

Tống Nghênh Hi Thẩm cả nửa ngày cũng Thẩm không ra, nhưng lại đổi lấy một cái thúc mạnh đầy bất mãn của Thẩm Hành, tiếp tục ép hỏi nàng, "Ta là ai?"

"A!" Tống Nghênh Hi bị chọc đến kêu một tiếng, rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng thức thời ôm lấy cổ hắn, mềm nhẹ kêu to, "Phu quân! A... Phu quân... Đừng mà..."

Thẩm Hành thỏa mãn cười khẽ một tiếng, ôm nàng ngồi thẳng dậy, hoa huy*t thừa nhận toàn bộ trọng lượng của cơ thể mềm mại, lại bọc sâu thêm vài phần, cây gậy cứng rắn xuyên thẳng vào nơi đó, chọc đến trong huyệt tê dại từng cơn.

Tống Nghênh Hi hít thở ngày càng dồn dập, bắp đùi run rẩy hướng lên chống đỡ hạ thể, muốn để côn th*t cắm vào không sâu thế nữa.

Thẩm Hành chẳng quan tâm chút động tác nhỏ xíu đó của nàng, hai tay nâng cánh mông tròn đè thẳng xuống, hoa huy*t phấn hồng một phát nuốt cả cây gậy thô dài vào trong, chống trên miệng tử ©υиɠ không ngừng run rẩy.

Tống Nghênh Hi thét lên một tiếng, mở to mắt, hồi lâu cũng nói không ra lời.

Thẩm Hành sảng khoái thở dài một tiếng, thẳng eo không ngừng chụp ném mông tuyết, cặp mông nõn nà xóc nảy lên xuống, tiếng giao hợp phốc thử phốc thử, kéo theo âm thanh kẽo cà kẽo kẹt của chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn vang lên không dứt, trộn lẫn vào nhau tạo nên cảnh xuân vô hạn.

Tư thế ngồi khiến hai người không cần phí nhiều sức lực, thân thể mềm mại mỗi lần tự nhiên hạ xuống đều có thể nuốt trọn côn th*t thô to kia vào sâu bên trong. Tống Nghênh Hi chưa chịu được mấy lượt đã nhũn người, ưm ưm a a rên rĩ, hốc mắt ầng ậc nước mắt.

Thẩm Hành hơi cúi đầu, ngậm lấy đầu v* rung rung, chậc chậc mà mυ"ŧ hút, giống như người lữ hành đang đói khát, muốn từ bên trong hút ra chất lỏng thơm ngọt vậy. Cảm nhận được cơ thể mềm nhũn vô lực của người con gái yêu kiều, hung hăng thúc vào mấy cái, đặt người trở về đệm giường, rút côn th*t ra đồng thời nhanh chóng lật người lại, từ đằng sau dán vào miệng huyệt mật nước đầm đìa, dùng sức đâm vào, lại bắt đầu một lượt công kích mới, tiếng da thịt va chạm "bạch bạch" vang vọng khắp rèm đỏ.

Tống Nghênh Hi căn bản không kịp phản ứng, mặc cho nam nhân thao túng loay hoay, lại bị cuốn vào tình triều nhấp nhô lên xuống. Cả nửa người trên bủn rủn vô lực nằm nhoài trong đống đệm mềm lưới đỏ, chỉ còn lại bờ mông bị nắm giữ trong tay nam nhân, theo sự va đập mãnh liệt mà khẽ run.

"A... A a... A a..." Tống Nghênh Hi cảm thấy bản thân tưởng chừng như sắp bất tỉnh đến nơi, cơ thể thấm đẫm mồ hôi, cùng dâʍ ɖị©ɧ trong suốt giữa hai chân trộn lẫn vào nhau, dính ướt không chịu được.

Tốc độ ra vào của nam nhân nhanh đến mức chỉ cần không cẩn thận chút thôi thì sẽ khiến côn th*t trượt ra bên ngoài, đang cắm vào nơi sảng khoái, dù sao cũng sẽ không tận hứng. Chỉ nghe nam nhân mắng thầm một tiếng, để côn th*t bị trượt ra một lần nữa vọt vào trong hoa huy*t ướt sũng, cả nửa người dưới hoàn toàn áp xuống phía sau, tay chống ở hai bên, mông hẹp rắn chắc thúc đẩy, tiếng nước phụt phụt từ nơi giao hợp vang lên, chỉ thấy thiếu nữ gương mặt ửng hồng im lặng thở gấp, thì đã hiểu động tác của nam nhân mãnh liệt đến mức nào.

gậy th*t thô cứng xỏ xuyên dũng đạo trơn truột nhẵn bóng, vỗ về mỗi một nếp uốn nhỏ bé, vào sâu ra cạn, khuấy đảo chất lỏng trong mật đạo, như thể muốn khoét sạch người ta vậy.

Tống Nghênh Hi siết chặt khăn trải giường đỏ tươi bên dưới, ngâm nga đứt quãng, đáng thương cầu xin. Nam nhân vốn đang nhẫn nại săn sóc, bỗng chốc dường như hóa thân thành mãnh thú, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu yêu kiều mảnh mai của nàng, đè ép cặp mông non mềm hung hăng thao cắm, cổ họng nhấp nhô gầm thét, hận không thể một ngụm nuốt nàng vào trong.

"A... Ô ô..." Tống Nghênh Hi nằm bò trên đệm giường, tóc đen tán loạn, mồ hôi dính ướt bết vào gò má ửng hồng, dáng vẻ bị giày vò quá độ. Một trận cao trào mãnh liệt ập đến trong cơ thể tưởng như cuốn quét tất cả, Tống Nghênh Hi rên lên một tiếng thật dài, hoa huy*t co rút, cơ thể trắng nõn nằm úp sấp trên đệm giường không ngừng co quắp run rẩy.

Vách trong tầng tầng lớp lớp mυ"ŧ hút gậy th*t thô to theo phản xạ, Thẩm Hành gầm lên một tiếng, những giọt mồ hôi trên trán nhỏ tí tách xuống đường cong mềm mại xinh đẹp nơi sống lưng, bàn tay to đột nhiên giữ chặt cánh mông run rẩy, chống đỡ hoa huy*t sớm đã lầy lội không chịu nổi nhanh chóng ra vào thêm mấy chục cái nữa, chất lỏng trắng đυ.c nóng hổi từ chỗ sâu bắn thẳng ra ngoài.

"Ưʍ..." Tống Nghênh Hi bị luồng nhiệt trong cơ thể bỏng đến run lẩy bẩy, mềm thành một vũng, hé mở môi nhỏ tinh tế thở gấp, rèm đỏ trước mắt sớm đã mơ hồ không rõ.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Tống Nghênh Hi mới từ trong sương mù tỉnh lại, cơ thể vẫn rung động từng chút từng chút một, nam nhân không biết mệt mỏi là gì kia nhấc một bên mắt cá chân trắng nõn đặt trên vai, thở hổn hển siêng năng cày cấy.

Nến đỏ bên giường sớm đã tàn hơn nửa, chất đống thành một lớp sáp nến thật dày.

"Ôi..."

Nam nhân thúc một cái thật sâu, hoàn toàn đánh thức cơ thể đã có chiều hướng bình ổn của Tống Nghênh Hi, mật huyệt bị khai phá thuận theo vận luật lúc trước, theo bản năng bắt đầu co rút ngọ nguậy.

Tống Nghênh Hi không nghĩ đến tinh lực nam nhân lại dồi dào đến vậy, nàng đây đã sắp bị vắt khô đến nơi rồi, không khỏi lắc lư bàn chân nhỏ đá đá đầu vai hắn, bày tỏ kháng nghị của mình.

Thẩm Hành bắt lấy chân nhỏ hôn một cái, bàn tay to trượt dọc theo làn da nhẵn bóng vuốt ve, nhếch môi cười một cái ý tứ hàm xúc không rõ, rồi bất thình lình tăng nhanh tốc độ.

Tống Nghênh Hi nỉ non một tiếng, âm thầm nhớ kỹ dù có thế nào đi nữa thì cũng không được xem thường nam nhân trên giường.

Trong đêm động phòng hoa chúc này, Thẩm Hành không hề lãng phí một chút nào, đem Tống Nghênh Hi lật qua lật lại giày vò không biết bao nhiêu lượt.

Nha hoàn trực đêm ngoài phòng nghe tiếng thở gấp yêu kiều bên trong, tận đến giờ sửu mới hoàn toàn ngừng lại, không khỏi âm thầm lo lắng thay tân nương tử.

Gia nhà bọn họ dằn vặt đến như vậy, tân nương tử mềm mại nhu nhược kia chắc hẳn sẽ không xuống giường được rồi.

Hết chương 4.