Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi dạ hội được tổ chức tại biệt thự nhà Thần Hi.

Khác với biệt thự lâu đời của Lê gia toát lên vẻ sang trọng và nền tảng văn hóa từ cái nhìn đầu tiên, biệt thự này do Khúc Đàm mua trong hai năm gần đây, phong cách trang trí và nội thất đều tương đối hiện đại, phong——

Phong cách xa hoa.

Có nghĩa là nhìn đâu cũng thấy rất đốt tiền.

Khúc Đàm khoác lên mình bộ vest màu bạc được cắt may tinh tế, râu quai nón được cạo sạch sẽ, trông vô cùng phấn chấn.

"Hôm nay Khúc tổng đẹp trai quá." Có người mỉm cười khen ngợi ông ấy.

Chỉ thiếu điều không nói rằng mặc như vậy, không giống đi dự dạ hội, mà giống đi gặp con rể.

Khúc Đàm cười, nâng ly rượu vang trong tay chạm ly với người kia, "Có chút chuyện vui."

Vì để gặp Lê tổng nhe, từ khi nhận được câu trả lời "Được" của Lê Chỉ vào ngày hôm qua, ông ấy đã kích động chờ đợi đến tối nay.

Khúc Đàm xã giao một vòng, sau đó lên lầu tìm Thần Hi, "Thiến Thiến, khi nào Lê Chỉ đến?"

Cánh cửa được người giúp việc kéo ra từ bên trong, trong phòng thay đồ rộng lớn, Thần Hi diện một bộ lễ phục màu bạc được thiết kế riêng, đứng trước gương soi toàn thân, đội vương miện bạc lấp lánh, nghiêng đầu nhìn sang.

Khoảnh khắc đó, Khúc Đàm mới nhận ra rằng Thiến Thiến của ông ấy chính là Công chúa thiên nga trắng đích thực, cao quý và tao nhã.

Mái tóc dài đen mượt được búi gọn trên đầu, được vương miện bạc đơn giản cài lại, vài lọn tóc xoăn nhỏ rũ xuống bên tai, tôn lên vẻ đẹp ngổn ngang tinh nghịch.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần là lớp trang điểm tinh tế, đuôi mắt điểm xuyết những viên kim cương vụn màu bạc đồng điệu với toàn bộ trang phục, đôi mắt thon dài xinh đẹp liếc nhìn một cách hững hờ, toát lên vẻ quyến rũ và dịu dàng của người phụ nữ.

Chiếc cổ thiên nga thon dài được tô điểm bằng một viên đá sapphire hình giọt nước được treo trên sợi dây bạc mảnh, đường cong vai gáy như được người ta vẽ ra bằng bút chì phác thảo, uyển chuyển và tự nhiên.

Thần Hi khá gầy, nhưng khung xương nhỏ nhắn, các khớp nối rất mượt mà, không gồ ghề, dù mặc trên mình bộ lễ phục có yêu cầu cực cao về vóc dáng cũng không hề có cảm giác gầy guộc.

Lễ phục cổ chữ V màu bạc ngày hôm nay ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong lả lướt tuyệt đẹp của Thần Hi, đường nét cơ thể uyển chuyển và thon thả, eo thon chân dài.

Hốc mắt Khúc Đàm nóng bừng, không kìm được cúi đầu dùng ngón tay cái dụi mắt hai lần, "Con gái của ba đã lớn rồi."

Không biết vì sao, hôm qua khi Thần Hi cùng ông ấy xem nhẫn, Khúc Đàm lại không có cảm giác gì.

Ngược lại, hôm nay khi nhìn thấy Thần Hi ăn mặc trưởng thành và thanh lịch, ông ấy bỗng nhận ra rằng, cô bé năm nào hay nằm ngủ trên lưng ông ấy giờ đã lớn rồi, sắp sửa có gia đình riêng.

Lòng người cha già, vừa vui mừng lại vừa không nỡ.

"Hay là," Khúc Đàm hít mũi nói, "Kêu Lê Chỉ đừng đến nữa."

"..."

Ông ấy dùng một tay lau mặt, "Ba không nỡ."

Cứ như sắp gả con gái đi vậy.

Hôm đó, khi Lê tổng uống trà với ông ấy còn nói khi nàng kết hôn sẽ để mình dẫn theo con gái.

Lúc đó Khúc Đàm cảm thấy Lê tổng chỉ khách sáo, nhưng giờ nghĩ lại, ông ấy không thể không dẫn con gái đi.

Nếu ông ấy không dẫn đi, Lê Chỉ lấy gì để mang đi.

Thần Hi mỉm cười rạng rỡ, tay cầm váy đi đến, vòng tay ôm lấy cánh tay Khúc Đàm, "Ba, Đại tiểu thư đang trên đường đến rồi."

"Trên đường đến cũng có thể quay về, tiền xăng cũng không đắt, không được thì ba trả tiền xăng cho con bé cũng được." Khúc Đàm rút khăn tay trong túi áo vest lau mắt, "Ba không được hối hận sao."

Ông ấy luôn nghĩ rằng Thiến Thiến nên gả, cứ độc thân mãi không tốt.

Bây giờ cô sắp gả, Khúc Đàm lại cảm thấy mình vẫn có thể nuôi nổi, giữ lại thêm vài năm nữa cũng tốt.

Lòng ba luôn mâu thuẫn như vậy.

Thần Hi mỉm cười, tựa đầu vào vai Khúc Đàm, "Ba, con rất thích Lê Chỉ, cả đời này con sẽ không thích ai như thích chị ấy, con muốn gả cho chị ấy."

Khúc Đàm chỉ nói đùa thôi, sao có thể thật sự để Lê Chỉ quay về, "Công chúa của ba muốn gì, ba đều ủng hộ."

"Ba đang đợi con bé đến đây." Khúc Đàm vỗ nhẹ mu bàn tay Thần Hi, vẻ mặt háo hức đầy mong chờ, "Cho con bé biết ai mới là ba."

Buổi dạ hội từ thiện có rất nhiều người tham dự, ai nấy đều đứng ở tầng một cầm ly rượu trò chuyện với nhau.

Khi Lê Chỉ đến biệt thự Khúc gia, trước khi xuống xe, nàng nhắn tin cho Thần Hi:

[Đến rồi.]

Nàng khựng lại một chút, hàng mi dày khẽ chớp, rồi lại nhắn tiếp:

[Chị mang theo sô cô la mà em thích, và quà cho chú nữa, lát nữa về em nhớ mang theo.]

Khi tin nhắn đến, Thần Hi đang kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, cô muốn đảm bảo mình sẽ xuất hiện trước mặt Lê Chỉ với vẻ ngoài lộng lẫy và hoàn hảo nhất.

Điện thoại rung lên, cô cầm lấy xem, mỉm cười nói với Khúc Đàm, "Ba, Lê Chỉ đến rồi."

[Được ~]

Mắt Thần Hi cong lên, suýt chút nữa đã nói với Lê Chỉ, "Trực tiếp mang lên đây đi, ba vợ của chị đang ở nhà."

Cô kìm lại sự kích động, cất điện thoại đi.

[Ừm. ]

Lê Chỉ trả lời.

Nàng xuống xe, cầm túi xách bước vào sảnh tầng một.

Gần như ngay từ khoảnh khắc nàng bước vào cửa Khúc gia, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lê Chi.

Một là thán phục không biết từ bao giờ mà mối quan hệ giữa Khúc gia và Lê gia lại tốt đến vậy.

Đối với người không thích tham gia các hoạt động xã giao ngoài công việc như Lê Chỉ, có thể mời được nàng đến loại tiệc này còn khó hơn mời một minh tinh hạng A. Minh tinh có thể đập tiền, nhưng bản thân Lê Chỉ chính là tư bản.

Hai là học thán phục trước nhan sắc của Lê Chỉ.

Tại sao có thể có một người phụ nữ nào đẹp đến vậy!

Vẻ đẹp lạnh lùng, khí chất thanh tao như những viên băng lăng dưới mái hiên, sạch sẽ và sắc sảo, chỉ dựa vào khí chất thôi đã đủ khiến nàng lấn át hết mọi minh tinh.

Đặc biệt là hôm nay Lê Chỉ diện bộ vest đen được cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao gầy, càng khiến nàng toát lên khí chất mạnh mẽ.

Mái tóc dài ngang vai hơi ướt, được chải thành kiểu vuốt ngược, trông vừa trưởng thành vừa mạnh mẽ, kết hợp với đôi mắt lạnh lùng và khí chất lạnh lùng, quả thực là vừa uy nghiêm lại vừa ngầu.

Chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến người ta nhũn cả chân.

Nếu không có tin đồn nói nàng đã có bạn gái, không ít người đã đến bắt chuyện với nàng ngay tại chỗ.

Lê Chỉ một tay đút túi, tay kia cầm ví và điện thoại, không trò chuyện với ai, chỉ tìm một chiếc ghế sofa đơn, ngồi bắt chéo hai chân, im lặng chờ Thần Hi đến.

Trong buổi tiệc, có người không từ bỏ ý định muốn thử vận may, cầm ly rượu bước tới.

Lê Chỉ mặt không biểu tình xoay chiếc nhẫn cưới bằng bạc trên ngón áp út tay trái, nhàn nhạt nói, "Xin lỗi, hôm nay là lịch trình cá nhân, không bàn về công việc."

Người ta cũng không đến để nói chuyện công việc với nàng.

Ánh mắt của đối phương rơi xuống chiếc nhẫn cưới của Lê Chỉ, ngượng ngùng quay lại.

Xem ra tin đồn không phải giả, Đại tiểu thư Lê gia thực sự có bạn gái rồi.

Không, phải gọi là vị hôn thê, dù sao cũng đã đeo nhẫn cưới rồi.

So với Thần Hi thích sự hào nhoáng, Lê Chỉ lại theo đuổi sự đơn giản tiện lợi, nên trên tay chỉ đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản khắc hai chữ "cx", để biểu thị thân phận đã kết hôn của mình.

Nàng lấy điện thoại di động ra xem video giám sát của Quýt nhỏ, tiện thể hồi tưởng lại quá trình bắt chuyện vừa rồi của người kia.

Nếu đổi thành Thần Hi, chắc chắn sẽ lắc lư một cách lả lơi, dùng môi đỏ ngậm lấy tấm danh thϊếp và nháy mắt với nàng, sau đó quỳ một gối lên ghế sofa giữa hai chân nàng, hỏi nàng có muốn uống một ly không.

Lê Chỉ khẽ giật mình, tai có chút đỏ.

Mới hai ngày không gặp, mình lại nhớ em rồi.

Giống như Thần Hi không ở nhà, trong nhà cùng trong lòng đều là trống trỗng.

Đột nhiên, ánh đèn rực rỡ trong sảnh tầng một bỗng chốc tối đi, khiến mọi người bật lên tiếng kinh ngạc.

Không đợi khách mời xôn xao, một chùm tia sáng trắng chiếu vào vị trí giao nhau giữa cuối tầng một và cầu thang tầng hai.

Tất cả mọi người đều dõi mắt theo ánh sáng.

Lê Chỉ vì phép lịch sự, cất điện thoại và ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ một ánh nhìn, tầm mắt của nàng đã bị thu hút.

Thần Hi trong bộ lễ phục cao cấp, khoác tay Khúc Đàm, tao nhã nhấc váy và bước xuống cầu thang một cách chậm rãi.

Ánh đèn chiếu vào người cô, lấp lánh ánh bạc, rực rỡ chói lóa.

Cô như tinh linh ở trần gian, công chúa trong lâu đài, là biểu tượng của cái đẹp trên thế gian.

Cô bước đi trong ánh sáng, từ nơi cao đi xuống, bất cứ nơi nào ánh mắt lướt qua, đều là hạ thần dưới váy của cô.

Ánh mắt của đối phương lướt qua, chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi, tim Lê Chỉ đã lỡ mất nửa nhịp.

Nàng dõi theo ánh mắt của Thần Hi, gò má hơi nóng, ngón tay cái bên phải vô thức siết chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Nàng giống như lại một lần nữa yêu vợ mình từ cái nhìn đầu tiên.

Lần này gặp lại cô, trái tim như vỡ vụn, không khỏi cúi đầu quy phục trước công chúa của mình.

Khúc Đàm tận hưởng mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Thần Hi.

Đẹp không nào, đẹp không nào, là của nhà tôi đấy.

Lúc đầu lấy nhũ danh là ThiếnThiến, là vì muốn con gái giống như một cô công chúa.

Hạnh phúc vui vẻ, tự do tự tại.

Mọi người đều trầm mê trước vẻ đẹp của Thần Hi, Khúc Đàm lại dẫn Thần Hi đi thẳng đến chỗ Lê Chỉ đang ngồi trên ghế sofa đơn.

Hành động từ chối lời người khác bắt chuyện lúc nãy của nàng, khiến ông ba vợ này rất hài lòng.

Khúc Đàm mỉm cười, đưa tay về phía Lê Chi: "Lê tổng."

Lê Chỉ căng thẳng đứng dậy, mắt nhìn Thần Hi, sau đó mới bắt tay Khúc Đàm.

Nếu như lúc nãy còn chưa hiểu rõ mối quan hệ của hai người, thì bây giờ cũng nên hiểu rõ rồi.

Lần đầu tiên Lê Chỉ cảm thấy căng thẳng như vậy, lúc bắt tay vô thức cúi đầu xuống, khàn giọng nói, "Chào ngài."

Nhưng lại không phải nói với Khúc tổng.

Khúc Đàm cười đắc ý, cố ý nói với Lê Chỉ, "Chào Lê tổng, đây là con gái của tôi, Thần Hi, lúc trước đã từng nhắc với cô, con bé theo họ mẹ."

Khúc Đàm lại đẩy Thần Hi về phía trước, "Thiến Thiến, đến chào Lê tổng, đây là đối tác của ba, đã cùng nhau uống trà."

Thần Hi cố nhịn cười, nhưng khóe miệng đã cong lên hình trăng khuyết.

Cô thực sự rất ít khi thấy Đại tiểu thư bình tĩnh điềm đạm lại có bộ dáng vẻ quẫn bách như hôm nay, mặt đỏ bừng, không còn chút gì vẻ lạnh lùng hờ hững lúc nãy.

Thần Hi hít sâu một hơi, thoải mái đưa tay ra, hơi nghiêng đầu cười với nàng, "Xin chào, Lê tổng, tôi tên là Thần Hi."

Vành tai Lê Chỉ nóng đến bỏng người.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không phù hợp với việc xã giao, trước mặt Khúc Đàm và Thần Hi, nàng cứng nhắc như khúc gỗ.

Lê Chỉ cử động ngón tay, khóe mắt lại liếc nhìn Khúc Đàm, không biết nên bắt tay hay không.

Trước khi đến Khúc gia, nàng là Lê tổng, sau khi họ Khúc gia, nàng đã thành Tiểu Lê.

Khúc Đàm cảm thấy thoải mái trong lòng.

Ông ấy không phải là người không có nhãn lực, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thần Hi, "Bồi Lê tổng uống rượu."

Lê Chỉ không biết từ lúc nào đèn trong đại sảnh đã sáng lên, đến khi Khúc Đàm rời đi, nàng mới phát hiện mình và Thần Hi chỉ cách nhau nửa bước, bởi vì đối phương hơi nghiêng người về phía trước, thổi khí vào cổ mình.

Thần Hi dùng ngón tay móc vào áo vest của Lê Chỉ, kéo gần khoảng cách giữa hai người, mềm giọng nói, "Chị ơi, chị thật ngầu ~"

"Nhìn chị em muốn quá ~"

Thiên nga trắng cao quý cởi bỏ bộ lông thiên nga khoác trên người, để lộ chiếc đuôi của succubus.

Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm, Thần Hi bây giờ mới là Thiến Thiến mà nàng quen thuộc.

Tuy quen thuộc là vậy, nhưng khi cô tiến lại gần, Lê Chỉ vẫn cảm thấy tim đập nhanh, cả người như bị điện giật, trái tim tê dại rung lên từng hồi.

Nàng đối với Thần Hi, thực sự không có chuyện cảm giác mới mẻ bị hết hạn. Bởi chỉ cần cô đến gần, trái tim của bản thân lại rung động.

Đặc biệt là hơi thở nóng bỏng của đối phương như lưỡi lửa dinh dính liếʍ láp lấy tai nàng, giọng nói quyến rũ đến mức có thể bóp ra nước.

"Chị~ ơi~ Em thật sự muốn làm chị khóc trong bộ đồ này~"

"..."

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký kết hôn

Vải thiều: Biết ngay là cô chỉ thèm cơ thể của tôi!

Đến rồi đến rồi, tôi đã bay đến đây nhanh như chớp trước khi ngày hôm nay kết thúc! ! !
« Chương TrướcChương Tiếp »