Chương 60

"Mấy giờ xuất phát?" Lê Chỉ hỏi cô.

Thần Hi trong điện thoại a một tiếng, từ tiếng gió phán đoán, cô hẳn là đang đi về phía trước.

"Đạo diễn Mao, cụ thể mấy giờ thì chúng ta xuất phát vậy?"

Giọng nam trầm vang lên, "Đúng hai giờ chiều xuất phát, đến nơi trước khi trời tối."

Họ đi xe của đoàn phim, cách thành phố khoảng ba đến bốn tiếng lái xe.

Nghe phó đạo diễn nói tối đến sẽ ở nhà dân, đợi đến sáng mai mới lên núi và dựng lều.

Đạo diễn Mao nhìn Thần Hi, nhịn lại nhẫn vẫn là nói với cô, "Thần Hi à, chúng ta chỉ đi ba năm ngày thôi, cô chỉ cần mang theo hai bộ quần áo là được, không cần làm quá long trọng."

"Chủ yếu là xe ít, không thể chứa nhiều vali như vậy."

Thần Hi, "..."

Thần Hi không cần phải kề điện thoại vào tai, cũng có thể cảm nhận được tiếng cười của Đại tiểu thư.

Trong phim, cô đóng vai một Đại tiểu thư nhà giàu kiêu căng nhưng đáng yêu.

Mặc kệ là nhà giàu hay là Đại tiểu thư, đều thể hiện nhân vật này có tiền, có gia cảnh giàu có.

Thế nhưng đoàn phim không có đẳng cấp cao như vậy, không thể chi toàn bộ ngân sách để mua quần áo hàng hiệu cho nữ thứ ba Thần Hi.

Ngay cả khi có thương hiệu thời trang cung cấp trang phục, cũng không thể cung cấp tất cả quần áo hàng hiệu cùng với túi xách thương hiệu quốc tế.

Lúc này, đạo diễn Mao chợt phát hiện quần áo cá nhân Thần Hi đang mặc và túi xách đang mang không hề rẻ tiền.

Ông ấy có thân hình vạm vỡ, lông mày rậm, mắt to, râu quai nón, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thần Hi.

Như thể nhặt được của hời.

Dưới ánh mắt của ông ấy, dùng một phép so sánh không được lịch sự lắm, Thần Hi cảm thấy đạo diễn Mao giống hệt Hắc Hùng Tinh đã cướp đi áo cà sa của Đường Tăng trong Tây Du Ký.

Bây giờ cô chính là Đường Tăng đó.

Sau khi biết được Thần Hi đang mặc đều là quần áo và túi xách hàng hiệu, đoàn phim dứt khoát để cô mang theo quần áo vào đoàn, khi quay phim chỉ cần mặc quần áo cá nhân của cô là được.

Lúc đầu, đạo diễn Mao cảm thấy rất thuận tiện, còn tiết kiệm được một khoản chi phí không cần thiết.

Cho đến khi nhìn thấy vài chiếc vali to đùng của Thần Hi, đặc biệt là chiếc vali màu bạc 32 inch đặt cách ông ấy vài mét sau lưng, đạo diễn Mao mới cảm nhận được cái gì gọi là "Thiên kim".

Ông ấy thử nhấc nó lên một chút, quả thực nặng như ngàn cân.

Quần áo giày dép của Thần Hi có phải làm bằng vàng ròng không?

Sao có thể nặng đến vậy!

Đã vậy cô còn hỏi, "Có đủ không, không thì để người nhà tôi gửi thêm vài bộ nữa."

Đạo diễn Mao cũng chẳng quan tâm cô muốn khoe khoang hay muốn diễn Sakura Cardcaptor thay đồ, ông ấy gật đầu ngay tại chỗ, không chút do dự, "Được rồi, đủ rồi, không cần thêm nữa."

Trước đây, đạo diễn Mao đã từng thấy cảnh tượng này ở Thẩm Lê Thư, không ngờ rằng những người mới trong giới lại một núi cao hơn một núi.

Mặt Thần Hi hơi đỏ, sau khi ngượng ngùng cảm ơn đạo diễn Mao, cô đi sang bên cạnh trả lời Lê Chỉ, "Hai giờ chiều đi."

Hoàn toàn không đề cập đến chuyện đạo diễn Mao vừa nói cô mang nhiều vali.

"Ừ, vừa nghe rồi."

Trong mắt Lê Chỉ lộ ra ý cười, "Thiến Thiến, để trợ lý Trương đưa em đi, anh ấy có thể giúp em xách hành lý."

Lê Chỉ nghĩ, sau này Thần Hi ký hợp đồng với công ty nào cũng nên chọn một trợ lý khỏe mạnh, nếu không sẽ rất khó khăn khi giúp cô mang đồ.

Mặc dù đạo diễn Mao đã nói không cần mang nhiều đồ, nhưng chỉ cần Thần Hi muốn mang theo, Lê Chỉ sẽ ủng hộ vô điều kiện và giúp cô tìm cách.

Thần Hi trong lòng mềm mềm ngọt ngọt, "Không sao, nhân viên đoàn phim có thể giúp em xách, không cần trợ lý Trương đưa em."

Cô nhỏ giọng nói, "Không dễ khi trở nên đặc biệt hoá."

Bên kia đoàn phim, phó đạo diễn có việc gọi Thần Hi.

"Tới đây." Thần Hi quay đầu đáp lời.

"Vậy em đi trước đây, chiều xuất phát và đến nơi sẽ nhắn tin cho chị."

Thần Hi che miệng bằng khăn quàng cổ, nhão nhão dính dính "muah"một tiếng với Lê Chỉ, "Bái bai ~"

"Ừm."

Thần Hi xuất phát từ đoàn phim, phó đạo diễn gọi cô là để xác định xem cô sẽ đi xe nào.

"Đi cùng đạo diễn Mao." Thần Hi cười, "Ông ấy khỏe có thể giúp tôi xách vali."

Xách vali chỉ là cái cớ, chủ yếu là để tránh cơ hội đi chung xe với nam chính và nam phụ.

Chủ yếu là để tránh nam phụ.

Nữ chính của bộ phim này đã kết hôn nên khó xào CP, còn nữ phụ thì rõ ràng là tập trung vào sự nghiệp, không có nhiều cảnh tình cảm, nên cũng khó để ghép đôi một cách gượng ép, tính đi tính lại thì có vẻ chỉ có Thần Hi là phù hợp.

Cô là người mới, xinh đẹp và có khí chất, chắc chắn là muốn nổi tiếng.

Có lẽ quản lý của nam chính và nam phụ cũng nghĩ vậy, nên mỗi lần đến thăm diễn viên nhà mình họ đều chào hỏi Thần Hi, người không biết còn tưởng bọn họ có mối quan hệ không tệ với Thần Hi.

Thực ra cũng chỉ gặp nhau vài lần mà thôi.

Trong hai người đó, nam chính hình như đã có bạn gái, Thần Hi thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta ngồi xổm ở rìa trường quay gọi điện thoại.

Cao tầm mét bay, mét tám, trông đẹp trai vô lại như một tên tra nam chơi bời trăng hoa.

Tuy nhiên, thực tế lại là ngoan ngoãn ngồi xổm bên đường dập tàn thuốc, nhẹ giọng gọi điện thoại với người khác, giọng điệu cùng biểu cảm đều giống hệt lúc cô gọi điện thoại với Đại tiểu thư.

Anh ta không thích đến gần Thần Hi, cũng giữ khoảng cách thích hợp với các nữ diễn viên khác.

Ngược lại, nam phụ so với nam chính thì có vẻ hơi nhờn.

Hắn chỉ tầm năm hai, năm ba đại học, tuổi tác cún con, khí chất kem tươi.

Lúc nào cũng gọi Thần Hi là "Chị Thiến Thiến".

Có lẽ là muốn kết hợp với cô, xào CP hay gì đó.

Bình thường đạo diễn Mao không thích diễn viên trong đoàn phim đi PR, nếu không ông ấy cũng không chọn một nữ chính đã kết hôn.

Nhưng nguyện vọng của đạo diễn đôi khi không thể ngăn cản được trái tim muốn đi đường tắt, muốn nhanh chóng nổi tiếng của diễn viên.

Phó đạo diễn gật đầu, "Được, vậy cô đi cùng xe với đạo diễn Mao, vừa hay nếu có vấn đề gì còn có thể hỏi ông ấy."

Thần Hi tuy là người mới, nhưng khá nhạy bén với ngành diễn xuất.

Đạo diễn Mao nói cô không có tham vọng sự nghiệp, nếu không trong tương lai sẽ không thua tân ảnh hậu An Nhung Nhung.

Kỹ năng của cô còn kém so với những diễn viên xuất thân chính quy, nhưng những khía cạnh này có thể dần dần bù đắp bằng cách học tập chăm chỉ.

Thần Hi nghe xong chỉ cười.

Có người có tham vọng sự nghiệp, có người không, không ai quy định phụ nữ phải từ bỏ hưởng thụ để theo đuổi sự nghiệp.

Một số người thích đóng phim, yêu đóng phim, thì họ sẽ theo đuổi.

Thần Hi thích đóng phim và tận hưởng cuộc sống, cô không còn đặt mục tiêu trở thành ảnh hậu nữa.

Cô chỉ muốn sau này khi đã có chút tiếng tăm, có thể nhận những vai diễn mình thích, diễn những nhân vật mình muốn là được.

Nếu cần rèn luyện diễn xuất, cô cũng sẵn sàng từ bỏ ánh hào quang của giới giải trí để chuyển sang diễn kịch tại nhà hát.

Còn thời gian ngoài diễn xuất, cô chỉ muốn quấn quýt bên Đại tiểu thư như Quýt nhỏ, ngày ngày dính lấy chị ấy, cho đến khi chị ấy ghét bỏ vì mình quá dính người mới thôi.

Thu dọn xong đồ đạc thì đã 1 giờ 50.

Nhân viên trên đoàn phim đang chuyển hành lý và trang thiết bị lên xe, một số trợ lý đạo diễn đang kiểm kê đồ đạc.

Nam phụ định tiến đến hỏi Thần Hi có muốn đi cùng xe với mình không, Thần Hi bỗng mỉm cười xin lỗi hắn, quay người nhận điện thoại.

"Alo?"

Là Đại tiểu thư gọi.

Thần Hi cười nói, "Em sắp xuất phát rồi."

"Chị thấy rồi."

Thấy rồi? !

Thần Hi nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, trong ngực bỗng dấy lên một niềm vui sướиɠ, đôi mắt sáng bừng.

Thần Hi vô thức hạ giọng, giọng điệu vui vẻ, "Chị đến rồi phải không?"

"Ừm."

Giọng nói nhẹ nhàng của Lê Chỉ truyền đến từ trong loa điện thoại.

Nàng nói chậm rãi, nói với Thần Hi, người mặc áo khoác phao màu trắng dài đến gối và đeo một chiếc khăn choàng cổ màu kem cách đó không xa:

"Thiến Thiến, nhìn lại phía sau đi."

Thần Hi cầm điện thoại quay người lại, liền nhìn thấy Lê Chỉ đang dựa vào bên xe.

Rõ ràng Lê Chỉ đeo khẩu trang che kín cả khuôn mặt, nhưng Thần Hi vẫn cảm nhận được khí chất và hào quang của nàng trong đám đông, là kiểu người mà chỉ cần nhìn thoáng qua là đã chú ý ngay.

Buổi trưa, hai người kết thúc cuộc gọi, Lê Chỉ từ từ ngả người ra sau dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt nhìn vào chiếc máy tính trên bàn, lúc này đã gần một giờ.

Họ gọi điện thoại cho nhau trong lúc rảnh rỗi khi ăn trưa.

Thần Hi vốn dĩ không biết trước là mình cũng phải đi theo lên núi.

Dù sao hai ngày nay nhiệt độ thấp, thỉnh thoảng có tuyết rơi, cô nghĩ vì lý do an toàn sẽ quay tạm trên phong xanh, ai ngờ lại thật sự phải ra ngoài.

Lúc này mới vội vàng gọi điện thoại nói với Lê Chỉ một tiếng.

Trợ lý Trương nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, đi đến bên cạnh Lê Chỉ và hỏi, "Lê tổng, trưa nay muốn gọi cơm không?"

Nàng vẫn chưa ăn cơm.

"Không," Lê Chỉ đứng dậy, đưa tay lấy chiếc áo khoác màu đen treo trên móc, "Cậu đi cùng tôi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu ạ?"

"Đi tiễn Thiến Thiến."

Không gặp cô một lần, Lê Chỉ luôn cảm thấy trong lòng như thiếu đi thứ gì đó, trống rỗng, không kiềm được sự lo lắng.

Nhìn thấy Thần Hi từ phía đối diện đang chạy về phía mình, Lê Chỉ cất điện thoại đi, trong mắt tràn ra ý cười nhẹ nhàng.

Nàng dang rộng vòng tay, khoảng khắc Thần Hi lao vào lòng mình, Lê Chỉ bỗng cảm thấy trái tim đã được lấp đầy.

Hai người đã không gặp nhau nửa tháng rồi.

Thần Hi ôm thật chặt eo Lê Chỉ, vui mừng dậm chân liên tục, giống như một con thỏ đang nhảy nhót, "Bảo bối, em yêu chị."

Vừa mở miệng đã là lời tỏ tình nồng nhiệt, "Em yêu chị chết mất."

Cô rất nhớ Lê Chỉ.

Nhưng bình thường ở đoàn phim không tiện đi ra ngoài, nếu không Thần Hi chắc chắn sẽ về nhà ở mỗi ngày.

Điều khiến cô vui mừng nhất là, Đại tiểu thư lại đột nhiên đến.

"Chị đến tiễn em." Lê Chỉ ôm lấy Thần Hi, nhẹ nhàng ngửi hương nước hoa cùng mùi dầu gội quen thuộc trên người cô, giọng nói trầm khàn.

"Thần Hi ——!"

Tiếng la lớn của phó đạo diễn vang lên từ xa, điện thoại trong túi cũng vang lên.

Gần hai giờ, đoàn phim chuẩn bị xuất phát.

Ngón tay Thần Hi nắm chặt áo khoác ngoài bên hông Lê Chỉ, nhìn vào mắt cô, đôi mắt ngấn nước, đôi môi hồng hào cũng chu lên không vui.

Cô không nỡ rời đi.

Trái tim như nhựa cao su dính vào người Đại tiểu thư, lùi một bước cũng cảm giác như bị xé nát, bước chân nặng trĩu như đóng đinh tại chỗ không chịu nhúc nhích.

Lê Chỉ cúi đầu hôn lên môi cô.

Ban đầu chỉ định hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại bị Thần Hi bất ngờ ưỡn ngực áp sát, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.

"Em đi đây, lát nữa sẽ nhắn tin cho chị." Thần Hi đi một bước ngoảnh lại ba lần nhìn Lê Chỉ, nhận cuộc gọi trong tay, "Được, tôi đến ngay."

Cô vẫy tay tạm biệt Lê Chỉ một cách mạnh mẽ.

Lê Chỉ đứng yên tại chỗ nhìn theo cô.

Hai người chỉ gặp nhau vỏn vẹn chưa đầy ba phút.

Đây chính là chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Mi mắt Lê Chi rũ xuống, ngón tay trong túi vân vê lớp lót áo khoác, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nghỉ hưu sớm.

Thần Hi đúng như lời hứa, nhắn tin cho Lê Chỉ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

[Đến rồi.]

[Bên này lạnh quá đi.]

Càng đến nơi ít người, cảnh vật càng trở nên hoang vắng, từ đó càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Đoàn phim nghỉ ngơi một đêm tại nhà dân dưới chân núi, sáng hôm sau mới lên núi.

Địa điểm quay phim của họ nằm ở giữa sườn núi, vì lần này không có cảnh quay của nữ chính nên cô ấy không đến.

Trong đội ngũ, Thần Hi hà hơi vào hai tay, lạnh đến nỗi dùng lòng bàn tay che kín đôi tai đau buốt.

Lạnh thì cũng thôi đi, ở đây tín hiệu cũng không tốt nữa.

Dưới chân núi thì còn ổn, nhưng càng lên cao tín hiệu càng yếu.

"Sao tôi cứ có cảm giác chúng ta không phải đến đây để quay phim, mà là đến đây để tham gia team building leo núi nhỉ."

Nam chính đeo ba lô trên vai, tay cầm gậy leo núi.

"Chỉ cần lên thêm một chút nữa thôi." Đạo diễn Mao có sức khỏe tốt nên đi đầu, các nhân viên đoàn phim đã lên núi chuẩn bị trước.

"Mang đồ đạc đi lên đi xuống núi rất phiền phức, hôm nay chúng ta dựng trại ở đây luôn, tiện thể quay cảnh đêm luôn."

Đạo diễn Mao quay người nhắc nhở: "Trời tuyết đường trơn, chú ý an toàn, nhất định phải nhớ kỹ an toàn là trên hết."

Thần Hi là người cẩn thận nhất, mỗi bước đi đều rất vững vàng.

Đến địa điểm quay phim, cô co ro bắt đầu nhắn tin cho Lê Chỉ.

[Em đến trên núi rồi.]

[Đây là lần đầu tiên em ngủ trong lều~]

Gửi liên tục hơn chục tin nhắn, nhưng không có tin nào được gửi đi ngay lập tức, tất cả đều phải quay vòng đệm tải chậm chạp.

Thần Hi chán nản cất điện thoại đi.

Cô cảm thấy việc Đại tiểu thư có thể nhận được bao nhiêu tin nhắn thì còn phụ thuộc vào may mắn.

Cảnh quay ở giữa sườn núi diễn ra liên tục trong hai ngày, ngày mai sẽ có thể quay về.

Đạo diễn Mao thấy mọi người vất vả, hiếm hoi lên tiếng cho nghỉ thêm hai ngày nghỉ Tết, các diễn viên không có cảnh quay có thể về nhà.

Nhân viên đoàn phim reo hò vui mừng, trong đó Thần Hi là người vui nhất, cô đi sang một bên thử gọi điện cho Đại tiểu thư.

Gần đến tối, đống lửa được đốt lên bên cạnh lều trại.

Thần Hi quay lưng về phía đống lửa, ngồi xổm trên mặt đất gọi điện thoại.

Nam chính vừa hút thuốc xong từ phía dưới đi lên, đυ.ng mặt với cô, mỉm cười giơ tay chào hỏi.

Hai ngày nay trời liên tục đổ tuyết, anh ta lại đi lên theo bậc thang núi.

Tuyết bị dẫm lên quá nhiều sẽ trơn trượt hơn tuyết bông.

Thần Hi vừa định nhắc anh ta cẩn thận thì nhìn thấy nam chính trượt chân, cả người theo bậc thang núi trượt xuống.

Thần Hi hoảng hốt đưa tay ra kéo anh ta, lại bị kéo ngã về phía trước, ngã sõng soài trên tuyết.

Chiếc điện thoại rơi bên cạnh bỗng nhiên được kết nối ngay lúc này.

Lê Chỉ còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng ai đó hoảng hốt hét lên từ đầu dây bên kia, "Thần Hi!"

"Thiến Thiến?" Lê chỉ cứng đờ trên ghế trong văn phòng, khẽ gọi.

Tín hiệu điện thoại bị ngắt, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Hơi thở của Lê Chỉ nghẹn lại, cả người lập tức lạnh như băng.

Thiến Thiến, hình như đã xảy ra chuyện.

-----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký cầu hôn

Vải thiều: May mà hôm đó tôi đến nhanh, nếu không... vết thương của Thiến Thiến đã lành lại rồi