Chương 2: Dị năng biến hoá

Tam Vô nhìn ánh sáng trong lòng bàn tay mình, sức mạnh ấm áp bao lấy toàn thân cô, không ngừng rửa đi những mệt mỏi tích tụ trong người cô.

Cho dù những người ở thành lũy 18 có bổ đầu ra cũng không nghĩ tới, Tam Vô căn bản không phải thức tỉnh ra một tên pháo lép.

Mà là dị năng đã thức tỉnh của cô, là dị năng mà ngay cả đá khảo sát cũng không thể tra ra được đó là loại gì.

Ban đầu dị năng được thức tỉnh rất yếu, con người cũng không thể tự do kiểm soát chúng.

Vì vậy mới phải dùng đến đá khảo sát.

Nhưng điều họ không biết đó là, dị năng của Tam Vô vốn không thể dùng đá khảo sát tra được.

Dị năng đặc biệt có một không hai.

Lúc đầu Tam Vô cũng không biết, chỉ cho rằng mình thức tỉnh ra pháo lép, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Sau khi dị năng mạnh hơn một chút, cô mới phát hiện bản thân có thể thanh tẩy người hoặc vật bị ô nhiễm trở về hình dáng ban đầu.

Nhưng nếu người đã hóa thành tang thi hoàn toàn, vậy thì cô cũng không thể làm gì.

Nhưng.....

Tam Vô ngồi xổm xuống, nắm một nắm đất tím dưới đất bỏ vào lòng bàn tay, tức khắc màu đất tím đã biến thành đất màu mỡ trước khi biến dị.

Màu đất nâu quen thuộc khiến hốc mắt của Tam Vô ê ẩm.

Khi còn ở thành lũy 18, cô sợ sử dụng dị năng sẽ bị những tên đó phát hiện nên chưa bao giờ dám để lộ một tia sáng dị năng nào của mình.

Đối với dị năng, cô cũng mới chỉ hiểu sơ sơ.

Nhưng bây giờ cô đã tự do rồi.

Tam Vô ngồi trên mặt đất, nhớ lại lời A Tứ nói.

A Tứ là lão ăn xin đã mang cô cùng đi ăn xin từ nhỏ.

Cũng là người duy nhất khoác áo bông của ông ấy lên người cô khi trời đông giá rét của tháng 12 âm lịch.

Lúc cô mới biết năng lực của mình, cô đã kéo tay A Tứ nói sẽ cùng ông trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

Những người có dị năng nếu biết năng lực của cô chắc chắn sẽ coi trọng.

Lúc đó mặt A Tứ đột nhiên biến sắc, tát cô một cái rồi nói: "Sống tốt? Tiểu nha đầu con cảm thấy mình sống chưa đủ thảm hay sao mà còn muốn dẫn theo ông đây cùng chết."

"Con nghĩ những tên đó sẽ thật lòng coi trọng con ư? Năng lực của con có thể làm rất nhiều chuyện nhưng lại không thể bảo vệ được cho chính mình, nếu con muốn trở thành công cụ trong tay người khác vậy thì đi đi."

Nhân tính của con người tại sao lại xuất hiện trong mạt thế, dị năng của cô cũng giống như những người có dị năng hệ thủy, không có khả năng tấn công.

Sau khi biết dị năng của cô sẽ trực tiếp nhốt cô lại, làm việc cả ngày, hoàn toàn mất đi tự do giống như những con gia súc, làm việc cho những tên cặn bã đến lúc chết mới ngưng.

Tam Vô nghe lời A Tứ, giữ thật kín chuyện này.

Sau đó bí mật này đã được giấu suốt 5 năm.

Trong 5 năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, thành lũy 18 đã trở thành thành lũy của những tên cặn bã.

A Tứ vì vô tình đυ.ng phải con trai của chủ thành lũy nên đã bị đánh chết, máu thịt lẫn lộn ngã xuống bên cạnh cô.

Lần đầu tiên cô thức tỉnh dị năng là năm 15 tuổi, bây giờ cô đã 20 tuổi.

Mười lăm tuổi cô chỉ có thể núp trong thành lũy, trau dồi chút kỹ năng chiến đấu với tang thi.

Giờ thì cô có thể độc chiến với ba con tang thi cấp thấp, sau đó rút lui.

Hơn nữa dị năng đã thức tỉnh hai lần rồi nên cô ý thức được đã đến lúc phải bộc phát.

Sau khi ăn một viên tinh thể năng lượng, trạng thái của Tam Vô rất tốt, nhưng cô chỉ còn lại một viên tinh thể năng lượng.

Ăn xong cũng chẳng còn gì.

"Phải làm ít thức ăn mới được." Tam Vô có chút hưng phấn nhìn đại viện trong căn biệt thự.

Trong sân còn có một cái ao nhỏ, nhưng nước trong đó đã cạn.

"Đây là...." Tam Vô đột nhiên phát hiện trong góc sân có một cái máy ép nước thông với cái giếng.

Vỏ xanh của máy ép nước đã có vài vết rỉ sét, nhưng.... cô đã từng nghe A Tứ nói.

Loại máy ép nước này cho dù không sử dụng trong mấy năm cũng có thể ép ra nước.

Nhưng nếu nó quá cũ thì phải chuẩn bị một ít nước đổ vào trước khi ép, dùng để dẫn nước.

Nhưng những thứ như nước lại không dễ tìm.

Sau mạt thế, nước đều bị ô nhiễm, nhìn qua thì vẫn giống như trước nhưng người uống nó sẽ phát bệnh hoặc trực tiếp biến thành tang thi.

Bây giờ hầu hết nước trong thành lũy đều do những người có dị năng hệ thủy cung cấp.

Hoặc chắt lọc ra từng chút.

Nước bị ô nhiễm phải được lọc liên tục ít nhất 3 lần mới được an toàn đưa vào cửa.

Tuy nhiên nguồn nước thu được theo cách này lại rất chậm và hạn chế nên tài nguyên nước trong mạt thế đã trở thành tài nguyên vô cùng quý giá.

Còn tài nguyên thực vật thì.... Thật xin lỗi, sau mạt thế đã không còn thực vật nữa.

Dù là dị thực vật cũng không có.

Tinh thể năng lượng không thể ăn nhiều, hiện tại ngay cả một viên tinh thể năng lượng cấp thấp nhất cũng phải cần ba ngày để tiêu hóa.

Nhưng cảm giác no bụng chỉ là tạm thời, cô vẫn cần thức ăn và nước uống.

Tam Vô đi vào biệt thự bắt đầu lục soát.

Có thể thấy chủ của ngôi nhà này lúc rời đi không gặp phải nguy hiểm gì, hoặc căn nhà này vốn không có người ở.

A Tứ từng nói, người có tiền mua nhà là để trưng cho đẹp chứ không phải để ở.

Lựa chọn đầu tiên của Tam Vô là chạy về phía tủ lạnh hai cửa lớn ở tầng một.

Vừa mở tủ lạnh ra, một mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi.

Ngay cả những tang thi cấp thấp có mủ trên đầu cũng không hôi như vậy.

Tam Vô đè chặt ngực lại mới không nôn ra.

Mặc dù không biết căn nhà này đã từng có người ở hay chưa, nhưng đối với Tam Vô mà nói, trong tủ lạnh có một chút đồ đã là chuyện tốt rồi.

Cô đưa mắt tránh nhìn những thứ đã thối rữa đến nỗi không còn hình dáng ban đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cái cống bên dưới.

Có khoảng hai mươi mấy chai.

Những thứ nước này tất nhiên là không thể uống, nhưng đó là đối với người khác.

Tam Vô đổ hai chai nước vào máy ép, sau đó bắt đầu dùng lực bơm liên tục.

Cố gắng một lúc, cô nghe thấy tiếng nước chảy ra từ phía dưới, Tam Vô vui mừng, tức khắc nước chảy ra dữ dội, rơi vào trong thùng gỗ đã đặt ở đó từ lâu.

Nhìn cái thùng nước duy nhất từ từ được đổ đầy nước, Tam Vô cũng cảm thấy lòng mình như được lấp đầy.

Trong thành lũy, tháng nào cũng phải giao ra tinh thể năng lượng, những người không có dị năng giống cô, nếu tìm được nhiều thì phải nộp 90% số đó.

Sau khi đổ đầy thùng nước, cô lọc sạch nguồn nước rồi nâng lên uống một ngụm.

Nước giếng ngọt lịm, sau khi uống một ngụm ánh mắt Tam Vô sáng lên.

Sau khi uống nước này xong, lòng bàn tay cô lại vô cùng nóng.

Tam Vô nâng tay lên nhìn một cái, chính giữa lòng bàn tay phải là nơi kết hạch của người có dị năng.

Lúc ở thành lũy 18, Tam Vô không thể tích lũy tinh thể, cũng không dám sử dụng dị năng nên hạch dị năng mà cô giấu dưới da lúc đầu chỉ là màu trắng.

Nhưng sau khi uống một ngụm nước này, cô có thể cảm nhận rõ ràng hạch dị năng của mình đang dần nóng lên.

Không mãnh liệt như tinh thể năng lượng, nhưng nhẹ hơn và có thể sử dụng thường xuyên.

"Chẳng lẽ là năng lực thăng cấp sau lần thức tỉnh thứ hai?" Tam Vô tự nhủ.

Nghe nói trình độ của những người thức tỉnh hai lần quý giá không thua gì những con gấu trúc khổng lồ trước mạt thế.

Nhưng cụ thể những người thức tỉnh hai lần có lợi ích gì thì Tam Vô vẫn chưa biết.

"Được rồi, dù sao cũng là chuyện tốt." Tam Vô vỗ tay một cái, tâm trạng tốt hơn.

Với năng lực như vậy, dị năng của cô sẽ càng thăng cấp nhanh hơn, đến lúc đó cô sẽ có thể quay trở lại thành lũy 18.

Nghĩ đến cảnh tượng con trai của chủ thành lũy gϊếŧ A Tứ, Tam Vô chỉ cảm thấy máu toàn thân mình lạnh đi một nửa.

Tro cốt của A Tứ vẫn còn ở đó.... Những tên súc sinh trong thành lũy sẽ không cho phép cô mang bất cứ thứ gì ra khỏi đó.

Nghĩ đến con đường mình sẽ đi tiếp theo, Tam Vô tạm thời kìm lại hàn ý lạnh như băng, chuẩn bị đi vào tìm chút đồ ăn.

Bên ngoài cửa lớn biệt thự đột nhiên có tiếng tang thi gào thét.

Da đầu Tam Vô căng ra, theo bản năng cầm lấy gậy.

Có tang thi tới?