Quyển 4 - Chương 1: Ai bạc tình

Gần đây ở Cẩm Dương Thành đã xảy ra một chuyện đáng buồn - Nhị thiếu gia của gia tộc Công Tôn vì bạo bệnh qua đời. Nhìn một cách đơn thuần quả thực không có gì lạ, nhưng bởi vì gia tộc Công Tôn chỉ có hai người con trai, con trai cả từ nhỏ đã nổi danh, được phong làm đại tướng quân, ra chiến trường lại không bao giờ trở lại. Người con trai thứ hai tài giỏi nhưng mắc phải một căn bệnh lạ, mất trước tuổi 25, bỏ lại con dâu cũng mới ngoài đôi mươi và có một cô con gái bốn tuổi.

Người đứng đầu hiện tại của Công Tôn gia, là đương gia chủ mẫu Khương thị - một góa phụ. Sau cái chết của chồng trong trận chiến, Thánh Thượng đã ân cần và đặc biệt phong cho tước vị Cáo mệnh phu nhân. Vì vậy, không ai dám đưa ra những nhận xét vô trách nhiệm sau lưng.

Cái lạnh mùa xuân vẫn chưa qua, gió lạnh thổi vào những chiếc đèn l*иg trắng in chữ “Chết” trên cánh cửa đỏ càng khiến nơi đây càng thêm hoang vắng.

Nguyễn Thanh Vi ngồi một mình trong đại sảnh nơi đặt quan tài, ngơ ngác nhìn tờ giấy vàng cháy trong chậu đồng. Nàng mặc đồ trắng, khiến khuôn mặt càng trắng bệch hơn, có thể nhìn thấy dưới mắt nàng có màu xanh đen nhàn nhạt, dường như chứa đầy hai dòng nước, trong suốt.

“Thanh Vi.” Một người phụ nữ cao hơn một chút từ ngoài cửa đi vào, lông mày của nàng ta có vẻ anh khí hơn so với phụ nữ bình thường một chút, nàng ta chính là Chủ mẫu Khương thị

Nguyễn Thanh Vy gọi đại tẩu, đứng dậy đón nàng.

"Thời tiết còn chưa ấm lên, sao ngươi lại ở đây cả ngày? Cẩn thận đổ bệnh, ta cũng không có người giúp việc." Khương thi lấy chiếc áo choàng đơn giản từ trong tay nha hoàn, mặc vào nàng, với giọng điệu lo lắng.

Nguyễn Thanh Vi nhìn quan tài được đặt yên lặng, vẻ mặt cảm kích nói: “Biểu ca đã giúp đỡ muội rất nhiều, muội cũng không có gì để báo đáp hắn, chỉ có thể ở bên hắn nhiều hơn, đốt vài tờ giấy cho hắn”

Khương thị nhẹ nhàng thở dài, xua nha hoàn đi, do dự một lát rồi hỏi: “Nghe nói Sở Tranh đã về rồi?”

Nguyễn Thanh Vi nghe đến cái tên này, lông mi run lên, áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, lắc đầu, giọng điệu thờ ơ nói: “Ta không biết, có lẽ là như vậy.”

Khương thị cảm động nói: "Không ngờ người tưởng lúc trước mình cho rằng đã đi lại quay trở lại, ông trời quả thực rất giỏi trêu chọc người khác." Khương thị vỗ vỗ tay Nguyễn Thanh Vi: "Bây giờ người đã trở lại, muội nên đi nói rõ ràng với hắn đi, đợi thủ tiết cho A Lương xong có thể trở về nhà sau đó tái hôn. Các người đã bỡ lỡ 5 nănm chớ lại để lãng phí thời gian."

"Đại tẩu..."

Khương thị biết nàng bận tâm Công Tôn gia, nàng nghiêm túc nói: "Thanh Vi, muội với ta không giống nhau. Ta và đại ca của muội có tình cảm với nhau, vì vậy ta sẵn sàng cam nguyện vì chàng thủ tiết cả đời. A Lương cũng biết bản thân sống không được bao lâu, cho nên căn bản không có ý định cưới vợ, nhưng thấy muội chưa thành hôn đã mang thai Manh Mộng, sợ bị người đời chỉ trích nên mới ra hạ sách, mặc dù mang danh góa phụ không phải dễ nghe, nhưng nó sẽ ít gây ra rắc rối hơn."

"Đại tẩu sao nói lời này? Nếu không có biểu ca, Mạnh Mộng và muội không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Nguyễn Thanh Vi nghĩ nghĩ, trong lòng đau nhức đến mức nuốt không được. Nếu người đó chết, nàng sẽ đau buồn suốt đời, nhưng bây giờ hắn đột nhiên trở lại, bình an vô sự và công danh đầy người. Nàng không biết tại sao suốt 5 năm qua không có tin tức gì, nghi ngờ, bất bình, oán hận và đủ loại cảm xúc tràn vào trong lòng, khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.

Nguyễn Thanh Vy khẽ búng hạt đàn hương khắc dòng chữ nổi tiếng trên cổ tay, ngơ ngác lẩm bẩm: "Năm năm... con người nên trở thành cái gì..."

Hạ nhân thở hổn hển vội vàng đi vào: "Phu nhân! Sở tướng quân tới rồi!"

"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, ta nghĩ không cần thiết phải mời người tới đây, sợ hắn sẽ bực bội không nhịn được nâng quan tài của A Lương." Khương thị cười cho người mời đến thư phòng hậu viện: “Đi gặp hắn đi, để hắn giải thích rõ ràng mọi chuyện, nếu hắn không tin, còn có đại tẩu!”

Khương thị kêu hạ nhân lui ra, để hai người có thể trò chuyện.

Nguyên Thanh Vi bước đến cửa thư phòng, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng bên trong, đột nhiên dừng lại, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Sở Tranh quay lại, thứ hắn nhìn thấy là đôi mắt đỏ như hoa lê và mưa của nàng, hai tay sau lưng nắm chặt, đôi mắt lạnh lùng dưới lông mày kiếm, ngưng tụ một đoàn gió lốc.

Tại sao nàng lại đau buồn khi kẻ bệnh qua đời? Trong 5 năm qua, nàng có nghĩ đến hắn hay hỏi thăm hắn không?

Nhìn búi tóc của nàng, Sở Tranh càng cảm thấy bất an hơn. Hắn thực sự muốn hỏi người phụ nữ tàn nhẫn này tại sao lại có thể quên lời hứa, liền cưới một kẻ bệnh và trở thành góa phụ.

"Công Tôn phu nhân, biệt lai vô dạng."

Mọi cảm xúc cuối cùng đều biến thành một lời chào khó nhọc. Nguyễn Thanh Vy hơi sửng sốt, nhìn đôi mày lạnh lùng của người đàn ông, nàng không tìm thấy chút nhiệt tình vốn có.

Hắn đang hận nàng?

Nguyễn Thanh Vi nhận ra sự thật này, mặc dù trong lòng chua chát nhưng vẫn không nhịn được muốn cười.

Năm năm không có tin tức, đột nhiên xuất hiện không một lời giải thích, lại hận nàng? Hắn dựa vào cái gì chứ?

Nguyễn Thanh Vi hơi nén lại mọi biểu cảm, bình tĩnh lau đi nước mắt trên mặt, khi nhìn hắn nữa, nàng mất đi niềm vui vừa rồi.

"Cám ơn tướng quân đã quan tâm. Tướng quân hôm nay đến đây có việc gì?"

Đương nhiên là đến gặp nàng, nữ nhân bạc tình này! Sở Tranh nghiến răng nuốt xuống câu nói này, sau đó nói: "Ta và... Công Tôn Lương cũng là bạn cũ. Hắn qua đời , ta đương nhiên phải đến đốt hai tờ giấy để bày tỏ lời chia buồn."

"Phu quân ở dưới suối vàng biết được, nhất định rất cảm kích tướng quân."

"Phải."

"Tự nhiên."

Hai người trò chuyện nói đến kẹp dao giấu kiếm, mặc cho ai thấy đều không giông tình nhân cửu biết gặp lại, họ càng giống kẻ thù truyền kiếp.

Nguyễn Thanh Vi cảm thấy bây giờ tiếp tục nói như vậy cũng không có ý nghĩa gì, liền lạnh lùng hành lễ, nói: “Trong nhà còn có việc cần làm, tướng quân muốn thương tiệc phu quân, thỉnh ra ngoài rẽ trái, nô gia không phụng bồi.”

Sợi dây lý trí cuối cùng của Sơ Tranh đứt hoàn toàn sau khi nghe thấy từ "Nô gia", như một cơn gió mạnh, hắn lao tới, nắm lấy vai Nguyên Thanh Vi và đá cánh cửa đóng lại một cách vang trời.

"Ngươi nữ nhân này!" Sở Tranh nghiến răng nghiến lợi, ép ra vài chữ, như thể khoảnh khắc tiếp theo hắn sẽ nhào tới cắn đứt cổ nàng.

Nguyễn Thanh Vi gạt tay hắn, vẫn bất động, mặt không biểu cảm nói: “Sở tướng quân xin tự trọng.”

Sở Tranh cười khẩy, kéo nàng lại gần, cúi đầu hôn nàng, chiếc lưỡi dài nhanh chóng xuyên qua kẽ răng, công thành đoạt đất.

Nguyễn Thanh Vi sửng sốt một chút, sau đó giãy giụa, nhưng quai hàm của nàng đã bị hắn giữ chặt, khiến nàng không thể cử động. Hắn muốn dùng lưỡi đẩy cái lưỡi dài đang bị ép vào, lại không muốn đi lạc vào phòng tuyến của địch nên bị cuốn đi, vướng vào. Nguyễn Thanh Vi tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi, nhưng người đàn ông lại phát giác sớm một bước, một bàn tay to lớn đột nhiên trượt xuống, chạm vào sự mềm mại tinh tế của người trước mặt, bóp thật mạnh.

Trong cơn đau nhẹ có chút tê dại, khiến Nguyễn Thanh Vi kinh ngạc há hốc mồm, răng lung lay, mất đi cơ hội. Chiếc lưỡi dài cuộn tròn như rồng, nụ hôn ngày càng sâu, như muốn nuốt trọn nàng

Một lúc lâu sau, người đàn ông hài lòng mới buông ra, thổi hơi nóng vào môi nàng rồi bất ngờ cắn.

Môi nàng đau nhức, trong mắt Nguyễn Thanh Vi dâng lên một tầng nước.