Chương 57

Thần Hi gửi tin nhắn không liên tục, mỗi tin cách nhau vài giây.

[Bảo bối, trong đoàn phim này ngay cả nữ ba cũng có một căn phòng lớn như vậy, thật ấn tượng!]

Cũng rất có tiền, chứng tỏ đoàn phim có kinh phí dồi dào, sẵn sàng chi tiền cho diễn viên.

[Wow, ở đây có một cái bồn tắm lớn, chụp cho chị xem nhé! (hình chụp)]

Thần Hi cười rạng rỡ, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lê Chỉ.

[Thật muốn cùng chị nằm vào đó quá!]

[Em với những tiểu yêu tinh bên ngoài hoàn toàn khác nhau, em không chỉ muốn cùng chị doi trên giường, còn muốn cùng chị trong bồn tắm, ở ban công, trên cửa sổ lồi, trên ghế sofa.]

Liên tục có ảnh được gửi tới.

Phòng khách sạn có bố cục một phòng ngủ, một phòng khách, có một ban công rộng rãi, trên đó đặt một chiếc ghế xích đu, có thể thoải mái nằm trên đó tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng mùa đông.

Trong phòng ngủ có cửa sổ lồi, nhìn kích thước có thể gập người nằm trên đó.

Lê Chỉ lướt ảnh chụp, trong mắt mang theo ý cười nhẹ.

Đối với người khác, câu nói trên của Thần Hi chỉ là một trò đùa, nhưng đối với bản thân Thần Hi, trò đùa đó lại là bức tranh chân thực về cuộc sống của cô.

Trợ lý Trương nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Lê Chỉ qua gương chiếu hậu của xe, to gan hỏi nàng, "Cô Thần Hi có gửi tin nhắn nói nhớ ngài không?"

Trợ lý Trương, một người đàn ông cao lớn, thực ra cũng không phải là người tọc mạch như vậy.

Trên thực tế, Lê Chỉ thường không tìm được ai để chia sẻ vị ngọt của tình yêu, nên dùng cách mà nàng cho là kín đáo và không lộ liễu để ngầm khoe khoang với trợ lý Trương.

"Hôm nay không làm thêm giờ, Thiến Thiến làm canh sườn, phải về sớm."

"Đừng pha cà phê, Thiến Thiến nói phải thay đổi đồ uống, hôm này pha trà đi."

"Hủy buổi xã giao cá nhân buổi chiều đi, tôi và Thiến Thiến phải đưa Quýt nhỏ đi tiêm."

Rõ ràng là đến bệnh viện thú y, nhưng từ miệng Lê Chỉ nói ra nghe cứ như hai người đang đưa con đến nơi vui chơi dành cho phụ huynh và con cái vậy.

Lê Chỉ không có nhiều bạn bè, chỉ có trợ lý Trương coi như tương đối thân thiết.

Nàng trân trọng những chi tiết nhỏ bé trong cuộc sống ẩn giấu trong lòng, không nhịn được muốn khoe khoang với người khác.

Nàng cũng là một đứa trẻ có kẹo.

Cũng là người có bạn gái, cũng được người ta nhắc nhở chuyện về nhà.

Tất cả các tài khoản mạng xã hội của Lê Chỉ đều được sử dụng cho công việc, nếu nàng đột nhiên đăng những thứ này lên, người khác sẽ không nghĩ nàng đang thể hiện tình cảm, mà chỉ hoài nghi liệu Lê Chỉ có bị hack nick hay không.

Có một lần Lê Chỉ hiếm hoi e thẹn chia sẻ một bức ảnh của Quýt nhỏ với tư thế vắt chân liếʍ mông trong vòng bạn bè, kết quả tất cả bình luận đều là một kiểu:

[Lê tổng nuôi mèo à? Bạn tôi có một bệnh viện thú cưng...]

[Không ngờ Lê tổng nuôi mèo! Cần nhập khẩu thức ăn cho mèo không?]

[Lê tổng, chỗ tôi còn vài bé Ragdoll, nếu ngài thích tôi sẽ cho người mang qua.]

Lê Chỉ chỉ cảm thấy bức ảnh của Quýt nhỏ đặc biệt đáng yêu, muốn chia sẻ một chút, nhưng trọng tâm trong bình luận của mọi người lại là nàng chứ không phải Quýt nhỏ.

Chỉ có Thần Hi nhìn thấy, bình luận:

[hhhhhh Một cái đùi gà béo ú!]

Thiến Thiến hiểu nàng!

Chỉ có vợ nàng là hiểu nàng, nhìn thấy những điều giống nàng.

Quýt nhỏ là một con mèo mập mạp màu cam, khi giơ chân lên liếʍ mông, nhìn từ phía sau trông giống như một cái đùi gà to béo.

Lê Chỉ cảm thấy vô vị, sau đó không còn chia sẻ đời sống riêng tư trên vòng tròn bạn bè nữa.

Thử nghĩ nếu nàng đăng ảnh Thiến Thiến lên, phần bình luận chắc chắn sẽ đầy rẫy người tự tiến cử mình và giới thiệu người khác, ngay lập tức đưa ra cảnh báo chuồng gà.*

*"Cảnh báo chuồng gà" tượng trương cho meme "你好.jpg (bạn thật gợi cảm) "*

Phần mềm xã hội không đáng tin cậy, may mắn là trợ lý Trương, tổng quản văn phòng thư ký cũng coi như đáng tin cậy, điều quan trọng nhất là miệng kín như bưng.

Dần dần, trợ lý Trương cũng sẽ quan tâm đến tình cảm của hai người, giống như gặm CP trực tuyến vậy.

Một ngày nọ, bà chủ đột nhiên không nhắc đến "Thiến Thiến", trợ lý Trương cảm thấy sống lưng căng cứng, tự hỏi bọn họ có cãi nhau hay không?

Giống hệt như người đứng dưới lầu đợi chiếc giày còn lại rơi xuống mới yên tâm đi ngủ, sống nơm nớp lo sợ.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy Lê Chỉ ngồi ở ghế sau với vẻ mặt vui vẻ, đã đoán được nàng chắc chắn đã được tiểu yêu tinh bên kia điện thoại dỗ dành vui vẻ rồi.

Bây giờ còn chưa đi xa khách sạn, quay lại hoàn toàn có thể.

"Không có nói nhớ tôi." Giọng Lê Chỉ nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một đường cong nhỏ, "Cô ấy chỉ chia sẻ phòng khách sạn với tôi."

Thậm chí khi phát hiện loại trái cây em ấy thích trong tủ lạnh cũng cố ý chụp hình gửi tới.

Trợ lý Trương không hiểu lắm.

Nghe có vẻ Thần Hi chỉ tập trung vào chuyện trước mắt mình, không hề nhớ nhung Lê tổng, vậy mà Lê tổng cũng có thể chịu đựng được sao?

Lê Chỉ không những chịu đựng, khóe miệng còn ẩn hiển lúm đồng tiền, "Chỉ là cô ấy nói không rõ ràng thôi."

Nhìn bề ngoài, Thần Hi không nói nhớ nàng, nhưng thực ra tất cả tình cảm đều ẩn giấu trong từng câu chữ.

Mỗi bức ảnh, mỗi một câu nói phía sau đều là nhớ nhung và không nỡ.

Khi Thần Hi vào khách sạn, sau khi nhìn thấy tất cả mọi thứ, người đầu tiên cô nghĩ tới chính là nàng.

Muốn cùng nàng chia sẻ, muốn tìm những đồ vật tương tự có liên quan đến hai người hoặc có những hồi ức chung.

Loại nhớ nhung này còn da diết hơn lời nói suông "Em nhớ chị" thông thường.

Trợ lý Trương không có tâm tư tinh tế như vậy, nên không thể cảm nhận được.

Theo lý mà nói, địa điểm quay phim của Thần Hi vốn ở ngay trong thành phố này, dù sao cũng là một bộ phim hiện đại thiên về bối cảnh đô thị. Lê Chỉ có thể đến thăm ban bất cứ lúc nào, thậm chí ở lại đó qua đêm cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề là đạo diễn của đoàn phim này tên là Mao Dật.

Nổi tiếng là một người khó tính, lời nói hung dữ, cay độc.

Ông ấy yêu cầu diễn viên phải tập trung sinh hoạt và huấn luyện cùng đoàn, không cho phép đưa người nhà theo ảnh hưởng đến việc quay phim.

Nghe nói làm việc với đoàn phim của ông ấy là hạnh phúc nhất, nếu không quay đêm, về cơ bản thì giờ giấc làm việc là từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.

Tuy nhiên cũng có người nói làm việc với đoàn phim của ông ấy rất khổ sở, có khi phải thức trắng đêm liên tục nhiều ngày.

Đạo diễn có tính khí hung dữ, đặc biệt hay soi mói chi tiết, một cảnh quay có thể quay đi quay lại vô số lần, hoàn toàn không quan tâm đến địa vị và sĩ diện của diễn viên, quay không tốt thì mắng thẳng mặt.

Đây cũng là lý do Thần Hi ở lại đoàn phim, để luôn giữ trạng thái tốt nhất để quay phim.

Cô không ở nhà, ban ngày Lê Chỉ vẫn không cảm thấy gì, dù sao Mao Dật cũng không mất trí đến mức tịch thu điện thoại của diễn viên, Lê Chỉ và Thần Hi nhiều ít vẫn có thể nói chuyện đôi câu.

Điều thực sự khó khăn là vào ban đêm.

Lê Chỉ về nhà đã thành thói quen, còn chưa kịp phản ứng Thần Hi đã vào đoàn phim, mặc định là cô đang ở nhà.

Bình thường vừa mở cửa ra, phòng khách đã sáng đèn, mùi cơm thơm phức xông vào mũi, bạn gái và con trai tranh nhau chạy tới ôm nàng, một người hôn mặt, một người cọ chân.

Hôm nay về nhà, mở cửa ra là một phòng khách tối đen như mực, lạnh lẽo thê lương, ánh sáng le lói như muốn nuốt chửng con người.

Loại cảm giác tối tăm và trống vắng này đối với Lê Chỉ mà nói như cách biệt mấy đời, càng có chút lạ lẫm.

Thật ra, nửa năm trước, ngày nào nàng cũng trải qua những ngày như vậy, giờ đây đột nhiên lại cảm thấy không thích nghi.

Nàng ngẩn người đứng ở cửa một lát để phản ứng, lúc này mới nhớ ra Thiến Thiến đã vào đoàn phim.

Thần Hi rời nhà, như thể mang theo cả tiếng cười và hơi ấm đi mất, ngôi nhà vốn náo nhiệt và ấm cúng giờ chỉ còn lại vỏ bọc trống rỗng, thiếu đi linh hồn.

Lê Chỉ cúi xuống đổi giày, Quýt nhỏ nũng nịu kêu lên cọ vào người.

Giống như đang thắc mắc sao hôm nay chỉ có mình nàng, Mama đâu.

"Thiến Thiến vào đoàn phim," Lê Chỉ ôm lấy Quýt nhỏ, "Mẹ cho con ăn đồ hộp."

Quýt nhỏ như cảm nhận được hơi thở nương tựa lẫn nhau của hai người, dụi dụi vào cổ Lê Chỉ âu yếm, "Meo."

Lê Chỉ ngồi xổm trên mặt đất nhìn Quýt nhỏ ăn, dùng ngón tay chải lông trên người nó, ánh mắt không tập trung.

Nàng cảm thấy trái tim vốn đầy ắp của mình bỗng nhiên trống đi một mảng, bên trong lấp đầy một cách hững hờ bởi Thần Hi.

Giống như một thùng đầy bông, nhìn có vẻ đầy, nhưng thực ra rất trống.

Lê Chỉ lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Thần Hi nhưng lại kìm lại.

Hình như tối nay em ấy có buổi liên hoan với các diễn viên, lúc này làm phiền em ấy thì không tốt lắm.

Lê Chỉ cất điện thoại di động, mím môi đứng dậy, mở tủ lạnh lấy túi sủi cảo do Thần Hi làm ra để rã đông.

Kỹ năng nấu nướng của Lê Chỉ thực sự chỉ ở mức trung bình, nàng có nhiều kỹ năng khác nhau, nhưng lại không có năng khiếu nấu nướng.

Thần Hi khác với nàng, không chỉ nấu ăn ngon, mà còn thích tích trữ đồ đạc.

Trước khi đi, cô đã gói rất nhiều sủi cảo, có đủ loại nhân, nói rằng nếu đói vào buổi tối sau khi làm xong có thể lấy ra nấu ăn.

Ngoại trừ bánh bao, Lê Chỉ còn phát hiện ra bánh kem nhỏ mà Thần Hi nướng ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn trên ngăn trên tủ lạnh.

Nàng đứng trước tủ lạnh có chút ngẩn ngơ, luôn cảm giác đây là Thần Hi cố ý để lại cho nàng ăn tối nay.

Bánh kem còn để trong tủ lạnh mà trong miệng đã cảm nhận được vị ngọt ngào.

Lê Chỉ thích ăn đồ ngọt, thích nhất lớp kem bông xốp mềm mịn trên bánh kem.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Lê Chỉ lấy ra, phát hiện người yêu cầu gọi video chính là Thần Hi.

"Bảo bối, nhớ em không?"

Tiếng gió rít cộng với giọng nói ngọt ngào của Thần Hi cùng nhau thu vào tai.

Thần Hi trong video bên kia quấn mình kín mít, xung quanh ánh sáng lờ mờ, nhìn có vẻ như đang đi trên đường.

"Không đi liên hoan?" Lê Chỉ tắt bếp nước đang sôi, hai chân dài thon thả cong lại một cách tùy ý, dựa vào bồn rửa rau phía sau chuyên tâm nghe Thần Hi nói.

"Đi rồi."

Thần Hi ghét bỏ thanh âm bị gió thổi trở nên mơ hồ không rõ, kéo khăn quàng cổ xuống một chút, "Em về sớm."

Mở miệng ra toàn là hơi nóng trắng xóa.

Ánh mắt Lê Chỉ rơi vào khuôn mặt Thần Hi trong video, trong lòng mềm nhũn, "Sao lại về sớm vậy?"

Mắt Thần Hi cong lên, "Vì em nghĩ vợ em về nhà chắc chắn sẽ nhớ em."

Giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Thần Hi đáng yêu gợi cảm như vậy, có thể so với một mặt trời nhỏ trong mùa đông, đột nhiên không ở nhà, Đại tiểu thư chắc chắn sẽ nhớ cô đến mức ngủ không yên.

Về cơ bản sau khi chào hỏi và làm quen với tất cả mọi người, Thần Hi đã về trước.

Nếu biết trước hôm nay không phải là công tác chính thức, Thần Hi đã giấu Lê Chỉ trong khách sạn.

Liên hoan xong trở về, là có thể có một người vợ thơm thơm mềm mềm sẽ hạnh phúc biết bao.

"Hôm nay em đã gặp phó đạo diễn và rất nhiều nhân viên đoàn phim, cũng gặp qua dàn diễn viên chính, nữ chính rất có khí chất, còn nam chính thì hơi ngố."

Địa điểm liên hoan cách khách sạn nơi họ ở không xa, Thần Hi đi bộ về.

"Nhưng em không cảm thấy không đẹp bằng chị." Thần Hi mỉm cười, "Vợ em đẹp nhất thế giới, khí chất tốt nhất thế giới."

Lê Chỉ nghe xong chỉ cúi đầu mỉm cười, ý cười nhẹ nhàng phảng phất nơi khóe mắt chân mày, khiến Thần Hi không nỡ bước đi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cô rất nhớ Lê Chỉ.

Rất nhớ rất nhớ.

Nhớ đến mức mắt nóng bừng, đáy lòng chua xót.

L*иg ngực như có sợi dây, bị ai đó dùng tay nhẹ nhàng kéo căng, mà người kéo dây chính là Lê Chỉ.

Nỗi nhớ nhung ập đến bất chợt luôn là mãnh liệt nhất, rõ ràng chỉ mới xa nhau nửa ngày, lại cảm giác như đã xa nhau rất lâu.

Thần Hi hít sâu một hơi, hít mũi một cái, đè xuống tất cả cảm xúc, lớn tiếng hỏi: "Quýt nhỏ đâu?"

Nhìn con trai cưng để chuyển dời sự chú ý.

Chỉ cần hôm nay không quá lạnh, gió không quá lớn, Thần Hi chắc chắn sẽ ngồi xổm trên mặt đất nũng nịu, mè nheo để Lê Chỉ tới một chuyến, dù chỉ là ôm ôm hôn hôn rồi lại đi cũng được.

Nhưng tối nay đột nhiên nổi gió, lạnh hơn nhiều so với bình thường.

Thần Hi không nỡ để Lê Chỉ chạy tới chạy lui.

Vợ của mình mình đau lòng.

Lê Chỉ trong video hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài tìm Quýt nhỏ, chỉ nói với Thần Hi, "Nó đang ăn đồ hộp."

Giọng điệu nhàn nhạt trình bày sự thật.

Lê Chỉ siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt dán chặt vào đuôi mắt ửng đỏ của Thần Hi, lòng như thắt lại.

Nàng mấp máy môi, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, "Thiến Thiến, muốn chị đi đón em không?"

----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu chuẩn kép hàng ngày

Thiến Thiến không ở đây

Vải thiều: Lại đây Quýt nhỏ, để mẹ ôm nào

Thiến Thiến ở đây

Vải Thiều: Quýt nhỏ đã lớn thế này rồi, nên cho nó thời gian riêng tư.

Quýt nhỏ: ...Con biết ngay là con không phải con ruột của mẹ! Mẹ kế quả nhiên không thương người