Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng nước hòa lẫn với thanh âm của Thần Hi, Quýt nhỏ đứng bên ngoài lo lắng dùng chân trước chà xát lên cửa kính: "Meo."

Đằng sau cánh cửa kính đóng chặt đang bị chà xát nặng nề tràn ngập hơi nước, Quýt nhỏ ở trước cửa vòng tới vòng lui làm sao cũng không vào được, chỉ có thể ngồi xổm trên miếng đệm chân thấm hút sốt ruột kêu meo meo.

Giống như chính nó đang ngâm mình trong bồn tắm vậy.

Thần Hi mơ hồ nghe thấy âm thanh này, nhướng hàng mi ướt đẫm nhìn Lê Chỉ.

Đuôi mắt ửng đỏ của cô nhướng lên, đáy mắt mông lung như nước, nhìn người bằng ánh mắt mê ly.

Rõ ràng là không uống rượu, lại lộ ra một vẻ say sưa.

Đôi môi hồng hào, ẩm ướt như hoa hồng bị hàm răng nhẹ nhàng chạm vào, quyến rũ dụ hoặc đến khó tả.

Chiếc cổ trắng nõn thon dài ngửa ra sau tựa vào thành bồn tắm, mái tóc dài ướt đẫm xõa ra sau lưng, đung đưa nhẹ nhàng theo sóng nước.

Bồn tắm lớn ở nhà Lê Chỉ còn lớn hơn bồn tắm ở khách sạn, dư sức cho hai người nằm.

Hai người nửa nằm trong bồn tắm như một cây kéo, trong mắt Thần Hi khơi lên ý cười, nắm chặt lấy bắp chân của Lê Chỉ, ngón tay khẽ gãy vào khuỷu chân nàng.

"Đại tiểu thư, Quýt nhỏ đang gọi ~ "

Âm cuối mang theo run rẫy, giọng nói rời rạc như lớp băng mỏng trên mặt nước.

Mèo sợ nước, liền cảm thấy con người cũng sợ nước.

Đoán chừng tất cả những người nuôi mèo đều biết, dù chủ nhân đang tắm hay đang ngồi xổm trong toilet, chỉ cần mèo không thấy họ trong tầm mắt liền bắt đầu kêu lên, sợ chủ nhân chết đuối.

Gò má Lê Chỉ ửng đỏ, mái tóc ướt đẫm được những ngón tay chải ngược ra sau, kiểu tóc vuốt ngược khiến nàng trông vừa cấm dục vừa gợi cảm.

Tính cách của nàng và Thần Hi không giống nhau, trừ phi không kìm được hoặc mất cảnh giác mới có một chút âm thanh tràn ra từ cổ họng, thời gian còn lại tương đối kiềm chế.

Thần Hi và Quýt nhỏ khá giống nhau, thoải mái sẽ hừ hừ, một chủ nghĩa khoái lạc điển hình.

Giọng nói ngọt ngào xoay quanh, tựa như lông vũ mỏng manh chạm đến đỉnh điểm của lòng người, tai Lê Chỉ nóng bừng, mỗi lần nghe đến da đầu đều tê dại.

Thần Hi như cá bay nhảy trong nước.

Nước trong bồn tắm bị kí©h thí©ɧ đập vào thành bồn tắm, thậm chí từ bên trong tràn ra tung tóe khắp sàn nhà.

Nghe thấy tiếng nước, Quýt nhỏ càng kêu dữ dội hơn.

Hai người còn chưa lập gia đình, nhưng giờ đã nhận ra sự bất tiện của việc nuôi con.

Thần Hi mặc áo choàng tắm vào, mở cửa, ngồi xổm trên sàn trước cửa phòng tắm đưa tay an ủi đứa con đang lo lắng của cô.

"Mama không sao, Mama đang làm những chuyện vui sướиɠ với dì Vải thiều của con."

Ngay cả giọng nói khàn khàn trầm thấp cũng mang theo sự hài lòng sau khi xong việc.

Quýt nhỏ được Thần Hi dùng lực vừa phải gãi nhẹ cằm, ngẩng đầu lên, híp lại con ngươi như lưu ly, thoải mái khẽ khò khè.

Thần Hi vuốt lỗ tai của nó, nhỏ giọng nói: "Hì hì~ Mama vừa rồi còn vui hơn con đấy."

Cho nên kêu cũng tương đối lớn.

Lê Chỉ đứng trước bồn rửa tay đánh răng một lần nữa, nghe đến đây mí mắt giật giật, không khỏi quay đầu nhìn Thần Hi.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, Thần Hi mi mắt cong cong quay đầu về phía nàng, chu môi "bo" một cái.

Phóng đãng vô hạn.

Mi mắt Lê Chỉ khẽ động, mắt nhìn sang nơi khác, tai nàng dần dần đỏ lên.

Thần Hi vỗ về mèo xong, từ trên mặt đất đứng dậy, dán lên lưng Lê Chỉ, hai tay vòng lấy eo nàng.

Vòng eo của đại tiểu thư rất uyển chuyển, còn có đường cơ bụng 11 mờ mờ, thật sự là yêu thích không muốn rời tay.

"Còn muốn?" Lê Chỉ liếc mắt hỏi cô.

"Không muốn," Thần Hi lắc đầu, mặt áp vào vai Lê Chỉ, thanh âm mềm mại tràn đầy lệ thuộc, "Chỉ ôm thôi."

Tất cả điều không thoải mái trước bữa tối dường như đều bị bỏ lại trong bồn tắm bừa bộn, ấn tượng sâu sắc chỉ có những nhịp tim nặng nề vừa rồi.

Thần Hi ngoài miệng nói không muốn, ngón tay lại phảng phất có ý thức riêng của mình.

Ngón trỏ quấn lấy thắt lưng choàng tắm của Lê Chỉ, kéo nhẹ một cái liền mở.

"......"

Lê Chỉ rũ mắt xuống nhìn chiếc áo choàng tắm đang mở, Thần Hi kinh ngạc nhìn ngón tay mình trong gương.

"Chị nghe em giải thích."

Thần Hi chớp chớp mắt, đối diện với Lê Chỉ trong gương, "Không phải như chị nghĩ đâu."

Cô nói, "Em chỉ đang thử xem liệu nơ của chị có thể giật ra được hay không."

Kết quả chiếc nơ của đại tiểu thư giống như cánh cửa tủ của nàng, không chắc chắn, chỉ cần kéo nhẹ là mở ra, thậm chí không cần dùng đến chút lực nào.

Lê Chỉ mi rũ xuống, sau khi súc miệng rửa mặt xong, nàng thắt lại thắt lưng. Sau đó đưa tay kéo Thần Hi về phía phòng ngủ mà không nói một lời.

"Ai nha, em thực sự không muốn ~"

Mắt Thần Hi cong lên, tình trong như đã mặt ngoài còn e cùng Lê Chỉ đi vào, sợ Quýt nhỏ tới quấy rầy còn trở tay đóng cửa lại.

Thật là một cái rất "Không muốn".

Thần Hi vén tóc, nghiêng người đặt Lê Chỉ trên thân, dùng ngón tay vuốt ve vòng eo của Lê Chỉ.

"Thật ra em cũng không phải rất thèm, nhưng nếu đại tiểu thư nhất quyết muốn cho, cũng không nên không muốn nha."

Thần Hi cùng Lê Chỉ trao nhau nụ hôn vị bạc hà.

Thời điểm hai người vào phòng ngủ nhiều nhất là chín giờ tối, chờ khi ra khỏi phòng ngủ đã gần mười một giờ.

Bên ngoài phòng khách Quýt nhỏ cũng đang ngủ.

Thần Hi dọn dẹp bát đĩa và phòng tắm, Lê Chỉ thì an tĩnh mở những chiếc hộp đã đóng gói, lần nữa lấy ra từng hộp đồ ăn cho mèo.

Khung leo cho mèo bên cạnh bị Thần Hi tháo được một nửa, hiện tại đang lẻ loi trơ trọi đứng cạnh cửa sổ sát đất.

Lê Chỉ cầm cuốn sách hướng dẫn xem qua, chậm rãi cúi đầu, kéo tay áo ngủ lên và lắp lại lần nữa.

Có thể là vì nguyên nhân chuyên nghiệp, Thần Hi có kiến thức lý thuyết đặc biệt phong phú, dù là học thuật hay trên giường, nhưng khả năng thực hành lại có phần bình thường.

Tất nhiên, Lê Chỉ không phải nói khả năng thực hành trên giường của Thần Hi kém, nói là việc lắp đặt khung leo mèo của cô thật sự không ra gì.

Quýt nhỏ không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng cọ mắt cá chân của Lê Chỉ, phát ra một tiếng kêu rất nũng nịu.

Lê Chỉ cúi đầu nhìn nó.

Nàng cùng Thần Hi vừa mới lăn lộn xong, trên người có mùi hương gần như giống nhau, Quýt nhỏ có lẽ đã nhận nàng thành Thần Hi, như thể đang nhõng nhẽo dùng đuôi quét qua mắt cá chân của nàng.

Vô cùng thân mật.

Lê Chỉ cử động ngón tay, ngồi xổm xuống nhìn Quýt nhỏ.

Nàng ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, Thần Hi vẫn đang ở bên trong, lau sạch nước mà cô phóng túng làm bắn tung tóe, đang ngân nga một giai điệu vui vẻ.

Hô hấp của Lê Chỉ căng lên, nhỏ giọng lại nhỏ giọng mà nói, "Quýt nhỏ."

Nàng cử động đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào trán Quýt nhỏ, khóe miệng vẽ ra lúm đồng tiền: "Gọi mẹ."

Lê Chỉ không muốn làm "Dì Vải thiều".

Con cũng nuôi ở nhà nàng, tại sao không gọi nàng là "Mẹ"?

Có thể là Quýt nhỏ ngửi thấy mùi đồ hộp trên tay Lê Chỉ, nũng nịu "Meo" một tiếng, còn lè lưỡi muốn liếʍ.

Lê Chỉ bị sự thân mật đột ngột của nó làm cho khẩn trương luống cuống, cả người cứng đờ ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho Quýt nhỏ dùng chân trước giẫm lên đầu gối của nàng, ngẩng đầu liếʍ bàn tay đang giơ lên​​.

"Thiến Thiến."

Lê Chỉ hét về phía phòng tắm.

Nàng không dám đẩy con mèo ra.

Thần Hi nghi hoặc thò đầu ra, sau khi nhìn rõ rằng sự căng thẳng không tự nhiên của Lê Chỉ, nhịn không được cười ra tiếng.

Cô đi tới, ngồi xổm trước mặt Lê Chỉ, không chỉ không giúp nàng ôm Quýt nhỏ ra, ngược lại còn chống cằm nhìn nàng.

Trong mắt Thần Hi tràn đầy ý cười: "Đại tiểu thư, sao chị đáng yêu như thế."

Cô tiến tới hôn lên khóe miệng Lê Chỉ: "Còn đáng yêu hơn cả Quýt nhỏ."

Lê Chỉ liếc cô, chỉ có điều ánh mắt không hề sắc bén, trông vẻ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối.

Lần trước ở trường quay phim Thần Hi đã nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của Lê Chỉ, lạnh như một khối băng, giải quyết việc chung chăm chú nghiêm túc, toàn thân tản ra khí tức người lạ chớ gần.

Trái ngược hoàn toàn với đại tiểu thư đang bị mèo trừng phạt hiện tại, quả thực giống như hai người.

Quýt nhỏ nhìn thấy Thần Hi đến, xem như buông tha Lê Chỉ, quay đầu hướng vào vòng tay của Thần Hi.

Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Thần Hi nhìn đại tiểu thư đang lắp ráp khung leo mèo, dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất vừa vuốt ve mèo vừa nhìn nàng.

"Đại tiểu thư, hồi đại học chị đã tham gia qua đại hội thể dục thể thao chưa?"

Thần Hi đã sớm gửi bản danh sách điện tử cho hội trưởng, còn bản giấy vừa rồi cũng được chụp ảnh gửi đi.

Ý tứ của hội trưởng là với tư cách là học tỷ của hội học sinh, tốt nhất nên đi đầu làm gương.

Nói một tràng dông dài, ý chính chính là muốn Thần Hi tham gia đại hội thể dục thể thao năm nay.

Thần Hi nhìn thấy Lê Chỉ có khả năng thực hành mạnh, đột nhiên tò mò về cuộc sống đại học của nàng.

Nếu đổi thành trước kia Thần Hi căn bản sẽ không về chuyện này.

Hai người làm bạn ngủ, gặp mặt đi ngủ là được, chuyện riêng tư không nên hỏi thì tốt nhất không nên hỏi.

Thần Hi không có hứng thú gì khác ngoài việc đại tiểu thư đóng cửa phòng lại, ngay cả vấn đề về công ty nàng đầu tư vào những bộ phim nào, cô cũng không một chút tò mò.

Dường như giữa hai người có một ranh giới rõ ràng, tách biệt cuộc sống riêng tư của đôi bên.

Thần Hi sẽ không chủ động nói chuyện với Đại tiểu thư về những lo lắng và cuộc sống hàng ngày, cũng sẽ không hỏi về cuộc sống riêng tư của Đại tiểu thư.

Đây là nguyên nhân tại sao Lê Chỉ cảm thấy cô phân rõ ranh giới quá mức.

Nhưng bây giờ, ranh giới này dường như đã mờ đi một chút, không còn rõ ràng như thế.

Lê Chỉ hơi giật mình, Thần Hi cũng rũ mi xuống, ngón tay chải nhẹ bộ lông trên chân của Quýt nhỏ, nhẹ nhàng cắn môi.

Cô hít một hơi thật sâu, lần nữa ngước mắt lên tò mò hỏi Lê Chỉ: " Cuộc sống đại học và nghiên cứu sinh của Đại tiểu thư có thú vị không?"

Lê Chỉ học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, nhưng đại học thì ở trong nước.

Khi đó ông nội đang bệnh nặng, Lê Chỉ không muốn cách xa ông ấy quá, sợ đến lúc không gặp được sẽ để lại nuối tiếc nên đã chọn trường đại học C gần nhất.

Bằng không hai người cũng sẽ không gặp lại nhau ở đại học C.

Bây giờ nhìn lại cuộc sống đại học và nghiên cưu sinh của mình, Lê Chỉ chỉ có một từ để bình luận.

"Bận."

Rất mệt mỏi rất bận rộn.

Những gì nàng phải học không chỉ là kiến thức học thuật, mà còn học làm sao để kinh doanh, quản lý công ty.

Để xã giao, Lê Chỉ đã học đến sáu ngoại ngữ, này chưa tính đến tiếng địa phương của các nơi trong nước, còn mệt nhọc hơn cả ngoại ngữ.

Ngôn ngữ là công cụ giao tiếp trực tiếp nhất, có một số doanh nhân lớn tuổi, nói tiếng phổ thông còn khó hiểu hơn nói tiếng địa phương, nếu không thể giao tiếp trực tiếp, trong quá trình hợp tác rất dễ xảy ra sai sót.

Khi đó, Lê Chỉ mỗi ngày chỉ ngủ được năm tiếng, đừng nói đến chuyện muốn tham đại hội thể thao như Thần Hi, nàng thậm chí không có thời gian tham gia các khóa học tự chọn.

"Em muốn tham gia đại hội thể dục thể thao sao?" Lê Chỉ nhìn Thần Hi.

Hai năm này công ty ổn định lại, Lê Chỉ đã có thời gian để tập thể dục.

Sức khỏe là vốn liếng tốt nhất để hỗ trợ công việc.

Thần Hi khẽ "A" một tiếng, rõ ràng có chút do dự.

Cô bóp bóp gáy Quýt nhỏ: "Theo lý thuyết có thể không tham gia."

Thần Hi đã là nghiên cứu sinh năm hai, nên cô không tham gia cũng được.

"Thực ra trước đây em là người về nhất chạy cự li dài đấy."

Trong giọng nói của Thần Hi lộ ra một xíu kêu ngạo, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ nhìn Lê Chỉ, như những vì sao.

Loại ánh mắt này chỉ xuất hiện khi Thần Hi nhìn thấy túi xách.

"Hừ hừ, bọn họ đều cho rằng em nhất định không được, kết quả cuối cùng vẫn là em về nhất!"

Chỉ có điều chạy xong liền như con chó chết, gần như là được Nhan Đà nửa cõng nửa kéo đi về.

Loại chuyện mất mặt này cũng không cần nói cho Đại tiểu thư biết ~

Đại tiểu thư chỉ cần ghi nhớ vinh dự của cô là được rồi.

Kỳ thực Thần Hi vẫn có chút muốn chạy, lại sợ nếu không chạy thắng sẽ mất mặt, trong lòng xoắn xuýt cực kỳ.

Lê Chỉ đột nhiên nửa ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa xuống bên mặt Thần Hi ra sau tai.

Trong thoáng chốc, nhịp tim của Thần Hi lọt mất một nhịp, chậm chạp ngước mắt nhìn nàng.

Nụ cười của Lê Chỉ làm người ta say đắm, lúm đồng tiền rõ ràng: "Đến lúc đó tôi đến xem em thi đấu."

-------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thiên tình mưa tạnh, Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy mình đã ổn trở lại!

Đây gọi là gì? Đây gọi là sức mạnh của tình yêu (?)!
« Chương TrướcChương Tiếp »