Chương 14: Cuộc sống ăn thịt

Quý Lăng Bạch nằm trên vai Tam Vô nhìn xuống hồ.

Khi nhìn thấy những con cá nhỏ đó, anh ngạc nhiên nhìn Tam Vô.

Người phụ nữ này chắc chắn không đơn thuần là hệ thực vật.

Chắc chắn cũng giống như anh, đá khảo sát cũng không thể tra ra năng lực được.

Có thể khiến đất và nước bị ô nhiễm trở lại như cũ, thậm chí nước và đất còn có khả năng sinh sản cực mạnh.

Người như vậy.... Đến lúc đó anh nhất định phải mang về thành lũy 1.

Tam Vô đặt Quý Lăng Bạch xuống, kêu Tang Nhấy ra ngoài đào một ít giun biến dị để băm nhỏ cho cá nhỏ ăn.

"Chúng mày phải lớn nhanh lên một chút nhé." Tam Vô cười híp mắt, đưa tay chọc cá, "Đến lúc đó tao có thể làm cá nướng, canh cá."

Từ sau khi ra khỏi thành lũy 18, cuộc sống ngày càng tốt hơn, quyết định của cô lúc đó quả thực đúng đắn.

Trước hết cô cắt miếng thịt thỏ râu quai nón đã cho.

Trong tay không có bất kỳ gia vị nào, chỉ có thể làm đơn giản chút.

Nói tới gia vị, Tam Vô nhìn lướt qua phần đất mới được gieo hạt giống.

"Nhanh lớn lên, nhanh lớn lên, tốt nhất là nên cho tao một ít ớt cay!"

Có ớt cay, hương thơm của món ăn có thể nâng cấp thêm một bậc.

Đến lúc đó, lại đi đổi thêm hai miếng thịt tươi, nấu lẩu với những rau cải này.

Lẩu a.... Kể cả trước mạt thế cô cũng chỉ mới ăn một lần.

Nói đến lẩu, Quý Lăng Bạch - người bên cạnh đang định đợi thêm hai ngày hồi phục lại sẽ trở về thành lũy 1, quay đầu lại nhìn cô.

Anh ở cạnh Tam Vô, tốc độ hồi phục đã nhanh hơn trước gấp mấy lần, ước tính vài ngày nữa anh sẽ khôi phục được một nửa.

Khi đó nếu muốn bắt cô về cũng sẽ rất dễ dàng. Hãy 𝒕ì𝘮 đọc 𝒕𝙧ang chính ở ﹛ 𝙏𝙧 U𝘮𝒕𝙧𝒖yện.𝒗n ﹜

Nhưng nếu như bắt cô về.... Cô sẽ không có tâm trạng nấu cơm.

Thôi, đợi ăn xong nẩu lại nói.

Quý Lăng Bạch từ từ mài móng vuốt.

Bên kia, người phụ nữ bị râu quai nón lôi về, ném mạnh xuống đất.

"Đại ca." Lão Nhị nhìn chằm chằm người phụ nữ, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và dữ tợn, "Gϊếŧ cô ta sao?"

Lão Tam càng không cần phải nói, trong ba anh em thì hắn là người tàn nhẫn nhất, nếu để hắn đi bắt người phụ nữ này, có khi đã bị gϊếŧ từ lâu rồi.

Gϊếŧ cô ta? Làm gì có chuyện hời như vậy? Giữ lại làm trâu làm ngựa cho chúng ta, ăn nhiều đồ ngon của chúng ta như vậy." Râu quai nón ném ba lô cho Lão Nhị, "Cậu xem xem có thiếu đồ không."

Lão Nhị lập tức kiểm tra đồ.

Những thứ người phụ nữ này lấy trộm đều là tài nguyên quý giá.

Đặt nó ở bất cứ đâu cũng đủ để người khác tranh gϊếŧ nhau vì cái ba lô này.

"Người phụ nữ này đi đâu vậy?" Lão Tam vừa bưng cơm tối đã chuẩn bị ra, vừa hỏi.

"Còn có thể đi đâu chứ? Đi tìm người phụ nữ kia." Râu quai nón đưa tay cầm lấy bát, "Con mụ thối đáng chết, vì tìm mày mà cơm cũng lạnh."

Trong bát có hai bát bột nhão cháy đen thui cùng với vài miếng thịt.

Những thứ nhão nhão này là lương thực chính trong thành lũy được làm ra để thay thế cho bột gạo, chính là thứ bột được mài ra từ cây có gai.

Gai của cây không thể ăn được lại còn rất cứng, nhưng bột được mài từ phần gốc có thể lấp đầy dạ dày, chỉ là mùi vị.... Thật sự là một cơn ác mộng địa ngục.

Dinh dính và có mùi tanh, mấu chốt là nó còn đắng hơn các loại thuốc bắc đắng nhất trước đây.

Nhưng không còn cách nào khác, nguyên liệu thiếu thốn, mặc dù trong thành lũy có nuôi gia súc nhưng nó cũng phải được cung cấp cho các lão đại trong thành lũy, những người khác.... Có thể còn sống đã không tệ rồi.

"Đại ca, đồ bên trong không thiếu gì cả." Lão Nhị thán phục một tiếng, "Em còn tưởng người phụ nữ đó sẽ mở cửa và lấy khi nghe thấy những thứ này chứ."

Nhận đồ, nhưng không nhận người, người phụ nữ kia cũng thông minh đấy.

"Xem ra bên đó cô ta có không ít thứ tốt." Đôi mắt của Lão Tam lóe lên, "Nếu không thì tại sao khi nhìn thấy những thứ này của chúng ta lại không động tâm?"

Vừa dứt lời, hắn đã bị râu quai nón vỗ mạnh sau ót.

"Người ta không chủ động trêu chọc chúng ta, cậu nghĩ hai con tang thi của người ta là ăn chay sao?"

Râu quai nón sắc bén nhìn Lão Tam, "Người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu chọc, trong lòng phải tự biết."

"Chuyện ban ngày là chúng ta gây chuyện trước, bị đánh cũng không thể nói gì."

"Bây giờ người ta đã cho mặt mũi để kết thúc chuyện này, nhớ kỹ đấy."

Nếu ngay từ đầu Tam Vô đã thua bọn họ, đương nhiên sẽ không có gì hết, bọn họ chết cũng đáng.

Nhưng cô đã thắng, bọn họ sợ cô nên lúc này râu quai nón bắt đầu cảm kích trong lòng.

"Nhưng người phụ nữ kia cũng thật lợi hại, trực tiếp nuôi hai con tang thi, cũng chẳng sợ mất máu quá nhiều, anh đang muốn nhìn xem dị năng của cô ta tiến bộ thế nào." Lão Nhị thở dài.

Nếu không phải râu quai nón nói nuôi thứ đó sẽ khó mà phát huy sức mạnh của bản thân, ba anh em bọn họ đã tìm một tang thi cấp cao để nuôi rồi.

"Aiss, thứ này càng lạnh càng khó ăn." Lão Tam uống một ngụm lớn bột nhão, cả khuôn mặt nhăn lại, đau khổ nói: "Khi nào chúng ta mới có thể sống cuộc sống ăn thịt hoài đây."

....

Trong sân nhỏ của Tam Vô có một đĩa thịt thỏ lớn xào cải xanh và một nồi thịt thỏ hầm củ cải lớn.

"Đầy đủ thức ăn là tốt nhất." Tam Vô cười híp mắt chia thức ăn cho mọi người.

Trước đây cô cũng đã từng ăn bột nhão trong thành lũy, sau này thực sự không muốn thứ đó nữa.

Cô nếm thử một miếng thịt thỏ, mùi vị không tệ, ướp cũng vừa, nhưng cô hơi thèm ăn thịt tươi.

Loài vật như thỏ vốn sinh sản rất nhanh.

Vốn dĩ cô muốn lấy một ít động vật biến dị hoặc tinh thể đổi lấy gà và vịt để nuôi, không chừng cô cũng có thể nuôi thỏ.

Những loài côn trùng giáp xác mà thỏ ăn cũng không có tính công kích, giống như loài ve sầu biến dị, chúng núp trong những cây có gai nên rất dễ bắt.

Quý Lăng Bạch là người ăn chậm nhất trong số họ.

Dù sao khi ở thành lũy 1 cũng không có ai dám động đến thức ăn của anh, không cần phải ăn quá nhanh.

Tam Vô ăn nhanh nhất, ăn cơm giống như đang đánh giặc vậy.

Trong lúc cô đang thưởng thức đồ ăn ngon thì có hai người đàn ông từ trong thành lũy 18 đi ra.

"Thật đúng là xui xẻo mà, con tang thi cấp cao mà thiếu gia chỉ định không biết là bị những tên ăn lương khô kia vận chuyển đến nơi nào rồi, liên lụy đến chúng ta phải rời khỏi thành lũy tìm." Người đàn ông tóc húi cua gãi đầu, "Buổi tối cũng chẳng an toàn chút nào."

Một người đàn ông khác bên cạnh bị gãy tay ồm ồm nói: "Giang Thiên, anh đừng la lớn, thu hút tang thi không tốt đâu, ai bảo chúng ta là người có dị năng hệ tốc độ, giáo trình nhanh nhất chứ."

"Trần Nhất Tí, tôi không thích nghe lời này của anh, chúng ta có năng lực nên phải xông pha mạo hiểm? Nếu hắn không phải là con trai của chủ thành lũy, ông đây nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn, hừ! Ra vẻ gì chứ, mỗi ngày đều trốn trong thành lũy tác oai tác quái không ra, một tên hèn nhát diễn trò hề!"

Trần Nhất Tí bị nói, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Nhưng thành lũy nằm trong tay người khác, cũng chỉ có thể nói vài câu xua tan cơn giận.

"Này, bên kia có ánh lửa, là tán hộ sao? Đi hỏi một chút." Giang Thiên nhìn thấy ánh sáng mơ hồ phát ra từ ngôi nhà cách đó không xa.

Hai người đều là người có dị năng cấp cao, lại thuộc hệ tốc độ nên họ dễ dàng tránh được những tang thi có giác quan rõ là chậm chạp, đi tới cửa phòng.

"Mở cửa."

Ba anh em râu quai nón đang chuẩn bị ngủ thì bất ngờ bị dọa, lập tức đứng lên.

"Ai đó?"

Lão Nhị và Lão Tam nhanh chóng chộp lấy vũ khí.

Buổi tối không mời mà đến thì phần lớn đều không tốt!

Người phụ nữ bầm tím cả người nằm trên đất, trong đầu cô ta vẫn căm ghét Tam Vô.

Nếu không phải vì người phụ nữ kia không chịu thu nhận cô ta, cô ta đã không đến mức này.

"Mở cửa, chúng tôi là người đến từ thành lũy 18, không hề có hứng thú với các anh, yên tâm mở cửa đi, nếu không chúng tôi sẽ chém cánh cửa này." Trần Nhất Tí khẽ hừ một tiếng.

Cư dân đối mặt với tán hộ, luôn có cảm giác vượt trội hơn.

Cũng giống như những người chủ nhà trước đây nhìn người thuê nhà.

Râu quai nón mở cửa, hai người trước mặt nhíu mày hỏi: "Có nhìn thấy tang thi cấp cao hệ sức mạnh ở gần đây không?"

Râu quai nón lập tức nghĩ ngay đến Tam Vô.

Hai người trước mặt rõ ràng không phải là người tốt, lại là người trong thành lũy.

"Tôi không...." Anh ta đang định nói không có.

Người phụ nữ sau lưng với đôi mắt đầy oán hận hét lên một cách điên cuồng.

"Có!"

"Người phụ nữ đó, người phụ nữ đó mang theo một con tang thi cấp cao hệ sức mạnh!"