Chương 54

Trong video, Thần Hi dán chiếc bra màu trắng hồng của mình lên trên mắt Lê Chỉ, một tay ôm mặt nàng và trao nhau nụ hôn nóng bỏng.

Bên ngoài video, mặt dày của Thần Hi đỏ bừng, ngón chân cào đất, da đầu tê dại từng đợt, chỉ muốn đào một cái lỗ ngay tại chỗ để chui vào.

Cảm giác còn xấu hổ hơn xem phim khiêu da^ʍ, ít nhất nhân vật chính trong đó không phải là mình.

Cô cúi đầu xuống, lặng lẽ điều chỉnh âm thanh video giám sát xuống mức thấp nhất, sợ micro quá tốt sẽ thu được tiếng nước lúc đầu lưỡi đưa đẩy.

Thần Hi đã không còn dũng khí để ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lê Chỉ.

Mặc dù bình thường cô cũng nói cởi là cởi, nhiệt tình buông thả.

Nhưng đó là lúc bầu không khí giữa hai người đã đến mức đó, cả trái tim và ánh mắt đều tràn đầy tình yêu, căn bản không cảm thấy có cái gì.

Nhưng trong video, Lê Chỉ ăn mặc chỉnh tề, tỉnh táo và điềm tĩnh, chỉ có bản thân cô sạch sẽ và trắng sáng đến mức phản chiếu ánh sáng.

Nếu thứ này đặt trong Lục Tấn Tấn, từ cổ trở xuống của bản thân đều phải cắt.

Tiêu chuẩn này chỉ có trong PO18 thôi.

Thần Hi lén lút liếc nhìn sang phía đối diện, người phụ nữ đang chậm rãi ăn cơm kia chính là đối tượng mà bản thân dọa lột sạch trong video giám sát.

Chỉ cần lúc đó cô có thể nói được làm được, thì bây giờ bản thân cũng không đến nỗi mất mặt như vậy.

Chắc chắn cô sẽ dán mắt vào xem video, tiện thể sao chép một bản vào điện thoại của mình.

Vấn đề là, nhân vật chính bị lột sạch là chính mình.

Mau cứu cô.

Thần Hi xấu hổ đến hai má đỏ bừng, đều nổi da gà rồi.

"Em, em có vóc dáng khá đẹp ha, thon thả, cân đối, có đường cong."

Thần Hi một tay che mặt, giả vờ thoải mái trêu chọc.

"Không ngờ khi say em cũng rất thẳng thắn, quả nhiên trong ngoài như một."

Trong mắt Lê Chỉ tràn ra ý cười, không chọc thủng lớp nguỵ trang kiên cường của Thần Hi: "Ừm, tửu phẩm rất tốt."

Rất tốt, hy vọng lần sau không tốt như vậy.

Thần Hi thà say rồi ngủ thϊếp đi, cũng tốt hơn là nhân cơ hội cưỡng ép Đại tiểu thư.

May mắn thay, sau một hai phút chịu đựng, Lê Chỉ đã lấy khăn tắm quấn cho cô.

Đại tiểu thư vẫn còn có lương tâm.

Thần Hi lặng lẽ thở ra.

Cô còn tưởng sẽ phải xem một màn trình diễn kỹ thuật lái xe của mình và Đại tiểu thư cơ.

Tiếp theo, bản thân say rượu ngồi trên ghế cao ở quầy bar, ngửa mặt lên, kéo vạt áo của Lê Chỉ đòi nàng đút mình uống nước, rồi tủi thân hỏi nàng "Chúng ta có thể làm hòa không?".

Một khắc đó, cô gạt bỏ mọi kiêu ngạo và tự tôn, trong mắt trong tim chỉ có người phụ nữ trước mặt.

Hàng mi cong dài của Thần Hi rũ xuống, bởi vì đồng cảm với chính mình mà trong lòng lại dấy lên từng đợt chua xót và đau đớn.

Lê Chỉ ngồi đối diện không nghe thấy tiếng gì, không biết cô nhìn thấy chỗ nào, chỉ cảm thấy Thần Hi đột nhiên im lặng, nghi hoặc ngước mắt nhìn cô.

Tất cả đều qua rồi.

Thần Hi hít sâu một hơi, nhìn hình dạng môi của mình trong video, hàng mi khẽ rung lên.

Cô nghiêng người về phía trước nằm nhoài xuống bàn, đôi mắt xinh đẹp long lanh ngước lên nhìn Lê Chỉ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thần Hi bất ngờ nhẹ giọng gọi nàng.

"Vợ."

Thanh âm nhẹ nhàng, giọng nói dinh dính.

Lê Chỉ hơi giật mình, hàng mi cong dày khẽ rung động, né tránh ánh nhìn, vành tai mang theo hoa tai bạc dần dần ửng đỏ.

Ánh mắt nàng lay động, không dám nhìn thẳng vào Thần Hi, tay cầm đũa như không biết đặt thế nào mới tỏ ra tự nhiên bình tĩnh.

Lúc này người xấu hổ đã biến thành nàng.

Nụ cười của Thần Hi càng đậm, cánh tay dài vắt ngang bàn, những ngón tay thon dài trắng nõn như ngó sen nhặt một góc cổ tay áo len của Lê Chỉ, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Ngữ tốc chậm chạp, giọng điệu cao vυ"t, nhẹ nhàng thốt ra: "Vợ~ ơi~"

Gương mặt thanh lạnh kiềm chế của Lê Chỉ đỏ bừng cả lên, như một giọt mực đỏ thắm rơi vào nắm tuyết đầu mùa trắng mịn, sắc đỏ lan tỏa ngay lập tức, tựa như hoa mai đỏ nở rộ giữa trời đông giá rét.

Sức nóng làm tan chảy lớp băng mỏng trong mắt Lê Chỉ, hóa thành một vũng trơn bóng nước mắt.

Nàng ngước mắt nhìn Thần Hi, muốn nói với cô "Đừng nghịch, đang ăn cơm."

Nhưng khi đối diện với nụ cười trên môi Thần Hi, khí thế không hiểu sao lại yếu dần đi.

Đường đường là một Đại tiểu thư, là tổng tài Lê thị, lại bị tên tiểu yêu tinh Thần Hi này khống chế triệt để.

Lê Chỉ cam chịu buông đũa xuống, nhấp một ngụm nước để làm loãng vị trong miệng, lấy khăn giấy lau lau khóe miệng, khàn khàn hỏi: "Vào phòng ngủ?"

Thần Hi lon ton đi theo sau nàng, hai tay để sau lưng móc ngón trỏ vào nhau, nghiêng đầu kề sát vào nàng gọi: "Vợ Vải ~"

"Vợ yêu ~"

"Vợ bảo bối ~"

Giọng nói thay đổi liên tục của cô khiến đáy lòng Lê Chỉ run rẩy, da đầu tê dại, cảm giác nóng ran như kiến ​​gặm nhắm lan từ bụng dưới ra khắp cơ thể.

Vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, Lê Chỉ đưa tay kéo cánh tay Thần Hi, ép người vào cửa hôn sâu.

Hơi thở nóng hổi, lòng bàn tay bỏng rát đã sớm phơi bày rằng trong lòng nàng thích cách gọi này.

Khi đó cùng Nhan Đà Tiếu Tiếu bọn họ ăn tối cùng nhau, Lê Chỉ không thể kiềm chế được khi Thần Hi say rượu, khom người trên ghế gọi nàng là vợ, cho đến bây giờ, Lê Chỉ vẫn không thể kiềm chế được.

Mỗi tiếng "vợ" mà Thần Hi gọi như muốn chạm tới tận đáy lòng của nàng, giọng nói thanh tao pha lẫn tiếng cười khẽ khàng làm rung động tiếng lòng, vang lên tiếng "loong coong", tâm hồn đồng điệu.

Gần như ngay khi Thần Hi cất lời, trái tim nàng đã vỡ thành từng mảnh, mỗi mảnh trên đó đều là khuôn mặt vui vẻ của người ấy.

Môi hé mở, đuôi mắt Thần Hi cong lên một đường cong, đáy mắt lấp lánh ánh nước.

Cô khoác tay lên cổ Lê Chỉ, hỏi ra điều tò mò nãy giờ: "Sao chị kiềm chế tốt vậy?"

Đối mặt với cô sạch trơn, nàng vẫn có thể kiềm chế, thậm chí còn tìm một cái khăn tắm quấn chặt cô lại.

Thần Hi nhẹ nhàng hừ một tiếng, sinh lòng bất mãn: "Có phải em không còn hấp dẫn đối với chị nữa?"

Thần Hi không thể chấp nhận thất bại này.

So với sự xấu hổ khi xem video, cô để ý sức hấp dẫn của bản thân đối với Đại tiểu thư hơn.

Thần Hi cầm tay Lê Chỉ đặt lên vòng eo săn chắc của cô, nghiêng đầu sát vào dái tai nàng, nhẹ nhàng thở ra.

Hơi thở nóng hổi lướt qua tai, khơi lên ngọn lửa nồng nhiệt, âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa: "Là em không đủ phóng đãng sao?"

Có thứ gì đó mềm mại lại thô ráp rũ xuống cọ qua tai: "Hỏi chị đấy bảo bối, thích em không?"

Lê Chỉ siết chặt eo thon của Thần Hi, không nói một lời cúi đầu hôn lên cổ cô.

Lê Chỉ tương đối kiềm chế, ít nhất sẽ không lưu lại dấu ở bất kỳ vị trí dễ thấy như Thần Hi.

Nhưng hiện tại nàng lại nhịn không được mà in dấu ấn của mình lên cổ Thần Hi.

Một quả dâu tây.

Tên khoa học còn được gọi là "Ban xuất huyết cơ học".

Nếu như có thể, Lê Chỉ muốn trên cơ thể Thần Hi được bao phủ bởi mùi nước hoa của nàng, từ đầu đến chân đều viết logo độc quyền của "Lê Chỉ".

Dùng cái này để tuyên bố chủ quyền và nói cho người khác biết ——

Người này đã có vợ, xin đừng đến gần.

Phần tình cảm này, chỉ dùng hai chữ "thích" để khái quát, thật là quá nhạt nhẽo.

Thần Hi ngẩng đầu lên, dựa lưng vào cửa, lòng bàn tay đặt lên sau đầu Lê Chỉ, trong mắt mang theo ý cười rạng rỡ.

Cô cố ý nói: "Đại tiểu thư là chó, chẳng trách Quýt nhỏ không thích."

Lê Chỉ véo thịt mềm bên eo cô, im lặng phản bác.

Thần Hi sợ nhột co rúm lại, ôm chặt lấy nàng, cụp mắt hôn lên trán Lê Chỉ: "Nhưng không sao, em thích."

Thần Hi cảm thấy như tối nay mình đã uống hai chai rượu vang, chân bước trên mây, cả người nhẹ bẫng, say khướt trên người Đại tiểu thư, không phân được Đông Tây Nam Bắc.

Chỉ có trái tim đập thình thịch, nói cho cô biết cơn say đang ập đến.

Lê Chỉ vốn dĩ lạnh lùng tự chủ, giờ đây sự lạnh lùng tan biến, thay vào đó là hơi ấm nồng nàn.

Thần Hi như một miếng sô cô la, bị nàng hoà tan thành nước sền sệt.

Hai người ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

Lê Chỉ cũng không cần đến công ty nữa, dậy dọn dẹp một chút, chọn một bộ đồ ưng ý tối nay có thể trực tiếp đưa Thần Hi đi dự tiệc thử rượu.

Mà kẻ đầu sỏ gây tội khiến nàng trốn việc đã dậy từ lâu, hiện tại đang ở bên ngoài cùng Quýt nhỏ tập thoại, diễn rất nhập tâm.

"Không phải anh nói anh yêu em nhất sao? Vậy cô ta là sao?"

"Bóp!"

Tự mình phối tiếng bạt tai.

"Meo!"

"Ồ, Quýt nhỏ đừng sợ, Mama không đánh con, Mama đang đánh tra nam, con không phải tra nam, con là công công nha~"

Lê Chỉ: "..."

Thần Hi hình như lại đứng dậy.

"Một chân đạp hai thuyền? Anh được đó, anh cũng không nhìn xem bản thân mình là thứ gì, có xứng không."

"Đàn ông? Gà ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đầy đường. Anh ở trước mặt tôi kêu ngạo cái gì, chẳng lẽ của quý của anh dát kim cương à?"

"Giáo dục dành cho người có giáo dục, loại như anh chỉ xứng đáng để chứa phân."

Thần Hi chỉ vào Quýt nhỏ mắng.

"Đồ chó, tôi là loại người ngu ngốc, nhiều tiền, dễ bị lợi dụng sao?"

Em không phải.

Lê Chỉ ngồi trên giường, đưa tay vén mái tóc dài che khuất khuôn mặt ra sau đầu, thở dài một tiếng.

Em là.

Người "ngu ngốc" nhiều tiền và dễ bị lợi dụng.

Eo Lê Chỉ mỏi nhừ, nàng mơ hồ có cảm giác, đi vào phòng tắm xem thử.

Quản nhiên là dì tới.

Nàng và Thần Hi sống cùng nhau, sau một thời gian, chu kỳ kinh nguyệt của hai người gần như đồng bộ.

Nhưng nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ của Thần Hi bên ngoài, lần này chắc là bị trễ.

Nghe thấy tiếng xả nước trong phòng ngủ chính, Thần Hi thò đầu vào: "Tỉnh rồi?"

Cô cầm kịch bản đã in, đẩy cửa phòng ngủ chính, đi đến cửa nhà vệ sinh, thấy tủ đựng băng vệ sinh bị kéo ra, đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"May quá, hôm nay em nấu cháo hạt kê táo đỏ trước cho chị."

Bổ máu và dưỡng khí.

Lê Chỉ ngước mắt nhìn Thần Hi trong gương, trong mắt có chút ấm áp.

Thần Hi cẩn thận, luôn đếm từng ngày cho nàng.

Có thể hai ngày nay sẽ liên tục nhắc nhở nàng uống nước ấm để tránh bị lạnh.

Lê Chỉ rửa mặt xong đi ra, đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào giữa trán Thần Hi, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền hiện lên.

"Vất vả rồi, đại minh tinh."

Không biết sau này nếu Thần Hi nổi tiếng, liệu người hâm mộ của cô có tin, đại bảo bối xinh đẹp lộng lẫy, rạng rỡ trong mắt họ, sẽ ở nhà nấu súp cho nàng.

Và tài nấu nướng rất tốt.

Thần Hi ôm kịch bản cười khanh khách, trong lòng ngứa ngáy vì bị trêu chọc.

"Hay là hôm nay đừng đi dự tiệc thử rượu nữa." Thần Hi nói: "Em ở nhà nghỉ ngơi với chị nhé?

"Đã đồng ý rồi, không đi thì không tốt." Lê Chỉ bôi kem dưỡng da: "Dẫn em đi gặp một người."

Nhân tiện mở rộng tầm mắt, xem thử tiệc thử rượu cỡ lớn là như thế nào.

Nếu là người khác tổ chức Lê Chỉ có thể sẽ không đi, nhưng tiệc thử rượu này do Tô Giang tổ chức.

Tô Giang à, đây chính là người quản lý có tiếng trong giới, một trong song Tô.

Người còn lại là Tô Lâm, người quản lý của cựu Ảnh hậu Thẩm Lê Thư và tân Ảnh hậu An Nhung Nhung.

Hầu hết những người bạn được Tô Giang mời đến tiệc thử rượu đều là những người nổi tiếng trong giới của cô ấy.

Thần Hi sau này muốn vào giới giải trí, không nói đến việc tạo dựng mối quan hệ và mở rộng mạng lưới quan hệ trước, chỉ riêng việc gặp gỡ mọi người cũng rất tốt.

Ý của Lê Chỉ là, nếu Thần Hi đồng ý, sau này sẽ để cô ký hợp đồng với Tô Giang.

Dù sao cũng là người quen, sẽ không để cô chịu thiệt thòi.

Sau khi ăn xong, hai người chọn lễ phục.

Lê Chỉ chọn một chiếc váy đen dài, tao nhã, sang trọng và quý phái, cầm theo một chiếc ví cầm tay màu bạc sáng lấp lánh.

Thần Hi suy nghĩ một chút, chọn một chiếc váy voan đỏ, tà váy bay nhẹ theo gió, đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện trong lớp voan mỏng manh khơi gợi trí tưởng tượng, vừa nóng bỏng vừa nhẹ nhàng.

Lê Chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào chân lộ ra ngoài của Thần Hi, đưa tay ra che khe hở trên váy voan cho cô, nhưng chỉ cần bước đi, nó lại mở ra.

"..."

Mảnh lụa đỏ nhẹ nhàng như gió lướt qua mắt cá chân thon thả, quyến rũ xinh đẹp.

Màu đỏ rực rỡ làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Thần Hi, khiến nó trở nên trong suốt đến mức gần như phát sáng.

Lê Chỉ nhìn Thần Hi, hơi mím môi: "Đổi bộ khác."

"Không muốn."

Cô cố ý quay về phía Lê Chỉ mở khe hở của váy ra, để lộ chân cho nàng nhìn: "Có gợi cảm không?"

"..."

Lê Chỉ muốn lấy kim khâu lại cho cô.

Đều là con gái, ai cũng muốn khoe ra vóc dáng đẹp, cũng thích nhìn người khác tự tin phô trương.

Nhưng đây là bạn gái của mình. Tự Lê Chỉ lộ đùi cũng không muốn cô lộ.

"Lạnh."

Giọng điệu của Lê Chỉ nghiêm túc, nói xong liền muốn đưa tay chọn chiếc váy màu trắng kia.

Quấn kín mít đến tận mắt cá chân, tuyệt đối không để lộ chân.

Tiệc thử rượu chắc chắn sẽ rất ấm, lạnh cái rắm.

Thần Hi đưa tay ôm lấy cánh tay của nàng, chớp chớp mắt: "Đen trầm ổn, đỏ rực rỡ, rất xứng đôi."

Ánh mắt Lê Chỉ dao động, cánh tay đang duỗi ra khựng lại, rồi từ từ thu về.

Tài xế lái xe, Lê Chỉ và Thần Hi ngồi ở ghế sau.

Thần Hi đưa tay chọc vào khuỷu tay Lê Chỉ, chế nhạo nàng: "Không ngờ Đại tiểu thư lại phong kiến ​​bảo thủ như vậy."

"Không phải phong kiến bảo thủ." Lê Chỉ dựa lưng vào ghế, vẻ mặt vô cảm.

Thần Hi tò mò, tựa vào vai nàng hỏi: "Vậy là cái gì?"

Lê Chỉ liếc nhìn cô, liếc nhìn một cách hờ hững rồi dời mắt đi.

Giọng nói trong veo, lạnh lùng vang lên nhẹ nhàng nhàn nhạt, nghiêm túc nói:

"Là ghen."

Thẳng thắn và tự tin.

-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiến Thiến: ...Kiêu ngạo chết đi được

Vải thiều: Tôi chua tôi sẽ nói