Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ân Phụ Đức

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau giờ học.

Phương Tri Ân chủ động đợi tôi.

Tôi khó chịu, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

Cô tỏ vẻ đáng thương: "Anh Anh, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Ah.

Nói chuyện cậu muốn cướp bố mẹ tôi chắc?

Tôi thờ ơ nói: "Nói đi."

Cô nhìn quanh: "Anh Anh, nói ở đây không tốt lắm."

Thành thật mà nói, tôi không tin cô ấy.

Niềm tin của tôi dành cho cô ấy đã không còn từ lâu.

Nhưng tôi lo lắng cô ấy sẽ gài bẫy tôi ở nơi công cộng.

Mọi người nói Lý Diễm hay nói nhiều lời tàn nhẫn, trong lớp không ai dám gây sự với cậu ấy, trừ tôi.

Người ta sợ Lý Diễm cũng sợ luôn cả tôi.

Phương Tri Ân thì khác.

Cô ấy không hung dữ, xinh đẹp, mong manh và đáng yêu.

Hơn nữa, cô ấy còn là "Bạch Phú Mỹ".

Hai chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau, mỗi lần nói chuyện, các bạn cùng lớp luôn dõi theo, lo lắng tôi sẽ bắt nạt Phương Tri Ân.

Tôi ghét phiền phức, bực bội đi theo cô ấy.

Trước đây cô ấy luôn tránh mặt tôi, nhưng lần này cô ấy lại đứng cạnh tôi.

Tôi luôn cảnh giác.

Đến gần nơi chú tài xế đậu xe, tôi nhịn không được hỏi: "Phương Tri Ân, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Phương Tri Ân sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ: "Anh Anh, cậu giận tớ à?"

Cô luôn phàn nàn một cách khéo léo trước mỗi giáo viên bộ môn và bố tôi, nó khá hữu dụng.

Họ không đoán được ý định của cô và chỉ coi cô như một nạn nhân.

Tôi không muốn bị bố dạy bảo nữa.

"...... Không có."

Phương Tri Ân lại nhỏ giọng hỏi: "Anh Anh, cậu và Lý Diễm yêu sớm à?"

Tôi tức giận: "Ai nói thế!"

Đúng lúc này, chú tài xế bước xuống xe đi về phía tôi: "Cô chủ, cô tan học rồi."

Chú phớt lờ Phương Tri Ân.

Tôi nhanh mắt bắt gặp biểu cảm vặn vẹo của cô ấy.

Khá thoải mái.

Tôi gật đầu.

Chú tài xế mở cửa cho tôi trước, đợi tôi lên xe mới lịch sự gọi Phương Tri Ân: "Cô Phương, nhanh lên xe."

Phương Tri Ân miệng như bôi mật trả lời: "Cảm ơn chú."

Trong xe.

Phương Tri Ân đột nhiên nói: "Tớ nghe ai đó nói cậu và Lý Diễm tán nhau trong lớp thể dục."

Tôi nghi ngờ "ai đó" mà cô ấy nhắc đến chính là những người theo đuôi cô ấy.

Tôi càng nghi ngờ cô ấy cố tình nói ra việc này trên xe, để gia đình biết chuyện "yêu sớm" của tôi.

Tôi mỉa mai nói: "Cậu mù à? Lý Diễm lấy bóng đánh tôi và tôi đánh trả! Chúng tôi đánh nhau chứ không phải tán tỉnh!"

Bác tài xế nhìn tôi cười.

Chú nói: "Cô chủ, cách làm của cô rất giống vợ tôi hồi đó."

Phương Tri Ân: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »