Chương 62

Hơi thở ấm áp và ẩm ướt nhẹ nhàng phả lên lòng bàn tay nóng rát, loại cảm giác được ai đó cẩn thận từng li từng tí nâng niu ập thẳng vào tận tim.

Mũi Thần Hi cay cay, lòng mềm nhũn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Giống như rất đau vậy.

Nam chính ngồi bên cạnh im lặng nhìn mắt cá chân trật khớp sưng tấy của mình.

"..."

So sánh như vậy, bỗng dưng anh ta lại trở nên vừa mạnh mẽ vừa đáng thương, lòng càng chua xót.

Lê Chỉ cúi đầu lau đi nước mắt trên mặt Thần Hi, đúng lúc này đạo diễn Mao đi đến.

"Lê tổng." Đạo diễn Mao không biết mối quan hệ giữa Thần Hi và Lê Chỉ, giống như mọi người, ông ấy tưởng Lê Chỉ đến thăm nam chính.

Còn cố ý đi đến vỗ vai nam chính nói: "Tiểu Trần, Lê tổng rất tâm đến cậu đấy."

"..."

Đạo diễn Mao đừng nói nữa, càng nói càng đau lòng.

Anh ta giơ một ngón tay chỉ vào Thần Hi bên cạnh, "Đạo diễn Mao, người Lê tổng quan tâm là Tiểu Thần này."

Trần này không phải Thần kia, đồng âm khác nghĩa.

Những người khác trong lều muốn cười lại không dám quang minh chính đại cười, đành cúi đầu nhún vai.

Nam chính mệt mỏi, ngả ra sau tựa vào giường gấp, "Các người đúng là không có trái tim."

Anh ta chán nản, "Chẳng ai thương tôi cả."

Tận dụng lúc anh ta mất tập trung, bác sĩ, người luôn tìm kiếm cơ hội, nắm lấy bắp chân anh ta và nhẹ nhàng cử động mắt cá chân, sau đó đột ngột nắn lại xương bị trật khớp cho anh ta.

Trong lều vang lên tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết của nam chính, cùng với tiếng cười không che giấu của mọi người.

Bác sĩ vỗ vỗ tay đứng dậy, cười hiền hậu chất phác, "Cậu xem, ít nhất cậu vẫn còn 'đau' chính mình."

Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!

Nam chính chỉ đau trong nháy mắt, sau khi xương được nắn lại thì không còn đau nữa.

Thấy anh ta không sao, chủ yếu là xem xong náo nhiệt, mọi người đều tản đi.

Đạo diễn Mao và Lê Chỉ ngồi bên đống lửa trò chuyện một lúc về kịch bản hiện tại và khoản đầu tư, Thần Hi ngồi bên cạnh Lê Chỉ.

Đã muộn thế này, Lê Chỉ chắc chắn sẽ không xuống núi để trở về.

Nhưng lều trại và giường gấp mà đoàn phim mang theo có hạn, như Lê tổng chắc chắn sẽ được phân một cái riêng, trợ lý của nàng có thể chen chúc với phó đạo diễn một đêm.

"Về chỗ ở ——"

Đạo diễn Mao trầm ngâm một lát, Thần Hi lập tức lanh lợi giơ tay lên, "Đạo diễn Mao, đạo diễn Mao, tối nay Lê tổng ngủ chung giường với tôi."

Câu nói vốn dĩ bình thường, không hiểu sao, từ miệng Thần Hi nói ra lại như mang thêm nhiều tầng nghĩa.

Mi mắt Lê Chỉ khẽ động, rũ mắt xuống, im lặng thêm củi vào đống lửa.

Ánh lửa rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của nàng, làm cho khuôn mặt có chút ửng đỏ.

"Được, vậy cô ấy sẽ ngủ với cô." Đạo diễn Mao vỗ đùi đồng ý.

Thần Hi cười, cô ngồi áp sát vào Lê Chỉ, lúc này khẽ khàng dùng bả vai đυ.ng vào nàng, mặt mày cong cong, "Đêm nay ngủ với em nhé ~"

Giọng điệu ngả ngớn như đang trêu chọc cô dâu nhỏ có da mặt mỏng dễ ngượng ngùng.

Cô thì thầm, "Tướng ngủ của em không tốt, Lê tổng đừng để ý nhé."

Lại trở thành tên lưu manh ác bá.

Tướng ngủ của Thần Hi...

Lê Chỉ thật sự không dám khen.

Giường ở nhà lớn đến mức Thần Hi có thể lăn từ bên này sang bên kia, bình thường khi Lê Chỉ tỉnh dậy vào buổi sáng, tay Thần Hi không phải nhét trong áo ngủ để sờ ngực nàng, thì chính là áp chân lên đùi của nàng.

Lê Chỉ khẽ thở dài, ánh mắt lấp lánh tia sáng ấm áp, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, "Ừm, đã từng thấy, quả thực không tốt."

Đây là sự thật.

Vấn đề là ai bảo chị nói thật.

Thần Hi đưa tay véo nhẹ phần thịt mềm bên eo Lê Chỉ, ở đâu lại có kiểu vợ không nể mặt mũi mà nói thẳng ra như vậy chứ!

Lê Chỉ mỉm cười nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, cứ thế ở trước mặt đạo diễn Mao nắm trong lòng bàn tay để sưởi ấm.

Đạo diễn Mao có vẻ mặt như "Loại cảnh tượng này đã thấy nhiều rồi", không lấy làm lạ gì mà tiếp túc thảo luận chuyện vừa rồi với Lê Chỉ.

Mãi cho đến khi ăn xong cơm chuẩn bị đi ngủ, đạo diễn Mao nhiều chuyện nói một câu, "Lê tổng và Thần Hi có quan hệ rất tốt."

Câu nói này của ông ấy như muốn giúp hai người giải vây.

Dù sao Lê Chỉ cũng là bà chủ của tập đoàn Lê thị, còn Thần Hi chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt. Tối nay, mọi người đều nhìn thấy sự thân mật của hai người, hoàn toàn không có ý che giấu, chuyện riêng này truyền ra ngoài không biết sẽ đồn thành cái dạng gì.

Đặc biệt là Thần Hi, chắc chắn sẽ bị nói rất khó nghe.

Đạo diễn Mao cảm thấy Thần Hi là một đứa trẻ khá đáng yêu, cũng thuộc kiểu người có thể giúp được thì giúp.

Mọi người đều nhìn về phía này, có người lộ liễu, có người lén lút, lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên.

Lê Chỉ nhấp một ngụm nước ấm, từ tốn nói: "Quan hệ đúng là không tệ."

Nàng nghiêng đầu nhìn Thần Hi, giọng điệu dịu dàng hơn vài phần, "Dù sao đây cũng là vị hôn thê của tôi."

Ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía Thần Hi.

Còn Thần Hi thì nhìn Lê Chỉ không chớp mắt.

Vừa ngẩng đầu lên, chợt đυ.ng phải ánh mắt đang cười của Đại tiểu thư, tim Thần Hi đập lọt mất nửa nhịp, mặt lập tức đỏ bừng.

Cô dường như đã bị lời nói thẳng thắn của Đại tiểu thư làm cho bối rối.

Hai người chưa từng nói chuyện về việc kết hôn hay đính hôn, thậm chí cha mẹ hai bên cũng chưa từng gặp mặt.

Thần Hi nghĩ rằng có thể Đại tiểu thư chỉ muốn bảo vệ thanh danh của cô nên mới nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nóng bừng.

Mọi người mồm năm miệng mười vây quanh Thần Hi.

"Lão đại, cô có quan hệ tài nguyên như vậy chỉ để diễn nữ thứ ba à?"

"Thần Hi, cô cũng quá khiêm tốn rồi... Cũng không đúng, ngay từ đầu đã nên nghĩ cô không tầm thường! "

Dù sao cũng là một thân hàng hiệu.

Thần Hi nhu mì làm bộ nhăn nhó, cúi đầu nhặt những sợi lông vịt lộ ra từ áo lông vũ của mình, "Ai nha, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút nào ~"

"Chúng tôi hiểu, chúng tôi đều hiểu ~"

Sau khi giải tán, Thần Hi kéo Lê Chỉ đi về phía lều của mình.

Mang theo chút tâm tư khác, Thần Hi dẫn Lê Chỉ đến nơi ít người, nói là ngắm sao.

Mặc dù ở giữa sườn núi khá bất tiện, nhưng cũng có một điểm tốt, đó chính là cảnh đêm cực đẹp.

Mênh mông bát ngát, không khí trong lành.

Khác với thành phố lớn, nơi ngẩng đầu không thấy lấy một ánh sao, ở đây, những vì sao lấp lánh nhiều đến mức không thể đếm xuể.

Mây mỏng, sao sáng, giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt lấy những vì sao lấp lánh gần kề.

Thần Hi đưa tay ra bắt lấy những vì sao, ánh mắt lay động, nhẹ giọng hỏi Lê Chỉ đang đi bên cạnh mình, "Lời Đại tiểu thư vừa nói là thật sao?"

Lê Chỉ dừng lại, Thần Hi cũng từ từ thu tay lại.

Hai người cách nhau một bước, đối mặt với nhau.

Thần Hi đột nhiên có chút căng thẳng, như bị say độ cao, hơi thở dồn dập, tim đập nhanh như bay.

Nhưng với độ cao nhỏ như vậy, làm sao có thể coi là cao nguyên được chứ.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lê Chỉ, ngón tay bồn chồn siết chặt đầu ngón tay, nói rõ: "Chính là câu nói là vị hôn thê kia."

Nghe có chút giống như Thần Hi đang nóng lòng muốn xác nhận thân phận vị hôn thê của Lê Chỉ.

Nhưng trên thực tế, cô thực sự nghĩ như vậy.

Cô thích Lê Chỉ.

Thích đến mức trái tim thu nhỏ lại, chỉ đủ chứa đầy hình bóng của nàng, không thể chứa thêm ai khác nữa.

"Thiến Thiến."

Lê Chỉ nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Thần Hi, nhẹ nhàng gọi cô, "Chúng ta kết hôn đi."

Giọng nàng cũng không to cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, như thể đang kể lại một trải nghiệm, cảm nhận rất bình thường.

"Buổi chiều, khi chị đoán rằng có thể có chuyện gì đó xảy ra với em, chị đã tự hỏi, tại sao chị không cầu hôn em sớm hơn, như vậy nếu em có bất trắc gì, chị sẽ có thể là người liên lạc đầu tiên của em."

Lê Chỉ thậm chí còn nghĩ, nếu Thần Hi bị ngã, sau này không thể cử động được nữa, mình và em là quan hệ vợ vợ, có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh chăm sóc em.

"Trên đường đi, chị luôn hối hận, hối hận vì chưa từng nói rõ ràng với em rằng chị thật sự rất yêu em."

Thần Hi khẽ sững người, nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ.

Trái tim như bị thứ gì đó đập mạnh, đau đến nghẹn thở.

Lê Chỉ lúc này đã bình tĩnh lại nên cảm xúc phẳng lặng, nhưng Thần Hi lại đau nhói muốn khóc.

Lúc nãy khi Đại tiểu thư đến, cả người đầy sương gió. Nàng không suy nghĩ gì, cứ thế đi đến đây. Nào còn là Lê Chỉ trầm ổn, lý trí và bình tĩnh thường ngày, rõ ràng đây là một Vải thiều ngốc nghếch, chỉ có cô trong mắt và trong tim.

"Em sợ đau, mềm yếu, thích ăn, thích ăn cay, ham vui, ham muốn cao, chúng ta gần như là hai thế giới khác nhau."

Lê Chỉ còn chưa nói xong, Thần Hi vốn đang cảm động, bỗng mím môi cao.

Hừ, nuốt nước mắt vào!

Cô sẽ không khóc!

Lê Chỉ cười, "Nhưng em thẳng thắn, đáng yêu, chu đáo, ân cần, quan trọng nhất là——"

Nàng hơi dừng lại, nhìn vào mắt Thần Hi, "Em là một mặt khác của chị, là một phần không thể thiếu trong tâm hồn chị."

Sắc mặt của Thần Hi dần dần đỏ lên.

Lê Chỉ cất giọng chậm rãi, "Chỉ khi em ở cạnh chị, chị mới có thể là chính mình hoàn chỉnh."

"Vì vậy, Thần Hi, gả cho chị được không?"

Thần Hi khẽ cắn môi dưới bằng hàm răng trắng, lòng như chìm trong nước đường, tràn đầy ngọt ngào.

Sắc mặt cô dè dặt, nhưng cơ thể đã sớm đưa tay trái ra trước Lê Chỉ, ngón tay run rẩy như sóng, vô cùng mong chờ, "Nhẫn đâu?"

Trứng bồ câu của cô đâu.

Lê Chỉ cúi đầu lục lọi trong túi, lại lúng túng rút tay ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Ban đầu nàng không định cầu hôn vội vàng như vậy, dù sao cũng chẳng chuẩn bị gì cả.

Tất cả lời nói cũng không phải là bản thảo được đánh máy cẩn thận, chỉ là dường như nó luôn ở trong lòng, vừa mở miệng đã tuôn ra.

"Nhẫn cầu hôn dành cho em vẫn đang được làm, trên người chị... ngay cả cái vòng cũng không có."

Giọng điệu của Lê Chỉ có chút mất tự nhiên, dái tai nóng bừng, giọng nói cũng không có gì là tự tin, "Lần này tạm thế vậy, lần sau chị sẽ bù lại cho em."

"Không muốn lần sau." Thần Hi đưa tay ra sau, tháo dây buộc tóc đen đã buộc thành đuôi ngựa trên đầu xuống.

Mái tóc dài đen mượt như lông quạ lập tức trượt xuống vai, xõa ra sau lưng.

Thần Hi như một tinh linh bước ra từ trong tranh, đứng giữa sao trời tuyết trắng, đưa tay đưa dây buộc tóc, "Phải là lần này."

Lê Chỉ khựng lại, lòng bỗng chốc nóng hổi.

Nàng nhận lấy sợi dây buộc tóc, xắn vài vòng, điều chỉnh đến một kích cỡ phù hợp, bước tới nửa bước, quỳ một gối xuống tuyết, ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi lại:

"Thần Hi, em đồng ý gả cho chị không?"

"Em đồng ý ~"

Giọng điệu của Thần Hi nhẹ nhàng, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười không thể che giấu.

Cô hiếm khi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng đưa tay trái ra một lần nữa, để Lê Chỉ đeo dây buộc tóc vào ngón tay cô.

Thần Hi cúi người hôn lên môi Lê Chỉ, áp sát môi vào môi nàng nói, "Lê Chỉ, vậy chị có đồng ý trở thành vợ của Thần Hi không?"

Lê Chỉ hơi ngẩn người, "Chị đồng ý."

Nàng nghi hoặc là Thần Hi lại có thêm một sợi dây buộc tóc.

Quả thực dây buộc tóc chỉ có một, nhưng Thần Hi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Lê Chỉ đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của nàng.

Nhẹ nhàng như cánh bướm.

Lê Chỉ rung động, ngước mắt nhìn Thần Hi.

Thần Hi mỉm cười, "Nơi này sau này sẽ là của em."

Chỉ có thể đeo nhẫn do cô tặng.

Lê Chỉ đưa tay ôm lấy cổ Thần Hi, hôn cô.

Không có ánh đèn rực rỡ hoa lệ, không có tiếng hò reo chúc mừng của mọi người, thậm chí ngay cả nhẫn kim cương cầu hôn to bằng quả trứng chim bồ câu cũng không có.

Bao quanh họ là gió lạnh của đêm đông, nhưng——

Tuyết trắng mênh mông dưới chân tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của đất trời, phía trên là bầu trời đầy sao làm chứng, trên ngón áp út của hai người không phải là viên kim cương được mài giũa, mà là tình yêu và trách nhiệm.

Màn cầu hôn này không quan tâm đến hình thức, chỉ có sự chân thành của nhau.

Đơn giản, nhưng chân thành.

Thần Hi dẫn Lê Chỉ vào phòng tân hôn, à không, vào trong lều.

Mặc dù cô ngủ một mình, nhưng chiếc giường gấp thực sự quá nhỏ, chỉ miễn cưỡng chen chúc được hai người, nếu muốn hoạt động kịch liệt gì đó thì có hơi khó.

Hơn nữa, lều trại của mọi người cách nhau không xa, với tính cách khá phóng khoáng khi yêu của Thần Hi, chắc chắn sẽ khó kiềm chế.

Lẽ ra đây là lúc được gần gũi, nhưng giờ đây chỉ có thể gần gũi theo nghĩa đen.

Rửa mặt xong, hai người dùng một chậu để ngâm chân.

Thần Hi dùng ngón chân dẫm lên mu bàn chân Lê Chỉ, cười như mèo ăn vụng, "Loại trải nghiệm này không thường có nhỉ, mới mẻ không?"

Đúng là không thường có.

Ít nhất Lê Chỉ từ nhỏ đến lớn chưa từng như hôm nay, trong lúc tuyệt vọng tột cùng lại chuyển sang vui mừng tột độ.

Nếu nói mới mẻ, cũng có.

Đây là lần đầu tiên nàng ngâm chân chung chậu với người khác.

Mà người khác này, lại chính là người vợ vừa mới đồng ý lời cầu hôn của nàng.

"Thiến Thiến, sau này quay phim nhất định phải lấy an toàn của bản thân làm chủ." Lê Chỉ vẫn còn sợ hãi, cảm giác sắp mất đi ấy không hề tan biến chỉ vì Thần Hi bình an vô sự.

Lê Chỉ nhìn Thần Hi, "Chị sẽ lo lắng."

Nàng mím môi, đưa ra một lý do mà Thần Hi không thể từ chối, "Dù sao hiện tại em đã là người có gia đình rồi."

Thần Hi không khỏi bật cười, đến gần hôn lên môi nàng, nói thật nhỏ:

"Được rồi, đều nghe lời vợ ~"

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký chuẩn bị kết hôn

Vải thiều: Vợ tui siêu quyến rũ! ! ! (la to) Quan trọng nhất là, người mà bấy lâu nay tui lén lút gọi là vợ trong nhật ký, giờ đây đã chính thức trở thành vợ tui rồi! ! ! (Kêu ngạo)

Vải thiều: Lúc tổ chức tiệc cưới nhớ đến nhé (vợ tui bảo đừng quên mang tiền mừng)