Chương 18: Quá Khứ

Nhưng Bách Hoành không dễ dàng gì cho qua chuyện này được. Ông ta chính là không can tâm! Trong mắt Bách Hoành, anh hết lần này đến lần khác đè lên sĩ diện không chỉ của ông ta mà còn của Bách gia nữa.

Ông ta nhấn nút trên bàn gọi thư ký bên ngoài vào, cẩn thận căn dặn thư ký tìm mấy nhà báo uy tín một chút, tung tin tức Hàn Chí Dĩnh sẽ tái hôn. Bảo họ có hình ảnh gì đặc sắc thì cứ việc đăng lên, chỉ cần không ảnh hưởng đến danh dự của Bách Thụy thì không cần phải kiêng nể. Nếu ông ta đã không thể đặt cái móng cho hôn sự này thì cũng phải quậy một trận mới hy vọng giải tỏa được ấm ức trong lòng.

Hiệu quả làm việc của đám chó săn tin tức này quả thật không tồi. Rất nhanh tin tức đã được đăng tải, cũng thu được không ít phản hồi. Trên mạng đều là chín người mười ý, có kẻ nói Hàn Chí Dĩnh vừa có tin đồn ly hôn chưa lâu đã đưa người phụ nữ khác vào ở trong biệt thự, còn chuẩn bị tái hôn. Có người lại cho rằng đây chỉ là mấy tin đồn nhảm nhắm vào Hàn Thịnh, dù gì Hàn Chí Dĩnh cũng không phải người nổi tiếng, những tin tức liên quan đến đời tư thế này chính là không có giá trị.

“Sếp, bộ phận truyền thông vừa quét được tin tức này.”

Thư ký đưa cho Hàn Chí Dĩnh một bản tóm tắt tin tức trên mạng. Bộ phận truyền thông đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi lệnh từ phía trên sẽ lập tức đè xuống.

“Tra được người đưa tin chưa?”

“Một nhà báo ở tòa soạn A, nói là Bách Thị trả tiền bảo anh ta làm vậy.”

Hàn Chí Dĩnh nhận thấy Bách Hoành này chính là mặt dày, không có liêm sỉ. Ông ta đem chuyện hôn sự ra làm điều kiện thương lượng đã đành, còn dám công khai trên báo chí. Thủ đoạn làm loạn hạ đẳng này đúng là không phải ai cũng làm được!

Hàn Chí Dĩnh vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, liếc mắt qua tin tức một chút rồi trực tiếp ném sang một bên, ra lệnh cho thư ký: “Gỡ tin xuống.”

Tin đồn vây quay Hàn Chí Dĩnh cũng là chuyện thường tình như quần áo mặc trên người. Trước nay nếu không phải liên quan đến lợi ích của Hàn Thịnh, anh sẽ không để tâm đến. Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh có mục tiêu theo đuổi của mình rồi. Mối quan hệ với Cố Phi vừa có tiến triển một chút, Hàn Chí Dĩnh cũng không muốn cô phải nhìn thấy gán ghép kiểu này.

Chỉ là thấy thì Cố Phi cũng đã nhìn thấy rồi!

Lưu Vũ Thành vừa nói chuyện Cố Phi đã xem được tin tức, suy nghĩ của Hàn Chí Dĩnh chỉ có hai chữ “giải thích”. Phải, bằng mọi giá phải giải thích! Nhưng chuyện cung cấp hàng hóa cho các trung tâm bán hàng của Hàn Thịnh vẫn còn chưa thông, thân làm tổng giám đốc, anh không thể bỏ mặc lúc này được. Anh chỉ đành soạn một tin nhắn rất chi tiết gửi cho Cố Phi, còn nói sau khi xử lý xong công việc sẽ đến tìm cô.

Cố Phi dù nhìn thấy tin tức nhưng trong lòng vẫn chỉ là một mảng bình lặng. Dù sao cũng đã ly hôn rồi, cô cũng đâu có tư cách gì để cảm thấy khó chịu nữa. Hơn nữa, nếu là chuyện gán ghép anh với người phụ nữ khác, Cố Phi từ sớm đã quen thuộc rồi.

Tửu Lầu.



Hôm nay quán không có nhiều khách, có lẽ là do vẫn chưa phải là cuối tuần. Cô cũng đặc biệt rảnh rỗi, không có khách ở quầy rượu cũng không ai đặt trước pha chế riêng.

Cố Phi đang loay hoay kiểm tra lại rượu trong kho thì quản lý phòng bao đến nói với cô có chuyện cần bàn. Cô không biết là chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ta.

Nhưng khi cô vừa bước vào thì cánh cửa phòng quản lý đã bị chốt lại. Cố Phi nhìn động tác cởϊ áσ khoác của anh ta mơ đồ đoán ra được ý đồ.

Hắn tiến đến, từng bước một dồn cô vào góc tường. Cố Phi theo phản xạ lùi về phía sau, hai tay chắn ở phía trước, không muốn tiếp xúc quá gần với hắn ta. Cô xoay người định chạy về phía cửa kêu cứu thì bị hắn bắt được, ném cô lên sô pha ở gần đó.

“Sao vậy? Hàn Chí Dĩnh thì được còn tôi thì không à?” - Tên quản lý ghì chặt cô trên ghế. Cố Phi càng giãy giụa thì hắn lại càng siết chặt tay hơn. Hắn một tay bóp cổ cô, một tay lục tìm điện thoại trên người cô vứt sang một bên. Hắn cúi người, tham lam ngửi lấy mùi hương trên cổ cô - “Năm đó cô làm thế nào để bước vào Hàn gia thì làm lại đi! Tôi cũng muốn xem thử tài nghệ của cô như thế nào. Cô muốn tiền tôi cũng có thể cho cô được, còn hơn là ngày nào cũng đứng ở quầy rượu phục vụ mấy khách hàng khó ưa đó, phải không?”

Những hành động này của hắn ta bằng một cách nào đó gợi lại hình ảnh vào bốn năm trước. Cũng là trong phòng bao ánh đèn mờ ảo, cũng là một người đàn ông dùng lực giữ lấy cô. Hắn ta thô bạo chiếm lấy cô thế nào, tất cả đều hiện ra rõ mồn một. Lúc đó, cô không có cách nào chống trả, chỉ có thể co người chịu đựng.

Nhưng bây giờ thì khác, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn là Cố Phi mềm yếu năm đó nữa rồi.

“Giám đốc Lê, tôi khuyên ngài nên thu lại những lời vừa rồi!”

“Sao phải làm vậy chứ?” - Lê Nhậm không những không để những lời này của Cố Phi vào tai mà còn cười lớn, xem đây như một câu nói đùa. Hắn ta cúi sát mặt Cố Phi, hơi thở nồng nặc mùi rượu cùng với thuốc lá phả ra khiến cô cảm thấy khó chịu - “Cô nói xem, bây giờ cô đã ly hôn với Hàn Chí Dĩnh rồi, đến với tôi một chút thì sao chứ?”

Cố Phi nhân cơ hội Lê Nhậm đang đắc ý liền dùng đầu gối lên một đòn ở giữa hai chân rồi đạp một phát vào bụng hắn. Đòn bất ngờ này khiến hắn ngay lập tức buông tay cô ra, co người ở một góc ôm lấy phần thân dưới.

Hắn ta giương ánh mắt thù hận nhìn Cố Phi, nghiến răng ken két vừa la hét vừa gầm lên:

“A … a … con mẹ nó! Cố Phi! Cô buông tay mau! Công việc ở Tửu Lầu cô không cần nữa à?”

Cố Phi với tay lấy điện thoại, cũng không quên chụp lại cảnh tượng này. Tên Lê Nhậm này đúng là không còn lời đe dọa nào mới mẻ hơn một chút sao.

“Nếu giám đốc Lê đã hỏi thì Cố Phi tôi mạn phép nói thẳng. Bà đây cóc cần!”