Quyển 4 - Chương 3: Gặp được nữ nhi



Sở Tranh đi thẳng ra khỏi sân sau trước khi thở ra nỗi chán nản trong lòng. Trong đầu hắn không còn gì khác ngoài Nguyễn Thanh Vi. Tình cảm năm năm trước, mối tình năm năm và sự oán hận, trì trệ của năm năm sau, tất cả đan xen vào nhau khiến hắn càng cảm thấy khó chịu.

Hắn cũng biết mình không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của Nguyễn Thanh Vi, nhưng khi nghĩ đến việc hắn đã liều chết sống sót và khải hoàn trở về, nhận lại là tin tức nàng gả cho người khác và sinh con với kẻ đó, hắn lại cảm thấy bất an.

Sở Tranh nuốt cục nghẹn trong cổ họng, nhắm mắt lại để che giấu mọi xáo trộn. Khi nhấc chân bước xuống bậc thềm, hắn nhìn thấy một bé gái mặc áo khoác hồng ngồi trước mặt, lắc lắc hai bím tóc trên đầu và tự nói một mình.

Sở Tranh biết Nguyễn Thanh Vi có một cô con gái, trong lòng rung động, hắn đi tới, vươn tay ra, từ dưới nách nhấc quả bóng nhỏ trên bậc thang lên.

Tiểu Hoàn Tử cũng không sợ người lạ, cảm thấy độ cao đột ngột tăng lên rất thú vị, lắc lư đôi chân, vỗ vỗ lòng bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình, cười toe toét, để lộ hai hàng răng nhỏ.

Sở Tranh nhìn đôi mày cong và đôi mắt to của Tiểu Hoàn Tử giống hệt nàng, hắn nhếch khóe miệng, trầm giọng hỏi: "Con bao nhiêu tuổi?"

Tiểu Hoàn Tử nhìn chằm chằm bàn tay mũm mĩm của chính mình, ấn ngón cái xuống, đưa cho Sở Tranh xem, ngọt ngào nói: "Con bốn tuổi! Con tên là Manh Manh!"

"Ai hỏi tên của ngươi?" Sở Tranh lẩm bẩm, nhưng lại ngẩng đầu trêu chọc Tiểu Hoàn Tử, nhìn thấy nàng vui mừng, trên mặt không khỏi ấm áp.

"Ta dẫn con đi chơi vui vẻ!"

Sở Tranh ôm Tiểu Hoàn Tử trong tay và bước ra khỏi nhà Tống gia mà không thèm nói với ai một lời. Cho nên lúc chạng vạng, Nguyễn Thanh Vi vẫn chưa thấy con gái, lo lắng đến đi báo quan.

Người hầu gác cổng nói điều gì đó không chắc chắn, Nguyên Thanh Vi không quan tâm lắm và chạy về phía phủ của Sở Tranh. Sở Tranh không biết Manh Manh là con gái của hắn, mà hắn lại hận nàng, nếu xả giận với nữ nhi của nàng thì làm sao đây?

Nguyên Thanh Vi không bị cản trở bước vào phủ tướng quân, nhìn thấy nữ nhi của mình đang cưỡi trên cổ Sở Tranh, cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ hét lên "đánh, đánh, đánh"và sững sờ trong giây lát.

Manh Manh nhìn thấy liền vẫy tay với nàng: "Nường! Nương!"

Nguyễn Thanh Vi do dự một chút, sau đó đi tới bế nữ nhi xuống, thấy bộ dạng bất cẩn của con bé, tức giận vỗ nhẹ vào đôi chân nhỏ đang duỗi ra: “Nương cái gì mà nương. Tùy tiện đi theo người lạ, có biết nương lo lắng muốn chết không!”

"Thúc thúc là người tốt!" Manh Manh xua tay, bảo nàng đừng lo lắng.

Người đàn ông để lại hạt giống rồi biến mất bất ngờ chinh phục được nữ nhi của mình ngay khi quay trở lại. Nguyễn Thanh Vi trong lòng lẩm bẩm, cảm thấy có chút mất thăng bằng. Ánh mắt quét qua nhìn người đứng bên cạnh, giả vờ không quan tâm, bế nữ nhi rồi rời đi.

Vẫn là Sở tranh lên tiếng trước: "Cứ như vậy rời đi sao?"

Tại sao không đi? Nguyễn Thanh Vi khẽ liếc hắn một cái, không nói gì.

Nàng thực sự rất tàn nhẫn, buổi trưa dưới cơ thể hắn nàng vẫn dịu dàng mềm mại, nhưng giờ nàng đã không có nhận người. Sở Tranh nhướng mày, giả vờ như không để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của nàng, cầm quả bóng nhỏ trong tay lên, dỗ dành nói: “Gọi một tiếng cha đi.”

Nguyễn Thanh Vi tim đập thình thịch, phản bác: "Ngài nói nhảm cái gì vậy! Con bé không phải nữ nhi của ngài!"

"Hiện tại không phải, nhưng sau này sẽ phải." Sở Tranh không nghĩ tới điều gì khác mà đưa ra tối hậu thư: "Ta sẽ nhờ người chọn một ngày để đến đón nàng càng sớm càng tốt. Manh Manh về sau cũng sẽ theo họ ta.”

“Sở Tranh, ngươi có thể càng không biết xấu hổ.” Nguyễn Thanh Vi ghét nhất sự kiêu ngạo của hắn, tựa như hắn là người quyết định mọi chuyện, không quan tâm người khác làm gì.

"Ừ, nàng phải thử xem." Sở Tranh nhìn nàng với ý tứ khó tả.

Nguyễn Thanh Vi nghĩ tới cảnh tượng kiều diễm lúc trưa, trong lòng không khỏi mắng hắn một trận.

Manh Manh vô thức đổ thêm dầu vào lửa: "Nương, Nương, cha con vắng nhà, con có thể để thúc thúc là cha con được không? Chờ cha về sẽ đổi lại."

Nguyễn Thanh Vi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của nữ nhi, chỉ có thể đè nén vẻ bất mãn, bất đắc dĩ nói: “Nếu Manh Manh làm như vậy cha sẽ rất đau lòng, cha sẽ không quay về nữa.” Nàng nói dối nữ nhi rằng biểu ca của nàng đang vắng nhà. Nghĩ rằng chờ khi nữ nhi lớn lên, con bế tự nhiên sẽ hiểu, và khi đó sự gắn bó cũng đã phai nhạt không đến quá mức thương tâm.

Manh Manh cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó bất đắc dĩ nói: "Vậy...Vẫn là từ bỏ vậy. Manh Manh không muốn làm cha buồn."

“Ngoan.” Nguyễn Thanh Vi khẽ sờ đầu nữ nhi, trong lòng có phần yên tâm. Khi biểu ca còn ở bên cạnh, hắn coi Manh Manh như nữ nhi ruột của mình, nếu biết Manh Manh còn nhớ đến hắn, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng.