Chương 61

Khoảnh khắc cuộc gọi bị gián đoạn và chuyển sang âm thanh bận, tim Lê Chỉ như ngừng đập ngay lập tức.

Vang vọng bên tai vẫn là tiếng ai đó hốt hoảng gọi "Thần Hi" từ đầu dây bên kia.

Nỗi bất an như xé toạc một mảng trong trái tim mềm yếu, gió lùa qua từng hồi.

Dù nhiệt độ trong phòng làm việc thoải mái dễ chịu, Lê Chỉ vẫn cảm nhận được lòng bàn tay lạnh toát, như thể vừa rơi xuống sông, tê buốt từ đầu ngón tay đến tận trái tim.

Nàng thử gọi lại.

Vốn dĩ tín hiệu ở đầu dây bên Thần Hi đã không tốt, việc không thể gọi được cũng là điều bình thường, nhưng giờ đây, việc không thể gọi được dường như lại mang một khả năng khác.

Thần Hi xảy ra chuyện.

Lê Chỉ không chút do dự, lập tức liên lạc với đạo diễn phim cổ trang trước đây.

"Alo?" Đầu dây bên kia có vẻ không chắc chắn, giọng điệu nghi hoặc, "Lê tổng?"

Ông ấy tưởng Lê Chỉ gọi đến để thúc giục tiến độ, không khỏi cảm thán vị tổng giám đốc này thật sự để tâm đến bộ phim của bọn họ, "Vẫn chưa quay xong, sắp đến giai đoạn kết thúc ——"

Lời còn chưa dứt đã bị Lê Chỉ cắt ngang.

"Địa điểm quay phim cụ thể của Mao Dật ở đâu?"

Lê Chỉ hô hấp gấp gáp, lòng bàn tay co lại cầm chìa khóa xe, giọng nói căng thẳng đến mức sắp đứt.

Như dây cung kéo căng hết cỡ, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Cơ thể nàng như mất đi cảm giác, không hề cảm nhận được đau đớn do chìa khóa đang cấn vào lòng bàn tay.

Thần Hi chỉ nói địa chỉ đại khái, không cụ thể, không giống như giữa những đạo diễn bọn họ, họ hầu như nắm rõ lịch trình quay phim của nhau.

Đạo diễn Mao có một số ê-kíp làm phim hiện đại là mượn từ các đạo diễn phim cổ trang.

Đối phương nghe ra giọng điệu nghiêm túc của Lê Chỉ, cũng không nói nhiều, trực tiếp gửi địa điểm cho nàng, thậm chí còn nói rõ cả tên ngọn núi.

Lê Chỉ mặt không biểu cảm bước ra ngoài.

Trợ lý Trương đến giao tài liệu trước khi tan sở, thấy sắc mặt Lê Chỉ bất thường, nghi hoặc nhẹ giọng gọi nàng, "Lê tổng?"

Anh thấy Lê Chỉ như muốn đi ra ngoài, nhưng lại quên lấy áo khoác treo trong văn phòng, vội vàng cầm áo khoác đuổi theo nàng.

Cứ như vậy đi thẳng đến bãi đỗ xe, gió lạnh thổi vào mặt, Lê Chỉ mới chậm rãi dừng bước, đứng trước xe của mình.

Nàng mặc áo len cao cổ màu đen, một tay ôm lấy ngực, tay kia chống lên xe để chống đỡ cơ thể.

Trợ lý Trương vội vàng bước nhanh vài bước khoác áo khoác cho nàng.

Lê Chỉ lúc này mới ngước mắt nhìn anh, giọng khàn khàn nói: "Thiến Thiến xảy ra chuyện rồi."

Trợ lý Trương giật mình, ngây người đứng tại chỗ.

Bà chủ không phải đang quay phim ở đoàn phim sao?

Lê Chỉ rõ ràng không muốn nói thêm lời thừa thãi, hàng mi dày rũ xuống, ngón tay ấn nút chìa khóa xe nhiều lần cũng không thể mở được xe.

Trợ lý Trương không kịp suy nghĩ nhiều, lấy chìa khóa từ tay nàng, "Tôi lái xe đưa ngài qua đó."

Với trạng thái hiện tại của Lê Chỉ, hoàn toàn không thể lái xe.

Hai người ngồi vào trong xe.

Trợ lý Trương quay sang hỏi địa chỉ rồi bắt đầu định vị.

Từ đây đi qua đó, nhanh nhất cũng phải hai ba tiếng.

Trợ lý Trương lo lắng thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau.

Lê Chỉ mặc áo khoác dày, im lặng ngồi ở ghế sau, tay nắm chặt điện thoại, giống như tượng gỗ giữ nguyên một tư thế không hề cử động.

Trợ lý Trương rất ít khi thấy Lê Chỉ hoảng loạn như vậy.

Trong trí nhớ, hình như chỉ có một lần như vậy.

Ngày hôm đó, khi lão gia tử Lê gia không cứu được, bệnh viện gọi điện thông báo cho Lê Chỉ đến gặp ông lần cuối, nàng cũng ở tư thế này.

Vài năm trước, Lê Chỉ với dung mạo và khí thế còn non nớt, ngây ngô, cũng giống như bây giờ, ngồi bất động trong xe.

Giống như chỉ cần nàng không cử động, thời gian sẽ ngừng trôi, mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng mà nàng không thể chấp nhận.

Vào thời điểm đó, Lê Chỉ cũng chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.

Khi những người khác còn trong tháp ngà nói chuyện yêu đương, nàng đã bước vào thương trường, nơi đầy rẫy những âm mưu và lừa lọc.

*"Tháp ngà" thường được dùng để mô tả một thế giới lý tưởng, tách biệt khỏi những khó khăn và thử thách của thực tế.*

Sự ra đi của lão gia tử đồng nghĩa với việc từ nay, gánh nặng gia đình sẽ hoàn toàn đè nặng lên vai nàng.

Hiện tại, Lê tổng khó lắm mới tìm được một người có thể bước vào trái tim mình.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Thần Hi...

Trợ lý Trương không dám nghĩ tới.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không có âm thanh thừa thãi nào, trạng thái này kéo dài hai tiếng rưỡi, khi chỉ còn cách đích đến mười phút, Lê Chỉ chợt lên tiếng.

"Thần Hi thực ra rất nhát gan."

Lê Chỉ siết chặt điện thoại, giọng nói khẽ khàng, nhỏ nhẹ, "Cũng sợ đau."

Tay cầm vô lăng của trợ lý Trương hơi khựng lại, anh ngước mắt nhìn Lê Chỉ qua kính chiếu hậu.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn xa xăm, không tập trung vào bất cứ điều gì.

"Lê tổng đừng lo lắng, đạo diễn Mao luôn lấy an toàn của diễn viên làm chủ, cô Thần Hi nhất định sẽ không sao." Trợ lý Trương yếu ớt vô lực nhẹ giọng an ủi nàng.

Lê Chỉ rũ mắt, không nói gì.

Xe dừng lại dưới chân núi.

Đã bảy giờ tối.

Nếu là mùa hè, lúc này sắc trời nhiều nhất vừa mới gần tối, không cần bật đèn vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Nhưng bây giờ là mùa đông, năm sáu giờ trời đã tối.

Trợ lý Trương cùng Lê Chỉ dựa theo ánh đèn pin từ điện thoại leo lên núi.

Cả chặng đường đều ổn, cho đến khi lên đến nửa sườn núi, nhìn thấy lều trại và ánh sáng le lói cách đó không xa, bước chân Lê Chỉ bỗng lảo đảo, thân hình thoắt một cái, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Trương trợ lý nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, "Lê tổng."

Lê Chỉ, người thường ngày dãi nắng dầm mưa, trong thương trường không hề thua kém bất kỳ người đàn ông nào, lúc này dưới ánh sáng lờ mờ yếu ớt của lều trại ở phía xa, lại trông vô cùng mỏng manh, gầy gò, không đỡ nổi một đòn.

Trợ lý Trương bước nhanh mấy bước, lấy danh thϊếp từ túi áo khoác ra đưa cho nhân viên phía trước, "Xin chào, làm phiền một chút, xin hỏi diễn viên bị thương đang ở lều nào?"

"Diễn viên bị thương?"

Ánh sáng không tốt nên không thể nhìn rõ chữ trên danh thϊếp, người kia tưởng là người quản lý của nam chính Trần ca, liền đưa tay chỉ về lều trại ở phía xa, "Đều ở đó."

Lê Chỉ gần như chạy vội về phía nhân viên chỉ.

Nàng "xoẹt" một tiếng xốc lều vải lên, mọi người quay đầu nhìn qua.

Thần Hi ngồi ở mép giường tưởng mình nhìn lầm, ngập ngừng gọi, "Đại tiểu thư?"

Thần Hi hôm nay thật sự thảm, gần tối lúc cô ngồi xổm trên mặt đất gọi điện thoại cho Đại tiểu thư, nhìn thấy nam chính dẫm hụt bậc thang.

Đồng tử của cô giãn ra, theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra kéo đối phương, nhưng kết quả lại bị anh ta kéo ngược lại, kinh hãi hét lên một tiếng.

Nhân viên bên kia nghe tiếng động quay đầu nhìn lại, đúng lúc cô ngã sõng soài trên mặt đất.

Trời tuyết đường trơn, nhìn từ xa Thần Hi kẹt ở mép bậc thang, trông như sắp trượt xuống.

Phó đạo diễn sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hét lớn, "Thần Hi!"

Họ chạy đến bên cạnh cô mới phát hiện, Thần Hi còn cách bậc thang một đoạn, chỉ là trượt chân ngã xuống đất.

"Không sao chứ?"

Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ cô dậy.

"Không sao, là Trần ca ngã." Thần Hi mặc quần áo dày, ngoài lòng bàn tay bị trầy xước do ma sát với đá trên mặt đất, thì toàn thân không bị sứt mẻ gì.

Vừa nãy chỉ là quá đột ngột nên hoảng hốt.

Thực ra người thảm nhất là nam chính, dẫm hụt bậc thang, va vào mép bậc, đồng thời còn bị trật mắt cá chân.

Nam chính đau đến nhe răng trợn mắt, phó đạo diễn phản ứng lại, vội vàng cùng đạo diễn Mao đưa tay đỡ anh ta vào lều.

"Chị Thiến Thiến, không bị ngã đau chứ." Nam phụ đến để lấy lòng.

Thần Hi mỉm cười, "Cảm ơn, không sao."

Mặc dù cô nở nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại xa cách, âm thầm cùng người ta kéo dài khoảng cách.

Nam phụ tự chuốc lấy nhục, sau vài câu quan tâm gượng gạo, hắn cũng đi về phía lều của nam chính.

Điện thoại của Thần Hi rơi xuống đất, ốp điện thoại lại màu trắng.

Cô ngồi xổm xuống tìm một hồi mới tìm được.

Thần Hi nhặt điện thoại lên, lúc này mới phát hiện cuộc gọi vừa nãy đã được kết nối trong vài giây.

Thế mà kết nối được? !

Mắt Thần Hi sáng lên, muốn gọi lại, nhưng tín hiệu lúc tốt lúc xấu lại bị ngắt.

Ngọn núi này, cô thực sự không muốn quay lại lần nữa.

Nam chính bị thương, việc quay phim bị gián đoạn, Thần Hi cùng anh ta ngồi trong lều chờ bác sĩ đến nắn lại xương cho nam chính.

Mắt cá chân của anh ta bị trật ra khỏi vị trí.

Nơi này quá nhỏ, khó tìm được bác sĩ, mãi đến khi trời tối đạo diễn Mao mới đưa người lên núi.

Thần Hi cùng mọi người vây quanh nam chính trong lều, nghe anh ta kêu la thảm thiết, nhìn anh ta "Náo nhiệt".

Khác với lều trại dã ngoại thông thường, lều của họ đặc biệt lớn, giống một yurt, có thể chứa nhiều người.

Nam chính ngồi trên giường gấp, đau đến suýt rơi nước mắt, tay tun run chỉ vào họ, "Các người không có trái tim."

Trong đêm đông lạnh giá, không có mạng internet, cũng chẳng có gì giải trí, việc có lòng trắc ẩn hay không không quan trọng, quan trọng nhất là xem náo nhiệt.

Trong lúc mọi người đang chờ bác sĩ nắn lại xương cho nam chính thì thấy cửa lều bị ai đó xốc lên.

Lê Chỉ đứng ở cửa, khuôn mặt đầy bụi sương, mái tóc dài ngang vai bị gió thổi rối tung, đôi mắt nặng trĩu nhìn Thần Hi không chớp mắt.

Tim Thần Hi đột nhiên đập mạnh.

Cô vô thức nhìn ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối đen, Lê Chỉ từ thành phố chạy tới ít nhất cũng phải mất vài tiếng.

Tại sao chị ấy lại đến đây?

Trong lều có người nhận ra Lê Chỉ.

"Lê tổng? Là Lê tổng sao." Có người ngập ngừng gọi.

Tổng tài Lê thị, khuôn mặt đẹp lạnh lùng đạm mạc này, ít nhiều người trong giới đều đã gặp qua, gần như liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.

Dù sao thì trong một đám ông chủ bụng phệ đầu trọc, Lê Chỉ thật sự không ăn khớp với bọn họ, nói là minh tinh cũng có người tin.

Bây giờ nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện ở cửa lều của đoàn phim, mọi người đều có chút kinh ngạc.

Có phải là vì ——

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thần Hi... nam chính bên cạnh.

Chẳng lẽ là vì Trần ca bị thương?

Nếu không, trong cả đoàn phim ai có thể có vị trí quan trọng để Lê Chỉ đích thân đến đây một chuyến.

Trần ca mặt đầy hoang mang, áp lực tăng lên gấp bội.

Anh ta, anh ta không quen Lê tổng.

Lê Chỉ bước đến bên giường, Trần ca càng thêm hoang mang, cho đến khi nhìn thấy bóng người kia dừng lại trước mặt Thần Hi.

Và hỏi cô, "Bị thương ở đâu?"

"..."

Thương binh Trần ca một mặt tê liệt, chỉ có mắt cá chân đau nhức âm ỉ.

Thần Hi chớp chớp mắt, ngồi ở trên giường ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ, ngây ngốc không kịp phản ứng.

Xong rồi, mình không phải là gần tối ngã ngốc rồi chứ.

"Em..."

Thần Hi phát hiện ra tất cả mọi người trong lều đều đang nhìn hai người họ.

Lúc này mà nói với Đại tiểu thư mình không sao, có khiến cho Đại tiểu thư phong trần mệt mỏi trở nên hơi ngốc hay không?

Thần Hi tìm kiếm vết thương khắp người, cuối cùng chợt nhớ tới cái gì.

Cô vô cùng đáng thương giơ lòng bàn tay ửng đỏ lên cho Lê Chỉ xem, "Ở đây."

Thần Hi hít mũi một cái, nhỏ giọng ríu rít, "Đau quá."

Lê Chỉ, "..."

Sợi dây cung căng cứng trong lòng chợt thả lỏng, nàng thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn Thần Hi.

Thần Hi chịu đựng ánh mắt của nàng, không dám đùa giỡn, sợ hãi chít chít thu tay lại, đang định nhận lỗi thì Lê Chỉ đã tiến tới nửa bước, đưa tay ôm lấy vai cô kéo vào lòng.

Giọng nói khàn khàn chỉ đủ hai người nghe, "May mà em không sao."

Giọng nàng run run, từng chữ như đập vào trái tim Thần Hi, khiến nó nhói đau.

Thần Hi sửng sốt, từ từ ôm lấy eo Lê Chỉ.

Cả người Lê Chỉ toát lên hơi lạnh, mặt ngoài áo khoá như kết một tầng sương giá, rất lạnh.

Trái tim Thần Hi khẽ nhói, vỗ nhẹ vào lưng Lê Chỉ, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, em không sao."

Lúc này Lê Chỉ đến đây, chắc chắn là vì nghĩ rằng mình xảy ra chuyện. Thần Hi phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt nghĩ đến cuộc gọi chỉ kết nối được vài giây trước đó.

Đại tiểu thư chắc là nghe thấy phó đạo diễn hét "Thần Hi".

Mặc dù tại hiện trường coi như chỉ là hiểu lầm, người thực sự bị trẹo chân không phải cô, nhưng Đại tiểu thư lại không biết, chị ấy tưởng mình xảy ra chuyện trong lúc quay phim, nên mới vội chạy tới trong đêm.

Thần Hi cố nén cảm giác chua xót và đau nhức trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ.

Cô giơ lòng bàn tay ra cho Lê Chỉ xem, cố ý khuấy động bầu không khí, "May mà chị đến, ở đây bị thương rồi, đau quá, đau quá."

Đại tiểu thư luôn không thích thân mật ở nơi công cộng, hôm nay bất thường rũ mắt nắm lấy cổ tay của cô.

Thần Hi giương mắt nhìn Lê Chỉ.

Lê Chỉ phớt lờ ánh mắt của mọi người, tầm mắt dừng lại trên lòng bàn tay trắng nõn ửng đỏ của Thần Hi, sau đó đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi.

Ánh mắt Thần Hi lay động, khóe mắt lập tức đỏ lên.

Lê Chỉ và Thần Hi nhìn nhau, dịu dàng nói: "Thổi một chút sẽ hết đau."

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính: Cứu mạng... Có người gϊếŧ cún!