Chương 56

Mặc dù hai người không đứng ở vị trí trung tâm của tiệc thử rượu, nhưng nhan sắc thực sự thu hút, dù là ở đâu cũng có ánh mắt nhìn lại.

Huống chi là tư thế ái muội như hiện tại.

Lông mi Lê Chỉ rung lên, tim nhảy lọt mất nửa nhịp, rượu trước đó uống vào đang lên men trong dạ dày, hơi nóng cuộn trào hiện lên trên mặt.

Đuôi mắt Thần Hi cong lên một đường cong xinh đẹp, hàng mi cong dài khẽ nâng lên, đôi mắt lấp lánh nhìn sang, vẫn đang đợi câu trả lời của nàng.

Lê Chỉ vừa ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trong mắt Thần Hi, vành tai nóng bừng, nhẹ nhàng gọi: "Thiến Thiến."

Mang đầy ý xin tha.

Thần Hi dường như luôn giữ dáng vẻ thản nhiên không biết ngượng này, thẳng thắn lại đáng yêu.

So với cô, Lê Chỉ có chút không thể thả lỏng, trước mặt người khác lúc nào cũng khoanh tay bó gối.

"Xem ra không còn chua nữa." Đại tiểu thư muốn thể diện, thế là Thần Hi áp vào khoé môi nàng một cái, buông thả cho nàng.

Chiêu này chuyên trị đủ loại ghen tuông của Lê Chỉ, trăm phát trăm trúng.

Sau bữa tiệc thử rượu, Thần Hi hoàn thành xong kỳ thi cuối kỳ ở trường, cũng đến lúc thu dọn đồ đạc để chuẩn bị vào đoàn phim.

Nhan Đà và Tiếu Tiếu đương nhiên muốn về nhà khi được nghỉ.

May là hai nhà đều ở tỉnh lân cận, trước Tết có thể hẹn nhau đi chơi.

"Ba đến nơi sẽ gửi quà Tết cho cậu, cậu đợi nhận là được." Trước khi đi, Nhan Đà gọi điện thoại video cho Thần Hi: "Gửi đồ đến nhà cậu hay chỗ của Lê Chỉ?"

Thần Hi và Nhan Đà gần như năm nào cũng gửi quà Tết cho nhau, hai người có giao tình tốt đến mức đã gặp gỡ phụ huynh của nhau.

Có một lần Nhan Đà gửi quà Tết hơi muộn, mẹ cô ấy đã bắt đầu giục cô ấy: "Sao con còn chưa mua quà Tết cho Thiến Thiến nữa, một lát nữa chuyển phát nhanh tạm ngừng, con tự mà lái xe chở qua cho con bé."

Còn tốt hơn cả với con gái ruột của mình.

Thần Hi đang thu dọn quần áo cần mặc khi vào đoàn phim, hai cái vali đầy ắp, không còn chỗ, buộc lòng cô phải lấy ra cái vali 32 inch của Đại tiểu thư để đựng ủng dài, ủng ngắn và giày đế bằng.

Ai biết là đi đóng phim, người không biết còn tưởng cô sắp chuyển nhà.

Điện thoại được đặt đối diện vali, nhắm chính xác về phía Thần Hi.

Nhan Đà vô tình liếc qua, "đệt" một tiếng.

"Thần Hi, cậu mang vali to như vậy là định giấu Lê Chỉ vào trong để mang theo vào đoàn phim à?"

Rương bạc giấu người đẹp?

Nhan Đà sợ hãi thán phục: "Cái vali này của cậu quá to rồi!"

Thần Hi ngẩng đầu nhìn camera điện thoại, mắt hơi sáng, giống như cảm thấy đây là một ý kiến ​​không tệ.

Nhan Đà: "..."

Yêu đương khiến người ta ngu ngốc.

Cô ấy quay lại chủ đề, với giọng điệu chán đời, kéo dài âm cuối hỏi: "Gửi quà Tết ở đâu?"

"Gửi tới chỗ của Đại tiểu thư đi, ở nhà tớ không có ai."

Thần Hi ngồi xổm bên cạnh vali, vừa sai Lê Chỉ lấy giày tới cho mình vừa nói với Nhan Đà: "Chút nữa tớ sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho cậu."

Một câu nói bâng quơ của Thần Hi, vô tình khẽ khàng đâm vào tim Lê Chỉ.

Thần Hi từng nói với mình rằng mẹ em ấy đã qua đời, trong nhà chỉ còn em ấy và ba.

Lê Chỉ vốn tưởng rằng với tính cách này của Thần Hi, ở nhà chắc chắn sẽ được ba sẽ nuông chiều thành một công chúa nhỏ, bây giờ xem ra ba của Thần Hi không có thời gian quan tâm đến con gái, thậm chí gần Tết cũng không ở nhà.

Lê Chỉ nghĩ đến ba mình, một người quanh năm không về nhà, chỉ lo cho bản thân vui vẻ.

Hóa ra Thiến Thiến cũng giống nàng, mẹ đã mất, ba lại không quan tâm đến gia đình.

Lê Chỉ chưa bao giờ thương xót bản thân, nhưng giờ đây lại cảm thấy đau lòng cho Thần Hi, tim như thắt lại, lúc mang giày đi tới, không nhịn được cúi đầu khom lưng hôn lêи đỉиɦ đầu Thần Hi một cái.

Thần Hi mặt mày cong cong, ngẩng đầu chu môi: "Miệng cũng muốn ~"

Trong mắt Lê Chỉ tràn ra ý cười, hôn nhẹ lên môi cô.

Thần Hi mở miệng: "A, đầu lưỡi nói nó cũng muốn hôn hôn ~"

"Đủ rồi!" Lê Chỉ bên kia video tính tốt còn chưa nói gì, Nhan Đà đã không thể nhìn nổi nữa, một cước đá đổ cái bát cơm chó này.

Cô ấy ngồi trong xe, cầm điện thoại gọi video cho Thần Hi, ban đầu bầu không khí rất bình thường khi đang thảo luận về quà Tết, cho đến khi mọi chuyện đột ngột thay đổi và bắt đầu chạy như điên theo hướng không thể miêu tả.

Nhan Đà không ngờ người động miệng trước lại là Lê Chỉ.

Nhìn bề ngoài lạnh lùng như vậy, Nhan Đà thực sự không nhìn ra nàng lại chủ động như vậy trong chuyện riêng tư.

"Sao cậu lại không tinh ý vậy chứ." Thần Hi nhẹ nhàng hừ một tiếng với Nhan Đà trong video, trách cô ấy không biết điều.

Nhan Đà lườm một cái: "Cút."

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa, cho đến khi Thần Hi sắp xếp hành lý xong xuôi mới kết thúc cuộc gọi.

Thần Hi cất điện thoại di động, đẩy cái vali màu bạc 32 inch này vào sát tường phòng ngủ chính đặt cùng với hai chiếc vali khác.

"Quýt nhỏ, lại đây với Mama nào." Thần Hi ôm con mèo đang nằm trên vali đi.

Có lẽ nhận ra cô sắp ra ngoài, Quýt nhỏ trở nên vô cùng dính người, dụi đầu vào mắt cá chân cô, đuôi quét qua bắp chân Thần Hi.

Tiếng meo meo nũng nịu đặc trưng của mèo vang lên, "meo" không ngừng.

"Con trai ngoan," Thần Hi vuốt ve đầu nó, áp mặt vào nó: "Mama đi ra ngoài kiếm thức ăn mèo cho con."

Dỗ dành xong Quýt nhỏ, Thần Hi đi rửa tay.

Lê Chi vừa mới nhận một cuộc gọi công việc đột xuất, ra ngoài đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, đeo tai nghe Bluetooth lên.

Nàng bắt chéo chân, rũ mi xuống, đặt tay lên đầu gối với vẻ mặt nghiêm túc.

Cho đến khi Thần Hi tới.

Thần Hi lau tay xong, đi về phía Lê Chỉ đang ngồi trên ghế sofa, dài một bước, cả người đã ngồi cưỡi trên đùi nàng, hai tay ôm lấy cổ Lê Chỉ, vùi mặt vào hõm cổ của nàng.

Lê Chỉ hơi giật mình, vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt không thể giữ được nữa, đặt tay lên lưng Thần Hi, nhẹ nhàng vỗ vỗ, tỏ ý nàng đang nói chuyện điện thoại.

Động tĩnh bên này căn bản không thể nhìn thấy qua điện thoại, người bên kia vẫn đang tận chức tận trách báo cáo công việc.

Thần Hi không nói gì, chỉ áp mặt vào cổ Lê Chỉ, ngón tay vừa rửa sạch có chút lạnh, cách lớp áo ngủ, sử dụng đầu ngón tay vuốt ve sống lưng nàng, chậm rãi di chuyển khắp nơi.

Lưng Lê Chi thẳng tắp, sau lưng tê dại, lông mi run rẩy, hô hấp có chút loạn.

Nàng giương mắt nhìn Thần Hi.

Ý định ban đầu của Lê Chỉ là muốn Thần Hi đừng nghịch, kết quả có thể là do cảm xúc của nàng bị khơi gợi, đôi mắt lạnh lùng tan chảy thành một mảng ướŧ áŧ, khiến Thần Hi hiểu lầm ý, trực tiếp cúi người hôn lên.

Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, chậm rãi mổ nhẹ.

Giống hệt Quýt nhỏ và cây gậy chọc mèo.

Cây gậy chọc mèo có gắn lông vũ đung đưa trước mắt Quýt nhỏ, đầu lông vũ khẽ chạm vào cái mũi nhạy cảm của Quýt nhỏ, rồi nhanh chóng trượt đi trước khi nó há miệng cắn.

Thần Hi bây giờ chính là như vậy, dùng đầu lưỡi vẽ theo hình dáng môi Lê Chỉ, nhưng không có ý định xuyên qua khe hở giữa đôi môi hơi hé mở của nàng.

Như một khúc dạo đầu đầy tra tấn, khiến lòng người ngứa ngáy nhưng lại không thể nào gãi được.

Người bên kia điện thoại đang hỏi ý kiến ​​của Lê Chỉ.

Sống lưng Lê Chỉ cứng đờ, giọng điệu căng cứng, gần như nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được một chữ "Tốt".

Có thể là do giọng điệu của nàng quá cứng nhắc, đối phương càng thêm cung kính, lại một lần nữa nói rõ ràng lợi và hại của việc này.

"..."

Cuộc điện thoại vốn đã đến lúc kết thúc lại lê thê thêm vài phút nữa.

Lê Chỉ liếc nhìn Thần Hi, đưa tay nhéo một cái lên phần thịt mềm trên eo hung thủ.

Trước khi Thần Hi kịp bật thốt lên tiếng, Lê Chỉ di chuyển bàn tay lên, áp vào gáy Thần Hi, kéo người cô lại trước mặt mình, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Mọi âm thanh đều bị chặn kín giữa môi và răng.

Kết thúc cuộc gọi, Lê Chỉ tiện tay đặt điện thoại sang một bên, làm nụ hôn với Thần Hi càng thêm sâu.

Thần Hi, người vốn đang chiếm giữ vị trí chủ đạo, bị Lê Chỉ giữ chặt cổ tay, lật người đè xuống ghế sofa, trở thành người bị động.

"Sao lại không thành thật như Quýt nhỏ?" Lê Chỉ thấp giọng hỏi cô.

Trong mắt Thần Hi tràn ra nụ cười, giống như một cái móc mềm mại, cào vào trái tim Lê Chỉ: "Được chị nuông chiều đấy."

Con mèo được nàng nuông chiều, con người càng được hơn.

Đáy lòng Lê Chỉ mềm nhũn, không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.

Có thể là do vừa rồi Thần Hi nói ở nhà không có ai đã khơi lên cảm xúc của Lê Chỉ, cũng có thể là do bầu không khí giữa hai người quá tốt.

Có một khoảnh khắc, Lê Chỉ bỗng dưng muốn hỏi Thần Hi:

"Chúng ta kết hôn đi được không."

Chắc chắn chị không giống với ba của chúng ta.

Chị sẽ nuông chiều em, yêu thương em, ở nhà nhận hàng chuyển phát nhanh cho em, sẽ coi Quýt nhỏ mà em nhặt được như con ruột, chỉ cần là của em, chị đều sẵn sàng tiếp nhận.

Lời nói chưa kịp nói ra đã bị Thần Hi dùng lưỡi khuấy tan.

Hai người gần như lăn trên ghế sofa.

"Bảo bảo, em thực sự không nỡ rời xa chị."

Lông mi Thần Hi ướt đẫm, ngón tay cẩn thận vuốt ve ngũ quan của Lê Chỉ: "Ngày nào chị cũng phải gọi điện cho em."

"Được."

"Em không có ở nhà, chị cũng phải tự mình ăn cơm cho đàng hoàng."

"Ừm."

"Đóng cửa quay phim một tháng, không cho phép chị lén lút dẫn người khác về nhà." Thần Hi chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kiêu ngạo: "Nó nhạy lắm đấy."

"..."

Càng nói càng nhảm, Lê Chỉ cúi đầu hôn Thần Hi, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết ướt đọng trên khóe mắt cô: "Chờ em trở về, chị chuẩn bị cho em một bất ngờ."

Thần Hi cảm giác sẽ là túi xách, nhưng cô không nói, chỉ ôm lấy Lê Chỉ gật đầu: "Được ~"

Hai người từ ghế sofa đến phòng ngủ chính, lại từ phòng ngủ chính đến phòng tắm.

Nếu không phải ngày mai phải vào đoàn phim, có lẽ còn có thể vào bồn tắm tắm đôi một lúc.

Buổi sáng ăn cơm xong, trợ lý lái xe tới đón hai người, tiện thể làm cu-li giúp Thần Hi nhấc vali lên xe.

Trợ lý Trương khi xách hành lý cảm thấy không nặng lắm, dùng một tay để xách——

Vali không hề di chuyển.

"..."

Trợ lý Trương với vẻ mặt nghi ngờ, dùng hai tay ước lượng.

Mẹ nó nặng quá!

Nếu không phải bà chủ vẫn êm đẹp đứng ngay trước mặt mình, trợ lý Trương đã sắp nghi ngờ Thần Hi đóng gói Lê Chỉ nhét vào trong vali.

Thậm chí gấu bả chủ vào trong vali cũng không thể nặng đến như vậy.

Bên trong là chứa vàng sao?

Thần Hi chịu đựng ánh mắt hoài nghi nhân sinh của anh ấy, chột dạ nhìn đi nơi khác, mũi chân phủi đất nhỏ giọng nói: "Đều là giày."

"..."

Cất xong vali, trợ lý Trương lái xe, Thần Hi và Lê Chỉ ngồi cạnh nhau ở phía sau.

"Bảo bối," Thần Hi vừa nhìn điện thoại vừa nói với Lê Chỉ, "Thừa dịp Tết Nguyên Đán em đã mua thức ăn cho mèo, cát vệ sinh và những thứ khác rồi, chị không cần mua nữa."

Ngoại trừ Quýt nhỏ, Thần Hi cũng có chuyện muốn nói với Lê Chỉ.

Ánh mắt cô lấp loé, ngón trỏ móc vào ngón út của Lê Chỉ, đầu ngón tay hơi lạnh nhét vào lòng bàn tay ấm áp của nàng.

"Em lấy danh nghĩa của chị mua đồ Tết và quà cho bà rồi, bà chắc chắn sẽ thích, đoán chừng hai ngày nữa sẽ gửi tới, đến lúc đó chị đừng lỡ lời nhé."

Lê Chỉ có chút giật mình, quay đầu nhìn Thần Hi.

Thần Hi cho là nàng không đồng ý với cách làm của mình, liền nũng nịu ăn vạ ôm lấy Lê Chỉ cánh tay, ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng chăm chú.

"Người già ai cũng vậy, chỉ là một đứa trẻ lớn tuổi muốn con cháu bầu bạn."

Về việc lão thái thái có thể chấp nhận tình cảm của bọn họ hay không, Thần Hi cũng không vội.

Từ từ toan tính chứ sao.

"Cứ chiều theo bà ấy một chút," Thần Hi không muốn để Đại tiểu thư nhéo mũi mình trước mặt lão thái thái, nhưng có thể hoà hoãn mối quan hệ giữa hai người một chút cũng không tệ: "Cứ giả bộ như không nghe thấy."

Nói đến chuyện này, Thần Hi liếc Lê Chỉ: "Em mỗi ngày nói liên miên lải nhải nhiều như vậy, chị cũng đâu nghe hết được, huống chi em còn lẩm bẩm đọc thoại ở nhà suốt ngày, chị không phải cũng giả vờ không nghe thấy sao—— "

"Nghe."

Lê Chỉ ngắt lời Thần Hi, nhìn sang cô: "Mỗi câu em nói chị đều nghe kỹ, kể cả lời thoại."

Đôi khi Thần Hi lặp lại vài lần, Lê Chỉ cũng có thể đọc thuộc lòng trước mặt cô.

Thần Hi nhất thời không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Lê Chỉ, chớp mắt hai lần: "Chị, chị nghe hết à?"

Cô đưa tay gãi gãi tai, trong lòng mềm mại khó tả: "Em còn tưởng chị coi em không tồn tại chứ."

Lê Chỉ rũ mắt, lặng lẽ nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của Thần Hi trong lòng bàn tay, cùng tay nàng nhét vào túi áo khoác.

"Chị sẽ không nói lỡ lời," Lê Chỉ chậm rãi nói: "Cảm ơn."

Đôi mắt của Thần Hi từ từ cong lên.

Cô tựa vào cánh tay Lê Chỉ: "Em còn mua quà Tết cho Lê Thanh, hai ngày nữa sẽ đến. Em không biết mọi người thường tặng quà Tết như thế nào, em chỉ thấy cái gì phù hợp thì mua thôi."

"Đủ tiền không?" Lê Chỉ làm dáng lấy điện thoại di động ra trả tiền.

Thần Hi duỗi cánh tay ấn tay Lê Chỉ lại, tới gần hôn lên má nàng một cái: "Đủ ~"

"Nói đến cái này," Ánh mắt Thần Hi loé lên ý cười giảo hoạt: "Đến Tết cũng nên đưa chị về ra mắt ba của em rồi."

Lê Chỉ hạ mi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt: "Được."

Lê Chỉ cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi sắp gặp người ba vô trách nhiệm, thậm chí còn chẳng lo lắng bằng lần đầu gặp Nhan Đà Tiếu Tiếu bọn họ.

Hai người nói chuyện suốt dọc đường, mãi đến khi đến cửa khách sạn mới dừng lại.

Trợ lý Trương mang đồ lên cho Thần Hi.

"Em đi đây." Thần Hi cùng Lê Chỉ trao nhau một nụ hôn.

Cô mở cửa bước xuống xe, đưa tay lên tai ra hiệu: "Gọi điện thoại nhé."

Ánh mắt Lê Chỉ dán chặt vào khuôn mặt Thần Hi, nhẹ nhàng "Ừm."

Từ lúc cô xuống xe cho đến lúc bóng dáng biến mất ở đại sảnh khách sạn, Lê Chỉ đều không nỡ rời mắt.

Trợ lý Trương ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu nhìn ra sau, nhẹ giọng hỏi: "Lê tổng, đi sao?"

Lê Chỉ mấp máy môi, lòng bàn tay vừa nãy còn ấp áp những ngón tay của Thần Hi giờ đây trống rỗng, toát lên một luồng hơi lạnh chia ly.

Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe.

Trợ lý Trương đoán được Lê Chỉ đang nghĩ gì, tàn nhẫn nhắc nhở: "Cô Thần Hi đang thu dọn hành lý."

Cả ba cái lớn.

"..."

Buổi chiều khởi động máy, Thần Hi buổi sáng tới đây chỉ vì thu dọn đồ đạc.

Bởi vì cô mang theo thật sự là quá, nhiều, rồi.

Lê Chỉ biết Thần Hi có lẽ sẽ không ra ngoài, hàng mi rũ xuống, tay đút vào túi áo: "Đi thôi."

Ngón tay vân vê lớp vải lót mịn màng của áo khoác, trái tim như bị bỏ lại bên ngoài khách sạn, Lê Chỉ cuối cùng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Lúc này mới xa nhau chưa đầy mười phút, mà nàng đã bắt đầu nhớ cô rồi.

Lê Chỉ lấy điện thoại ra xem.

Thần Hi đã gửi cho nàng một tin nhắn.

Trong lòng Lê Chỉ mềm nhũn, hóa ra không chỉ mình mình như vậy, Thần Hi chắc chắn cũng không nỡ xa mình.

Thực ra từ hai ngày trước, Thiến Thiến đã bắt đầu lẩm bẩm nói không muốn rời xa mình.

Lê Chỉ ấn mở tin nhắn, liền thấy Thần Hi gửi là:

[Bảo bối, phòng này rộng quá! Biết thế mang thêm vài bộ quần áo rồi.]

Không có nửa câu luyến tiếc nàng.

"..."

Ôi, phụ nữ.

-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký chuẩn bị kết hôn

Vải thiều: Miệng đàn bà, quỷ gạt người