Chương 20: Giọng Nói Quen Thuộc

Cố Phi sau khi nghỉ việc ở Tửu Lầu thì trở nên rảnh rỗi hơn hẳn. Cô đều hằng ngày không có việc gì làm mà chạy đến chỗ của Triệu Tình Văn. Tuy bên ngoài là nói muốn nghỉ ngơi, thuận tiện giúp đỡ nhà thiết kế Triệu vẫn luôn bận rộn một vài công việc nhưng thực chất Cố Phi chỉ muốn quên đi mấy chuyện ở Tửu Lầu và Hàn Chí Dĩnh.

Hàn Chí Dĩnh gọi điện thoại cho Cố Phi không biết bao nhiêu lần nhưng không có lần nào cô nhấc máy, lúc nào cũng là tiếng tổng đài máy móc cứng nhắc trả lời anh. Chuyện này làm dấy lên trong lòng anh một mảng khó chịu, cô đã xem tin nhắn giải thích đó rồi nhưng vẫn không chịu trả lời là vì cô không tin anh hay vì lý do gì khác? Hàn Chí Dĩnh lái xe đến chỗ của Cố Phi lúc nào không hay. Anh nhìn lên cửa sổ trên phòng cũng không thấy có sáng đèn, đoán chừng là cô vẫn chưa về.

Đợi hơn một giờ đồng hồ, Cố Phi cuối cùng cũng xuất hiện. Tuy chỉ là hình ảnh rất mờ ảo dưới ánh đèn đường từ phía xa nhưng Hàn Chí Dĩnh vừa nhìn liền có thể nhận ra là cô. Anh vội vàng mở cửa xe chạy đến chỗ Cố Phi.

Đối với sự xuất hiện này của Hàn Chí Dĩnh, Cố Phi có chút bất ngờ. Cô cũng không tính là trốn anh nhưng cũng không hề muốn gặp lại anh nữa. Cố Phi không muốn phải quay lại với tham vọng xây dựng mối quan hệ gì đó với Hàn Chí Dĩnh nữa. Cô vốn đã nhìn thấy anh nhưng vẫn vờ như không thấy mà bước đi thẳng. Hàn Chí Dĩnh đương nhiên là nhận ra điều này, anh ngay lập tức đuổi theo, đến chắn trước mặt cô. Cố Phi cảm thấy không thể làm ngơ được nữa rồi.

“Hàn tổng, anh là người sắp tái hôn, xin anh tự trọng!”

“Em còn để tâm đến tin tức về anh?”

Lời đó của Cố Phi trong tai của Hàn Chí Dĩnh chỉ nghe ra duy nhất một trọng điểm là cô vẫn còn rất để tâm đến anh! Cô vẫn đọc tin tức về anh, như vậy với Hàn Chí Dĩnh đã đủ lắm rồi.

“Hàn tổng nghĩ nhiều rồi, những tin tức về anh phổ biến như vậy, tôi không muốn cũng phải đọc.”

“Anh đến chỉ để xác nhận với em một chuyện thôi, anh không tái hôn với ai ngoài em cả!”

“Xin lỗi đã làm Hàn tổng bận lòng, nhưng chuyện anh tái hôn với ai cũng không cần phải thông báo với tôi. Quà mừng cho anh e rằng tôi không muốn mua.”

Trong lòng Cố Phi lúc này chỉ mong có thể xóa đi hình ảnh của Hàn Chí Dĩnh. Nhất là sau khi tên Lê Nhậm kia vô tình gợi lại đoạn ký ức đó, cô cứ ngỡ mình đã quên rồi nhưng khi gặp lại anh hình ảnh năm đó chợt quay về. Đối mặt với Hàn Chí Dĩnh trong lòng Cố Phi chính là xem lại thước phim quay chậm về hồi ức đó, vậy nên cô vẫn nghĩ không nên gặp lại anh thì hơn.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhẹ của mấy món đồ trang trí hắt lên. Cố Phi cũng không buồn với tay đến công tắc, cô đến bên cửa sổ hé một góc rèm nhỏ nhìn xuống phía dưới. Xe của Hàn Chí Dĩnh vẫn còn ở đó, ánh mắt của anh có lẽ vẫn còn nhìn lên nhà. Cố Phi lặng người nhìn một lúc rồi thu lại tâm trạng ngổn ngang của mình, bật sáng đèn trong phòng khách.



Cô quay lại chỗ cửa sổ, Hàn Chí Dĩnh cuối cùng cũng đi rồi.

Người ta đã đi rồi, Cố Phi vẫn ở trên ghế sô pha thẫn thờ. Cô ngước mặt lên nhìn trần nhà, không có một suy nghĩ cố định nào cũng không đặc biệt nghĩ đến ai, chỉ là cứ nhìn như vậy cho đến khi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Cố Phi thức dậy vì tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi một bên. Cô nửa mơ nửa tỉnh với tay lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ vô thức bấm nghe:

“Cố Phi?” - Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ấm áp mà Cố Phi vừa nghe thấy đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Hàn Nhất Phi? Cậu về rồi sao?”

Người bạn này của cô biệt tích một thời gian dài, không để lại phương thức liên lạc nào mà đi một mạch đến tận bây giờ mới trở về. Giọng của cậu ấy cô vừa nghe đã nhận ra ngay, không lệch đi đâu được.

“Phải, về rồi. Có thời gian không, chúng ta gặp nhau một chút.”

“Có chứ.”

“Được, tôi gửi địa chỉ cho cậu!”

Cố Phi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, một chiếc váy dài rất hợp với tiết trời hôm nay se se lạnh. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê nằm trong khu vực sầm uất của thành phố. Người người qua lại tấp nập không ngừng, hàng quán xung quanh tuy vẫn chưa phải là thời gian nghỉ cũng kín chỗ cả.

Cô vừa bước vào đã có người vẫy gọi. Hàn Nhất Phi còn nói cho cô mình mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh phòng trường hợp cô không nhìn ra anh. Nhưng làm gì có chuyện đó cơ chứ, Cố Phi nhìn quanh một chút liền có thể nhận ra thanh niên vận áo sơ mi xanh, quần âu đang ngồi bên phía cửa sổ kia.

Cố Phi vừa ngồi xuống ghế đã nghe Hàn Nhất Phi hỏi thăm.



“Dạo này cậu thế nào rồi?”

“Vẫn ổn. Còn cậu?” - Cô bày ra vẻ mặt thăm dò, quét ánh mắt một lượt từ trên xuống dưới, cảm giác vừa có một chút đắc ý vừa có một chút tự hào - “Để mình xem nào! Đẹp trai ra hẳn nhỉ.”

Nghe lời này của cô, nét cười trên mặt Hàn Nhất Phi kéo lên tận mang tai. Cậu đưa tay cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm, nghiêng mặt về một phía như để che đi biểu cảm của mình.

“Đừng khen nữa, nghe nhiều sẽ ngại đó. Tôi cũng chỉ là con người thôi.”

“Không thèm! Thành thật nói cho tôi biết, năm đó vì sao đi mà không nói lời nào vậy?”

Cố Phi nhớ lại chuyện năm đó vẫn còn có một chút ấm ức. Hàn Nhất Phi không nói một lời nào đã ra nước ngoài. Mấy người bọn cô đều đã khẩn trương tìm cậu biết bao nhiêu cơ chứ. Nhưng đối với tò mò này của Cố Phi, Hàn Nhất Phi không cách nào nói ra lý do phía sau được, chỉ đành qua loa trả lời cho có.

“Chuyện nói ra phức tạp lắm, tóm tắt thì có một chút việc riêng.”

“Lần này trở về định ở lại bao lâu?” - Cố Phi đương nhiên nhận ra người trước mặt cô là không muốn trả lời, cô cũng chẳng muốn ép cậu làm gì, vì vậy liền nhanh chóng đổi chủ đề.

“Ở hẳn!”

“Thật không?”

“Thật, lừa cậu làm gì.”

Hàn Nhất Phi cười rất tươi trả lời cô, giống như đây là lời cậu muốn nói từ rất lâu rồi vậy. Dáng vẻ tươi tắn sảng khoái này cùng với ngoại hình bắt mắt của Hàn Nhất Phi khiến nhiều cô gái trong quán cà phê đưa mắt nhìn ngắm mãi không thôi.