Chương 70

Sau Tết Nguyên Đán, trường học bắt đầu khai giảng vào ngày 20 tháng Giêng âm lịch, Thần Hi lại chuyển về đó ở.

Cô chỉ còn lại một vài cảnh quay trong đoàn phim của đạo diễn Mao, cũng không cần đi theo đoàn, chỉ cần đến quay bù kịp thời là được.

"Chị." Nam chính Trần Thần gọi Thần Hi.

Anh ta chỉ vào ly trà sữa trong tay, cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, "Biết chị đến nên cố ý gọi."

Trần Thần chạy bước dài đến, mắt cá chân bị trẹo trước đó đã khỏi hẳn.

Kể từ khi đơn phương nhận Thần Hi làm chị, anh ta đã hoàn toàn coi mình như em trai.

Ngoài việc nhân phẩm tốt, năng lực nghiệp vụ của Trần Thần càng tốt, sau khi Thần Hi hỏi thời gian kết thúc hợp đồng của anh ta đã giới thiệu anh ta đến chỗ Tô Giang.

Nhưng Tô Giang đồng ý ký hợp đồng với anh ta không phải vì nể mặt Thần Hi và Lê Chỉ, mà đơn giản là vì nhìn trúng tiềm năng phát triển và kỹ năng diễn xuất của anh ta.

Thần Hi nhớ rằng trong hai ngày Tết, Tô Giang đã nhắn tin cho mình nói:

[Tôi đời này không thể bồi dưỡng ra được ảnh hậu như Tô Lâm, nhưng nếu có thể bồi dưỡng ra ảnh đế cũng không tệ.]

Tô Giang cảm thấy Trần Thần chỉ cần đi theo con đường diễn viên thực lực là được, một con lừa bướng bỉnh không muốn xào CP như anh ta thì không xứng có tin đồn tình ái.

Thần Hi thấy cô ấy chủ động call Tô Lâm, vùi mình trên ghế sofa với vẻ mặt nhộn nhạo dành riêng cho việc đập CP, "Ôi ~~~"

Khúc Đàm nhìn thấy nổi hết da gà.

Tô Lâm trong miệng Tô Giang chính là người quản lý của hai vị ảnh hậu Thẩm Lê Thư và An Nhung Nhung.

Nghe tin đồn nói mối quan hệ giữa Tô Lâm và Tô Giang có chút hương cam quýt*.

Giả cốt khoa*, giả chị em, cùng ngành nghề, thật sự là tương ái tương sát đầy kí©h thí©ɧ.

--

*Hương cam quýt – Từ gốc: Quất lý quất khí (橘里橘气) được sử dụng rộng rãi trong tình huống mối quan hệ giữa các nhân vật nữ trở nên thân mật. Từ này bắt nguồn từ anime "Citrus"

*Giả cốt khoa (伪骨科): Tình yêu giữa anh chị em trên danh nghĩa (anh chị em không cùng huyết thống)

*Tương ái tương sát (爱相杀): nói nhẹ nhàng là "Yêu nhau lắm cắn nhau đau" ấy.

--

"Chỗ Tô Giang thế nào?" Thần Hi mỉm cười rạng rỡ, nhận lấy ly trà sữa, hưởng thụ sự phục vụ từ em trai nhỏ.

Trần Thần để Thần Hi ngồi trên chiếc ghế lười mà bản thân thường dùng để nghỉ ngơi, dời cái ghế gấp nhỏ rồi ngồi xổm bên cạnh Thần Hi, "Rất tốt, cảm giác rất..."

Anh ta suy nghĩ một chút, mới tìm ra được tính từ, "Ừm, rất sạch sẽ."

Dưới trướng Tô Giang không có chuyện gì lộn xộn, bầu không khí cũng không tối tăm hỗn loạn, phần lớn đều đang làm việc cho sự nghiệp của mình, không có nhiều mưu mô chốn công sở.

Nghe nói là vì trước đây từng có nghệ sĩ làm scandal, Tô Giang đã xử lý một cách tàn nhẫn, nên bây giờ mọi thứ đều rất tốt.

Chỉ sau khi Trần Thần bước chân vào giới giải trí mới biết được có không ít người quản lý chịu trách nhiệm môi giới.

Điều đó không hẳn là □□, chỉ để các nghệ sĩ dưới trướng đi hát hò, tiếp rượu cho tư bản gì gì đó.

Chơi tương đối thoáng.

Trần Thần nhìn Thần Hi, "Chị, em thấy phòng làm việc của chị Tô Giang tốt, chị muốn qua đó ký hợp đồng không?"

Vẻ mặt "Em trai nhỏ đã dò xong đường cho ngài rồi".

Thần Hi cười, "Mới đi được vài ngày mà đã phản bội rồi à, học Tô Giang sang chỗ tôi làm thuyết khách à?"

*Thuyết khách: chuyên dùng lý lẽ đi thuyết phục người khác

"Không không, em nào dám chứ." Trần Thần nói, "Em chỉ là thấy tốt nên mới giới thiệu cho chị thôi."

"Không ký ~" Thần Hi từ chối không chút do dự.

Lúc đầu Trần Thần còn khá hoang mang không hiểu tại sao Thần Hi không ký hợp đồng với công ty quản lý, sau đó ngẫm lại bối cảnh của phú bà thì lại hiểu ra.

Đây không phải là chuyện mà một nô ɭệ của tư bản như anh ta nên lo lắng.

Hơn nữa, ba người ta vốn dĩ đã làm trong ngành này, vậy nên cô cần gì phải làm lợi cho người ngoài.

Thực ra không phải vậy.

Thần Hi vốn không có ý định ký hợp đồng với công ty quản lý hay tìm người quản lý.

Nếu như muốn hình dung, Thần Hi cảm thấy bản thân giống như một diễn viên ngoài biên chế trong giới giải trí.

Có vai thì diễn, không có vai cũng không vội đi tìm.

Thần Hi không nói rõ với Trần Thần, sau khi quay xong cảnh bổ sung ở đoàn phim thì về nhà.

Hôm nay Đại tiểu thư hiếm hoi được nghỉ nên không đi làm.

Việc đầu tiên Thần Hi làm khi về nhà là đưa vị trà sữa còn sót lại trong miệng mình vào miệng nàng.

"Ngọt không?"

Lê Chỉ bị Thần Hi đè vào ghế sofa lười, mỉm cười nói, "Ngọt."

Ở nhà, nàng thường không trang điểm, thích để mặt mộc, tùy ý dùng tay buộc mái tóc ngắn ngang vai thành kiểu tóc đuôi gà sau gáy, cả người toát lên vẻ lười biếng và thoải mái.

Đôi môi màu hồng nhạt của Lê Chỉ không tô son, sau nụ hôn nồng nhiệt nhiễm phải độ ấm của Thần Hi, trở nên đỏ ửng.

"Đoàn phim thế nào?" Lê Chỉ đóng sách lại hỏi cô.

"Vẫn như cũ, đạo diễn Mao vẫn hăng hái và mắng người dữ dội," Thần Hi cởϊ áσ len chuẩn bị thay đồ ngủ, cười khẽ nói với Lê Chỉ, "Nhưng em diễn một lần là qua, ông ấy không tìm được cơ hội để mắng em!"

Giọng điệu rất kiêu ngạo.

Lê Chỉ dùng ngón tay vân vê trang sách, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên trang giấy, do dự nói, "Thiến Thiến, em thực sự không cân nhắc ký hợp đồng với công ty sao?"

Có công ty quản lý và đoàn đội, cộng thêm việc quảng bá, sẽ nổi tiếng rất nhanh.

Bây giờ, những diễn viên thực sự nổi tiếng nhờ tác phẩm không thể nói là ít, mà phải nói là quá ít.

Thần Hi trực tiếp cởi chiếc áσ ɭóŧ màu đen chữ V, để lộ vòng eo trắng nõn và bra ren màu đỏ, "Không ký, em muốn dành thời gian cho vợ! ~"

Mi mắt Lê Chỉ như bị bỏng, khẽ rung lên.

Nàng bước tới, kéo rèm cửa sẫm màu lại, tùy ý cong đôi chân dài nửa ngồi lên cửa sổ lồi, mấp máy môi nhẹ nhàng nói, "Chị có thể dành nhiều thời gian hơn cho em."

Lê Chỉ sợ Thần Hi sau này sẽ hối hận, vì không debut và nổi tiếng rực rỡ trong những năm tháng đẹp nhất.

Thần Hi trở tay ra sau lưng cởi khoá, dùng ngón trỏ móc chiếc bra ren màu đỏ ném xuống đất, giơ một tay che ngang khu vực bikini, bước về phía Lê Chỉ.

Lê Chỉ thở gấp, ánh mắt rơi xuống nơi bị Thần Hi che khuất, cảm giác mỗi bước chân của cô như giẫm nhẹ lêи đỉиɦ trái tim mình.

"Vậy có thể đến ngay sau khi được gọi không?"

Thần Hi như một con mèo hoang nhỏ, chống hai tay lên bệ cửa sổ, giam cầm Đại tiểu thư trong vòng tay, ngước lên nhìn nàng, quyến rũ mê người, "Em nổi tiếng sẽ được rất nhiều người thích."

Lê Chỉ mím môi.

Thần Hi liếʍ môi dưới, "Sẽ quay cảnh hôn, cảnh giường——"

Lê Chỉ nghiêng đầu chặn miệng cô lại, đặt tay lên tấm lưng dưới mịn màng của cô, kéo Thần Hi vào lòng, hôn sâu hơn.

Lê Chỉ không biết Thần Hi có quay những cảnh này hay không, nhưng nàng biết mình chắc chắn không thể kiềm chế được cơn ghen.

Hiện tại chỉ nghĩ đến thôi, nàng đã cảm thấy đáy lòng chua xót.

Lê Chỉ nhẹ nhàng cắn môi dưới của Thần Hi, rũ mi, thấp giọng nói, "Chị không xem."

Nàng không thể vì lòng riêng của mình mà cản trở Thần Hi phát triển sự nghiệp.

Thần Hi mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Lê Chỉ, ngồi vắt vẻo trên đùi nàng, "Bảo bối ngốc, sự nghiệp đối với em không quan trọng đến vậy."

Cô không muốn sau này đến cả việc cùng Đại tiểu thư đi đến cửa hàng thú cưng cũng phải lén lút, giả vờ như người dưng.

Cô càng không muốn biến vải thiều ngọt ngào của mình trở nên chua chát như một củ tỏi ngâm dấm.

Thần Hi cười, "Em có những thứ quan trọng hơn sự nổi tiếng."

Điều quan trọng nhất là, "Em sẽ không bao giờ hối hận vì những lựa chọn và quyết định của mình."

Thần Hi nhẹ nhàng hôn lên tai Lê Chỉ, "Vợ à, em không muốn làm công chúa của tất cả mọi người, em chỉ muốn làm Thiến Thiến của chị thôi."

Mũi Lê Chỉ hơi nóng, nghiêng đầu hôn lên cổ Thần Hi, khẽ ừm một tiếng.

Trước đây, Thần Hi từng muốn trở thành một đại minh tinh, làm đại ngôn cho thương hiệu LV hay gì đó, nhưng sự phù phiếm hào nhoáng bên ngoài không thể sánh bằng nụ hôn nồng nàn và trân trọng của Lê Chỉ.

Thần Hi có sự lựa chọn nghề nghiệp của riêng mình.

Cô có thể nắm tay Lê Chỉ đi trên con đường diễn viên, cùng nhau thưởng thức và ngắm nhìn cảnh đẹp, thay vì giấu Lê Chỉ ở sau lưng và tự mình tỏa sáng trên đỉnh cao danh vọng.

Chỉ có thể nói rằng, cô không có đủ tham vọng cho sự nghiệp.

Hôm nay nói ra, ít nhất trong lòng Đại tiểu thư sẽ không còn vướng bận, không còn cảm thấy mình đã hy rất sinh nhiều vì chị.

Thần Hi không vội vàng với sự nghiệp, thời gian rảnh rỗi sẽ tham gia các lớp học nâng cao diễn xuất hoặc đến trường nộp luận văn.

Giáo viên hướng dẫn thực sự hy vọng Thần Hi có thể ở lại trường sau khi tốt nghiệp.

Thần Hi suy nghĩ một chút, không vội vàng từ chối.

Việc ở lại trường cũng không vội, hơn nữa cô đã ở Đại học C gần bảy năm, cảm thấy quen thuộc hơn cả nhà mình.

Nếu không muốn trở thành đại minh tinh, thì có thể cân nhắc làm trợ giảng.

Nửa năm trôi qua, Thần Hi kết thúc chương trình học năm thứ hai, đồng thời bộ phim cổ trang đầu tiên cô đóng cũng được công chiếu vào dịp nghỉ hè.

Vì là một tác phẩm lớn có đầu tư lớn, dàn diễn viên được chọn cũng đều là diễn viên phái thực lực, nam chính tuy có khuyết điểm trong nhân vật, nhưng nam diễn viên ít nhất cũng có ngoại hình và vóc dáng đẹp, nữ chính Tình Nhiên cũng phù hợp với hình tượng nhân vật nữ chính.

Sau khi bộ phim được công chiếu, Tình Nhiên xem như đã nổi tiếng, ba ngày hai đầu xuất hiện trên top tìm kiếm.

Mặc dù có khả năng là do công ty sản xuất và đoàn đội quảng bá, nhưng cô ấy cũng được coi là có năng lực, diễn xuất và nhan sắc đều ổn định.

Cô xem như là siêu nổi, Thần Hi đã nổi hơn một chút nhờ bộ phim này.

Thần Hi không ngờ rằng thứ thực sự khiến cô nổi tiếng không phải là bộ phim này, mà là một chủ biên tập up bách hợp.

Cô ấy cắt ghép Thần Hi trong vai Quận chúa ngạo kiều và nhân vật nữ chính Tình Nhiên thành một cặp đôi bách hợp, nam chính trở thành nhân vật phản diện chia rẽ hai người.

Video được các bạn gái cong đẩy lên top tìm kiếm, bình luận toàn là "Thơm quá" từ tự lai thủy.

*Tự lai thủy (自来水): Đề cập đến các nhóm fan tự nguyện quảng bá tác phẩm mình yêu thích*

Lúc Tình Nhiên gọi điện cho cô để chúc mừng, Thần Hi đang ở nhà ăn lẩu với Lê Chỉ.

Hai người ăn lẩu uyên ương, bên của Thần Hi toàn là màu đỏ rực của dầu ớt, ớt nổi lên một lớp, bên Lê Chỉ nhìn như một món súp trong suốt chỉ có hai đoạn hành nổi lên trong đó.

Vô tình liếc thấy ghi chú tên người liên lạc trên điện thoại là "Tình Nhiên", Lê Chỉ ngẩng đầu nhìn Thần Hi.

Cái biểu cảm bắt gian này là sao?

"Hai đưa em rất lâu rồi không có liên lạc rồi."

Thần Hi vô cùng bình thản, cô suy nghĩ một lát, "Chắc là chúc mừng em lên hot search đó."

Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, số lượng người theo dõi Weibo của cô đã tăng lên hơn trăm ngàn.

Thần Hi đưa tay định lấy khăn giấy lau tay để nghe điện thoại, bỗng thấy Lê Chỉ vớt cho cô mấy miếng sách bò và tôm viên.

"Cảm ơn vợ!"

Đôi môi nóng bỏng của Thần Hi "chụt chụt" hôn gió với Lê Chỉ.

"Để nguội ăn không ngon." Lê Chỉ đặt muỗng canh xuống.

Thần Hi nghi hoặc nhìn nàng.

Lê Chỉ thong thả rút khăn giấy, cúi đầu lau ngón tay, ở ngay trước mặt Thần Hi cầm lấy điện thoại của Thần Hi, "Em ăn đi, để chị xử lý công việc cho em."

Hay thật, chuyện xã giao cá nhân sao đến miệng chị lại biến thành công việc rồi?

Thần Hi trợn mắt hốc mồm, sau đó mới bật cười.

Dưới gầm bàn, Thần Hi dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào mũi chân Lê Chỉ, im lặng nói, "Bình dấm chua."

Lê Chỉ quay mặt đi không nhìn cô, trực tiếp bắt máy.

"Alo, Thiến Thiến." Tình Nhiên nhẹ giọng gọi.

Thật ra cô ấy khá do dự, vì có một chương trình có thể muốn lợi dụng chủ đề hot search bách hợp hôm nay để cọ nhiệt, nên đã liên hệ với quản lý của cô ấy, mời cô ấy tham gia chương trình.

Phí xuất hiện đối phương đưa ra cũng không thấp, nhưng điều kiện tiên quyết là Thần Hi phải đi cùng.

Nói là như vậy mới có hiệu quả.

Vấn đề là Thần Hi không có người quản lý hay phòng làm việc, đối phương không thể lấy được số điện thoại cá nhân của Thần Hi, nghe nói Tình Nhiên và Thần Hi có mối quan hệ tốt, nên họ muốn nhờ cô ấy thử liên lạc và gửi lời mời.

Tình Nhiên vẫn hy vọng được tham gia chương trình cùng Thần Hi, có thể mang lại tiền bạc và danh tiếng, đồng thời cô ấy cũng có thể gặp Thần Hi.

Khi gọi điện, cô ấy rất căng thẳng, nhưng sau khi được kết nối, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tình Nhiên vừa định đưa lời mời, chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, "Alo?"

Lê, Lê tổng!

Giọng nói lạnh lùng, rất dễ nhận ra.

Tình Nhiên tưởng mình gọi nhầm, còn cố ý quay lại xem.

Rõ ràng là số điện thoại của Thần Hi, trùng với số với ID WeChat mà.

Nhưng người nghe máy lại là Lê Chỉ.

Tình Nhiên lại căng thẳng, "Lê tổng, đây là số điện thoại của Thần Hi phải không? Tôi có chút chuyện công việc muốn tìm cô ấy."

Thần Hi không ra ngoài làm việc rất có thể là do Lê tổng ghen tuông quá mức không đồng ý.

Nếu mình nói với cô ấy là chương trình muốn xào CP bách hợp, Lê tổng chắc chắn sẽ không vui.

Loại chuyện này, cho dù là từ chối, cũng nên do Thần Hi đích thân nói.

Thần Hi là tự do, không nên là chim hoàng yến bị Lê Chỉ nuôi nhốt.

Lê Chỉ nhướng mi, nhìn người đối diện đang phồng má nhai tôm viên, trong mắt hiện lên ý cười, "Ừm, là của Thần Hi."

Nàng giơ ngón trỏ lên, chỉ vào vết dầu ớt bên môi Thần Hi, nhẹ giọng nói, "Thiến Thiến đang ăn nên không tiện nghe máy, tôi bật loa ngoài rồi, cô cứ nói, cô ấy có thể nghe thấy."

Thần Hi phối hợp nuốt đồ ăn, lên tiếng, "Tôi có thể nghe thấy, cô nói đi."

Tình Nhiên đột nhiên không nói được.

Ánh mắt Lê Chỉ rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của Thần Hi: "Có chuyện gì thì cô cứ nói."

Giọng nàng mang theo chút khoe khoang, "Lịch trình của vợ tôi, bình thường đều do tôi sắp xếp."

---------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký kết hôn

Vải thiều: Nhấn mạnh—— "Vợ tôi"