Chương 13

Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê hoặc lòng người của Thần Hi, dư quang rơi vào trên eo cô, cổ họng rõ ràng có chút gấp.

Trong xe điều hòa mở, nhiệt độ không quá cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí xung quanh chậm rãi nóng lên theo hô hấp của Thần Hi.

Lê Chỉ biết cô đang nói gì, lại làm bộ nghe không hiểu.

Cố ý hỏi, "Tôi thích cái gì?"

Thần Hi nghi hoặc chớp chớp mắt, "Em gửi ảnh chị không nhận được sao? Em hỏi chị thích cái nào hơn."

"Chị không trả lời em, em liền tự mình đoán một chút cái đại tiểu thư yêu thích."

Lê Chỉ không có nhìn vào mắt Thần Hi, ánh mắt dừng ở eo cô chỗ váy ngắn trên nút thắt, thanh âm nghe có chút nhẹ.

Không phải giọng điệu chất vấn, ngược lại như là đang cùng ai khó chịu, "Không trả lời em, em liền không tiếp tục gửi nữa sao?"

Hóa ra vẫn là nhìn thấy à.

Thần Hi trong mắt lộ ra ý cười, hai tay vịn bả vai Lê Chỉ, "Vậy lần sau em sẽ tiếp tục gửi, được không?"

Thanh âm mềm mại vang lên bên tai, "Gửi đến khi đại tiểu thư trả lời em mới thôi."

Lông mi Lê Chỉ khẽ động, bàn tay đặt trên lưng nắm chặt vòng eo thon thả của cô nhẹ nhàng đẩy ra phía ngoài.

Chuyển chủ đề, giọng điệu có chút không tự nhiên hỏi: "Buổi tối em mặc màu gì?"

Thần Hi rũ mắt nhìn nàng, khóe mắt nhếch lên nụ cười ranh mãnh, dùng ngón tay nhéo một góc váy, nhấc lên.

"Màu đen nha~"

Trong lòng Lê Chỉ lộ ra thất vọng khó mà nhận ra, cho đến khi ngón tay bị che dưới váy ngắn bắt được sợi dây thừng mảnh khảnh, đáy lòng nháy mắt sáng ngời.

Lê Chỉ giương mắt nhìn Thần Hi, cô cười như con hồ ly đắc ý.

"Là màu đỏ," Lê Chỉ mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Kẻ lừa đảo."

Ánh mắt Thần Hi rơi vào trên mặt Lê Chỉ, cô có chút sững sờ.

"Làm sao vậy?" Lê Chỉ cảm thấy chính mình không có sờ lầm, "Chẳng lẽ không phải?"

"Là màu đỏ," Thần Hi nhướng mi, ngón tay chỉ vào khóe miệng Lê Chỉ, đôi mắt cong cong, "Chị vừa rồi cười lên trông thật xinh đẹp."

Lê Chỉ ngày thường đều có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, lạnh lùng đẩy người cách xa ngàn dặm, rõ ràng dán gần như vậy lại giống như cách rất xa.

Cho đến khi vừa rồi nàng cười, giống như mặt băng bị vỡ vụn ra, lộ ra cảm xúc thực sự dưới vẻ ngoài lãnh đạm.

Giọng điệu khen ngợi của Thần Hi quá nghiêm túc, không giống như thuận miệng nịnh hót.

Lê Chỉ không biết vì sao, cảm thấy bên tai có chút nóng.

"Muốn ở trong xe sao?" Thần Hi hỏi.

Lê Chỉ lắc đầu, "Đi trên lầu."

Nàng nói, "Trong xe không gian quá nhỏ."

Không đủ em phát huy phải không?

Đại tiểu thư không nói cho Thần Hi nghe, trực tiếp thu lời ở trong lòng.

Hai người xuống xe đi lên lầu, lúc đi thang máy, Lê Chỉ nghi hoặc hỏi cô.

"Có thể hay không không thoải mái?

Cái màu đỏ kia mặc trông rất đẹp và nàng cũng thích, nhưng chỉ cần nghĩ về nó thôi, nàng đã cảm thấy không thực sự thoải mái.

Chỉ là một sợi dây thừng, đi bộ còn sẽ sinh ra ma sát.

Thần Hi tuy da mặt dày như vậy, cũng bị câu hỏi vô thức của nàng mà gò má hơi nóng lên, "Đẹp."

Cô hít sâu một hơi, giọng nói có chút mất tự nhiên, "Đẹp là được."

Lê Chỉ hỏi xong, nàng cũng cảm thấy không quá thích hợp, nên dời tầm mắt nhìn về chỗ khác.

Nàng không nhìn Thần Hi, Thần Hi cũng rất xấu hổ khi nhìn nàng, đôi mắt cô dán chặt vào những con số đang nhảy lên.

"Chờ lát nữa muốn chị khen em đẹp."

"Ah, được."

"Muốn chân thành một chút." Thần Hi cổ đều đỏ lên.

Lê Chỉ nghĩ rằng cô đã mặc nó trước đây, nhưng bây giờ có vẻ như đây là lần đầu tiên, không biết vì sao, nàng không khỏi phá lên cười.

Lê Chỉ cố nén cười, quay đầu nhìn cô, "Được."

Thần Hi cảm giác thang máy cái này không có cách nào ở lại, nên khi tầng lầu vừa tới, cửa thang máy mở ra cô liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Lê Chỉ đưa tay kéo cổ tay cô, "Đừng đi nhầm."

Trong khu dân cư này, hầu hết các tòa nhà đều được thiết kế mỗi tầng một căn, hầu như không có khả năng đi nhầm đường.

Nhưng khi Lê Chỉ đưa tay ra kéo một phát, Thần Hi liền thuận thế dừng lại, lông mi khẽ rung, đi theo nàng ở phía sau.

Trước khi Thần Hi vào cửa, cô cảm thấy rằng ngôi nhà của Lê Chỉ có thể hơi lớn.

Mãi cho đến khi đối phương mở cửa bật đèn, Thần Hi mới phát hiện mình đối nhà của phú bà sức tưởng tượng còn chưa đủ lớn mật.

Nhà Lê Chỉ ở tầng mười sáu, một căn hộ sang trọng tiêu chuẩn, diện tích nhìn khoảng hai trăm sáu mươi mét vuông.

Lê Chỉ dựa vào cửa ra vào, không đề cập đến việc Thần Hi thay giày, vươn tay bật đèn lớn.

Trong phòng khách, đèn chùm pha lê ba tầng lần lượt sáng lên, lập tức biến cả căn phòng thành một bầu không khí rực rỡ như ánh sáng ban ngày, thoạt nhìn trong suốt lại rộng rãi.

So với phong cách trang trí cổ kính và cổ điển của ngôi nhà cũ của Lê gia, căn hộ lớn được trang trí hoàn toàn theo phong cách hiện đại.

Vừa lớn lại đơn giản.

Điều đáng chê duy nhất là phong cách trang trí quá lạnh lẽo và lộng gió, không có chút hơi thở cuộc sống nào.

Căn phòng khách sạn nơi hai người họ ở có cảm giác giống một ngôi nhà hơn so với chỗ này.

Phong cách trang trí trong nhà của Lê Chỉ giống như ấn tượng đầu tiên khi gặp nàng, lãnh đạm xa cách, thanh lãnh ngạo mạn.

Khắp nơi lộ ra sự xa hoa cùng băng lãnh.

Thành thật mà nói, trước khi vào cửa, mặt của Thần Hi vẫn còn nóng, sau khi nhìn thấy phong cách trang trí đen trắng, người cũng thanh tâm quả dục hơn nhiều.

Không có nữa điểm ham muốn thế tục.

Thần Hi không biết tâm trạng của Lê Chỉ sẽ như thế nào khi sống trong một ngôi nhà lớn như vậy mỗi ngày.

Nhưng nếu để cho cô sống trong một biệt thự cao cấp không có nhân tình vị* như vậy, Thần Hi thà sống trong ký túc xá còn hơn.

*人情味 - Cụm từ này thường được sử dụng để chỉ sự ấm áp, tình cảm, lòng tốt và lòng nhân ái mà con người thể hiện đối với nhau trong cuộc sống hàng ngày

Phúc khí này cho cô, cô cũng không muốn.

Quét mắt một cái, Thần Hi trở lại cởi giày, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ở chỗ này em cảm giác mình càng không thể phát huy."

Lê Chỉ treo túi lên, "Không lớn sao?"

Không có chỗ nào so chỗ này càng thích hợp để cô phát huy.

"Lớn, nhưng nó giống một văn phòng hơn là một nơi để ở."

Có thể thú vị hơn khi làm chuyện đó trong văn phòng hơn là ở đây.

Lê Chỉ hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô lại có phản ứng như vậy.

Phong cách trang trí của căn phòng này do nàng thiết kế từ những năm đầu tiên, lúc đó nàng nghĩ rằng đơn giản là được.

Nàng thường dành phần lớn thời gian của mình ở công ty, nơi này giống như một nơi để ngủ hơn là một ngôi nhà.

Nàng điện thoại di động ra, "Vậy tôi đi kiểm tra xem khách sạn nào gần đây còn phòng trống không."

"Không cần phiền toái như vậy." Thần Hi vươn tay tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở lối vào.

Cô ép Lê Chỉ vào cửa, vươn tay đem điện thoại nhét vào trong túi quần nàng, tay thuận thế đặt lên eo nàng.

"Bây giờ cảm giác liền tốt hơn nhiều."

Ánh đèn ngoài hiên như lọt vào mắt cô, lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Hai người nhìn nhau, một bầu không khí gọi tên là ái muội từ quanh thân tụ tập lại đây.

Cuối cùng cũng lấy lại danh dự, Thần Hi chủ động hôn lên môi Lê Chỉ.

Khi chiếc váy ngắn trượt xuống và bị giẫm dưới chân, Lê Chỉ rũ mắt nhìn xuống.

Thần Hi trong veo trắng ngần, sợi dây đỏ thắt quanh eo càng làm tôn lên vẻ kiều diễm, quyến rũ.

Như được ai đó dùng cọ vẽ lên, vòng eo thon thả lộ ra một cách căng mịn, khiến người ta không kìm được muốn chạm vào.

"Đẹp mắt ha." Với giọng điệu khẳng định, Thần Hi trước nay luôn tự tin vào chính mình.

Ngón trỏ Lê Chỉ với một cái xoay đã đem sợi dây cởi bỏ.

"Đẹp."

Màu đỏ thực sự rất hợp với em.

Những lời dư thừa dường như được trao đổi giữa môi và răng, lời khen tuyệt vời nhất mà Lê Chỉ dành cho Thần Hi chính là nửa sau hai người khi tắm xong, sẽ quỳ xuống đến vì cô động khẩu.

Vừa mới bắt đầu Thần Hi vẫn cảm thấy phong cách trong phòng rất lạnh đạm, nhưng khi nhiệt ý đi xuống, cô không còn tâm tư để nghĩ về điều đó nữa.

Phong cách phòng ngủ của Lê Chỉ cũng giống như bên ngoài, nếu không phải nhìn thấy quần áo của nàng được gấp gọn gàng đặt ở cạnh giường, Thần Hi còn tưởng rằng căn nhà này chưa từng có ai ở.

Ngoài ngôi nhà cũ của Lê gia, đây là lần đầu tiên Thần Hi tiếp xúc gần gũi với không gian riêng tư của Lê Chỉ.

Đại tiểu thư không biết có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay chỉ đơn giản là thích sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.

Thần Hi ngượng ngùng bọc lấy áo choàng tắm, đem váy ngắn và áo phông của bản thân gấp lại, đặt ngay ngắn bên cạnh quần áo của đại tiểu thư.

"Bình thường em làm thế nào thoải mái thì làm thế ấy, không cần cố ý giống tôi."

Lúc Lê Chỉ đang lau tóc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Thần Hi đang ngồi quỳ trên giường gấp quần áo.

Sau khi tắm rửa xong, nàng đổi cho Thần Hi vào phòng tắm.

Lê Chỉ lấy máy tính, ngồi trên cửa sổ lồi xử lý công việc.

Bình thường căn phòng cực kì an tĩnh nay có thể nghe thấy âm thanh truyền ra của vòi hoa sen phun trên cơ thể.

Thần Hi ngâm nga một bài hát trong phòng tắm với cửa kính đóng chặt, trộn lẫn với tiếng nước không rõ ràng.

Lê Chỉ ban đầu tập trung vào công việc, nhưng bây giờ sự chú ý của nàng luôn chuyển sang phòng tắm một cách vô thức.

Cũng không có chút nào cảm thấy bực bội, giống như bị ảnh hưởng bởi Thần Hi trong khi làm việc thực sự rất thả lỏng.

Ngược lại, lần đầu tiên nàng phát hiện rằng ngôi nhà của mình có thể có một bầu không khí thoải mái như vậy.

Nếu như có thể, Lê Chỉ hy vọng rằng lần sau hai người họ có một cuộc hẹn vẫn là ở chỗ này.

Tuy nhiên, Thần Hi cũng nói rõ rằng hoàn cảnh quá lạnh nhạt khiến cô không thể buông thả.

Lê Chỉ suy nghĩ một chút, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý.

Khi Thần Hi lau tóc đi ra, cô thấy Lê Chỉ đang nghiêm túc xử lý công việc.

Cô ngồi bên giường, tự giác sấy khô tóc không đi quấy rầy.

Cô không ở trong nhóm, Nhan Đà và Tiếu Tiếu đang chơi trò chơi trực tuyến để làm nhiệm vụ.

Đoán chừng trong trò chơi không tìm được người, Nhan Đà đem tin nhắn gửi đến bên trong nhóm.

[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]

Nhan Đà: Tiếu Tiếu, cậu ở đâu, tại sao lại chết rồi?

Tiếu Tiếu: Ơ kìa, tớ đi tắm, tại sao thanh máu lại biến mất, cậu đợi tớ hồi sinh một lát. /hôn hôn

Thần Hi đã gửi riêng một bức ảnh chụp màn hình nụ hôn của Tiếu Tiếu cho Nhan Đà.

Không biết trong đầu Nhan Đà đang diễn ra cái gì, dù sao tin nhắn phản hồi khá kiêu ngạo.

[Hôn hôn thì làm sao, trong game cậu ấy vẫn là vợ tớ. ]

Thần Hi vỗ tay khen ngợi cô nàng.

[Thật sự rất tuyệt vời, nếu cậu có bản lĩnh thì trực tiếp nói lời này với Tiếu Tiếu đi. ]

[Vợ tớ đã sống lại rồi, tạm biệt. ]

Nhan Đà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gửi một câu khác cho Thần Hi.

[Hãy trân trọng kỳ nghỉ Quốc khánh của cậu, chờ đến khi khai giảng và bắt đầu khóa huấn luyện quân sự của nghiên cứu sinh năm nhất, cậu sẽ không còn nhiều thời gian rảnh nữa.]

Thần Hi hít một hơi.

Cô không quan tâm, cô không quan tâm, cô sẽ giả vờ như không nhìn thấy điều khủng khϊếp như vậy.

Thần Hi thu lại vẻ tươi cười, dư quang trông thấy Lê Chỉ ngồi trên cửa sổ lồi, cô đột nhiên nhớ tới những gì mình đã nói trong xe.

"Đại tiểu thư, hình như có người gửi tin nhắn cho chị~"

Lê Chỉ nghi hoặc liếc nhìn điện thoại, sau đó điện thoại rung lên một cái.

Nàng mở ra khung chat của Thần Hi, đối diện chính là một hình người nhỏ nồng nhiệt hôn nàng điên cuồng, toàn bộ màn hình tràn ngập những nụ "hôn hôn" nóng bỏng.

Lê Chỉ ngước nhìn Thần Hi.

Mặt mày Thần Hi cong cong ngồi ở mép giường, cổ áo choàng tắm mở ra một nửa, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon thả trắng như tuyết.

Thấy đại tiểu thư nhìn sang, Thần Hi cố ý gãi đầu vén tóc của mình ra sau lưng, hướng nàng đồng thời nhiệt tình cho nàng một nụ hôn gió.

"Muah~"

Lê Chỉ trong mắt hiện lên một ý cười nhạt, cúi đầu gửi tin nhắn cho cô.

Hai người rõ ràng ở cùng một phòng nhưng họ lại đang trao đổi bằng điện thoại di động.

Có lẽ bởi vì bầu không khí quá tốt, Lê Chỉ vốn đang do dự, đột nhiên thốt ra những gì nàng đang suy nghĩ.

[Thần Hi, tôi thuê một căn nhà cho em, một phòng ngủ và một phòng khách, ở bên ngoài trường. ]

Thần Hi nắm vuốt điện thoại chần chờ một chút.

Trên thực tế, cô sống trong ký túc xá rất tốt, cô cũng không có ý định chuyển ra ngoài.

Lê Chỉ thấy cô cúi đầu cầm điện thoại chậm chạp không trả lời, nắn vuốt ngón tay, trong lòng cảm thấy trống rỗng khó hiểu.

Cảm giác như một cái lỗ nhỏ đã bị chọc thủng ở đâu đó, không khí đang ào ào lọt ra bên ngoài.

----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Kim Châu Nhật Ký:

Vải thiều: Vợ tôi không muốn sống với tôi, em ấy thực sự chỉ muốn tiền của tôi.