Chương 33: Dấu ngã quyến rũ

Quý Lăng Bạch nhìn chằm chằm mảnh vải mà cạn lời, nghĩ đến việc nhóm tang thi của cô đã tìm tới nơi, suy nghĩ một lúc rồi quyết định quay về thành lũy 18 trước.

"Quý đội!"

Anh vừa đến thành lũy 18, gương mặt phàn nàn của các đội viên lập tức đưa tới, "Quý đội, sao giờ anh mới tới!"

"Bọn em không đuổi kịp Vương Hải, tên khốn đó giấu rất nhiều vũ khí nóng!"

"Quý đội, anh đi đâu thế? Có chuyện gì quan trọng hơn đuổi theo Vương Hải sao?"

"Mấy người nói gì vậy? Quý đội bỏ qua Vương Hải chắc chắn là có chuyện quan trọng hơn, phải không Quý đội?"

Quý Lăng Bạch ho khan một tiếng, lảng tránh chủ đề này.

"Vương Hải trốn ở đâu?"

Chuyện này mọi người đều biết, "Hướng tây nam."

"Nếu hắn chui vào khu tán hộ, sau này muốn bắt cũng rất khó." Trương Đào ở bên cạnh nhíu mày nói: "Nhưng chúng ta cũng không sợ hắn sẽ trả thù."

"Chưa chắc hắn sẽ cam tâm làm tán hộ, nhưng lần này sinh lực của hắn bị tổn thất nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể làm gì được."

Đội phó trong đội Quý Lăng Bạch - Nguyễn Anh nói: "Đến lúc đó, chúng ta lại sắp xếp người tới thành lũy 18 lần nữa."

Quý Lăng Bạch gật đầu, vừa đi vào thành lũy vừa nói: "Cư dân trong thành lũy 18 đâu?"

"Tất cả đều ổn, lúc chó biến dị bị nổ họ đã tránh được."

Quý Lăng Bạch nhìn đống lộn xộn trên mặt đất trong thành lũy, "Kiểm tra xem, những người có ý đồ xấu do Vương Hải để lại xử lý nốt đi, cư dân cũng sàng lọc lại."

"Vâng thưa Quý đội."

Quý Lăng Bạch bận rộn, Tam Vô cũng không nhàn rỗi.

Xe thú cuối cùng cũng kéo tới cái thôn lúc trước.

Tam Vô bước xuống xe, vòng qua bụi gai mọc đầy trên đất, chọn một căn biệt thự hoàn hảo nhất ngay trung tâm.

Vẫn phải có tường chắn mới được.

Quỳ Quỳ hào hứng lay Tam Vô.

Lần này nhất định phải trông coi chủ nhân thật tốt.

Mọi người đều nhìn cô đầy vẻ mong đợi.

Tam Vô liếc nhìn thôn trang thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gầm rú của tang thi cấp thấp.

"Tang Lĩnh, anh dẫn mọi người đi giải quyết tang thi cấp thấp trong thôn đi."

Tang Lĩnh hưng phấn gật đầu, "Cướp địa bàn à? Được!"

"Cẩn thận một chút."

"Yên tâm, ở đây, không có tang thi mạnh." Bây giờ khả năng nói chuyện của Tang Lĩnh càng ngày càng trôi chảy, Tam Vô cảm thấy thực lực của hắn chắc cũng đã tăng lên không ít.

"Bé đi." Hắn nhìn về phía Tiểu Tang, "Bé có thể, ta phải trông cô ấy."

Tiểu Tang lúc trước đánh nhau ở thôn kia vẫn chưa đã ghiền, chỉ kém một bước là nâng cấp được rồi, Tang Lĩnh có thể mơ hồ cảm giác được.

Hắn chỉ chỉ tang thi váy đỏ trên vai mình.

Tiểu Tang dẫn theo đàn em ra ngoài đánh.

Tam Vô và Tang Lĩnh cùng vào trong biệt thự.

Đồ bên trong đã bị vơ vét tương đối sạch sẽ, cả căn nhà đều lộn xộn.

"Tang thi anh nhặt được từ nơi nào, chắc chắn không phải con người ta nuôi đấy chứ?"

Tam Vô xác nhận lại lần nữa với Tang Lĩnh.

Cho đến khi Tang Lĩnh gật đầu, cô mới giơ tay quơ quơ trước mặt nữ tang thi đó, đương nhiên là giữ một khoảng cách tương đối xa.

Đôi mắt của tang thi váy đỏ chết lặng nhìn theo chuyển động, không chút tiêu cự nhìn Tam Vô.

Tam Vô cảnh giác nhìn cô ấy, nhưng chỉ thấy sau khi cô ấy nhìn cô rồi đột nhiên lao về phía Tam Vô, há miệng định cắn vào cổ cô.

Tang Lĩnh đã sớm chuẩn bị tinh thần, lập tức ôm lấy cô ấy.

Nữ tang thi này bị mất một nửa bên vai, mặc dù có thể sống nhưng nhìn vết thương vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Tang Lĩnh trơ mắt nhìn Tam Vô, "Tên, tên là gì?"

Tam Vô nhướng mày, "Sao lại phải đặt tên?"

Tang Lĩnh nghiêng đầu, "Không muốn cô ấy sao? Cô ấy, rất mạnh!"

Tam Vô: "..... Tôi không muốn người có tính công kích quá."

Tang Lĩnh sờ túi áo của mình, lấy ra một quả trứng gà mang từ nhà theo, đưa cho nữ tang thi, "Ăn không?"

Lỗ mũi của nữ tang thi giật giật, ngay lập tức chộp lấy quả trứng gà bỏ vào miệng nhai.

"Ăn cái này, sẽ không ăn cô nữa, không có tính công kích!" Tang Lĩnh gật đầu dứt khoát, giơ ngón tay cái về phía quả trứng.

Tam Vô luôn biết Tang Lĩnh thông minh hơn những tang thi cấp cao khác, nhưng hình như hắn còn thông minh cô nghĩ.

Tang thi váy đỏ ăn xong một quả trứng, liền ngẩng đầu nhìn Tang Lĩnh đưa tay ra, "Nữa."

Tang Lĩnh nhìn về phía Tam Vô, "Đây, chủ nhân của ta."

Nửa phút sau cô mới phản ứng được, đưa tay về phía Tam Vô, "Nữa."

Cô có thể cảm nhận được năng lượng đang chữa lành vết thương của mình, vì vậy không thể chờ đợi nữa mà muốn nhiều hơn.

"Không có." Tam Vô buông tay, "Nếu có thể dọn dẹp nhanh hơn, sau này có thể sẽ có."

Cô nhớ những thứ được trồng trong sân cùng gà con và vịt con đáng yêu của mình.

Nếu như thôn này thích hợp, cô rất muốn đổi chỗ ở, sân nhỏ hoàn toàn không đủ để cô trồng, chỉ đủ nuôi mình ăn.

Không thể nuôi đủ nhóm tang thi đáng yêu của cô được.

Tang thi trong trạng thái đói bụng sẽ mất lý trí, rất có thể sẽ tấn công cô, nhưng nếu không nuôi thêm tang thi thì với năng lực cô chắc chắn sẽ rất hấp dẫn và dễ rước lấy họa vào thân.

Hơn nữa, chỗ này cách thành lũy 2 không quá xa, cô có rất nhiều đồ dùng hàng ngày cần đổi với thành lũy, dù sao họ cũng có một hệ thống sản xuất hoàn chỉnh mà cô không có, còn có các nghiên cứu khoa học kỹ thuật quan trọng nữa.

Đợi khi cô dựng rào quanh cái lãnh thổ này thật tốt, tất cả tang thi đều ở bên cạnh cô, đám người Hạ Thịnh cũng cho rằng cô là người Quý Lăng Bạch bảo vệ nên tạm thời sẽ không đυ.ng đến cô, mặc dù không cam lòng lắm nhưng bây giờ cô cần mượn thế lão đại để ổn định lại đã.

Nếu cô đến sống gần những thành lũy khác, cô sẽ phải xem phong cách làm việc của những quản lý bên đó, chưa chắc sẽ tốt hơn thành lũy 2.

Không bằng quyết định ở tại đây, ít nhất còn có thể mượn thế, đợi đến lúc đám người Hạ Thịnh phản ứng lại kịp thì cô cũng đã hình thành địa bàn hoàn chỉnh rồi, khó công dễ thủ, nhóm tang thi bảo vệ cho toàn thôn.

Còn một chuyện quan trọng là..... Bây giờ cô vẫn chưa biết Vương Hải đã chết chưa.

Vương Hạo Sinh chết trong tay cô, lúc đó cô không thể gϊếŧ hết những người có dị năng trong thành lũy 18, nếu như Vương Hải biết chuyện này, tình hình sau này của cô sẽ rất nguy hiểm.

Cùng với sự việc lần trước của Lão Hoa và Hạ Thịnh đã khiến cô hiểu rõ cái gì gọi là mang ngọc mắc tội, đám người Hạ Thịnh còn xem như là tốt, ít ra thì thương lượng không được cũng không gϊếŧ cô ngay lập tức.

Nếu sau này cô gặp phải loại người nói chuyện không hợp liền hủy hoại cô thì sao?

Phải biết có rất nhiều trận chiến giữa thành lũy này và thành lũy kia.

Lòng người khó đoán.

Tang thi váy đỏ sau khi ăn xong một quả trứng vẫn luôn lẽo đẽo sau lưng Tam Vô, ánh mắt của cô ấy nhìn Tam Vô luôn có cảm giác như muốn nhào tới gặm cổ cô vậy.

"Cô cách xa tôi một chút." Tam Vô cảnh giác lùi về sau ba bước.

Một tang thi xa lạ ăn chưa no khiến cô thấy vô cùng bất an.

Ai ngờ sau khi bị Tam Vô chê, nữ tang thi liền xoay người bắt đầu đυ.ng tường.

Đây không phải là cửa kiên cố giống trong thành lũy, đυ.ng mạnh sẽ đổ mất, Tam Vô sợ hãi liền đưa tay ngăn cản cô ấy, "Đi theo, nếu cô vui thì cứ đi theo nhé."

Tang Lĩnh bên cạnh lắc đầu liên tục.

Sao có thể đυ.ng tường chứ?

Chất lỏng trong đầu vụt qua, toàn bộ tang thi đều ngu ngơ.

Tam Vô bước ra ngoài, tiếng gào của tang thi vẫn luôn vang vọng, rõ ràng là đám Tiểu Tang đã bắt đầu hành động.

Cu cậu khoai tây đưa rễ của mình cắm xuống đất.

Chỉ là đất ở đây chưa được lọc sạch nên khi chúng cắm xuống đất rất không thoải mái.

Những thứ khác đều ổn, hoa tường vi há miệng, nó cắm rễ xuống, cả người run lên một cái sau đó phát ra âm thanh trầm bổng.

"A ~"

"Ưm ~"

Tam Vô: "...."

Cô thật sự muốn chém đóa hoa vô dụng này quá.

Mãi đến khi mặt trời mọc, Tiểu Tang và đàn em mới mang thân mình đầy thương tích trở về, nhưng lúc họ trở lại còn mang theo một hàng tang thi dài, khoảng chừng hơn một trăm con.

"Đàn em! Nhiều hơn!" Tiểu Tang vốn không giỏi đếm lắm, hưng phấn siết chặt nắm đấm, "Đói! Muốn ăn!"

Toàn bộ thôn trang dĩ nhiên không chỉ có một trăm con thôi, chỉ là số còn lại đã bị Tiểu Tang đánh hoặc là chạy trốn, chỉ còn những con này muốn nhận lão đại, lão đại đi đến đâu bọn chúng đi theo đến đó.

Tam Vô nhìn đám tang thi ngu ngốc phía sau lưng, có vài con còn há mồm chảy cả nước miếng, so với tang thi cấp cao thì quả thực tang thi cấp thấp đúng là rất ngốc.

"Tiểu Tang, em dẫn đàn em đi bắt thêm thú biến dị đi, sau đó dùng xe thú qua đó đổi một ít thức ăn."

Tam Vô có thể nhìn thấy bóng dáng của thành lũy 2 từ thôn trang, nhưng cách thành lũy 2 vẫn rất xa, dùng xe thú sẽ tiện hơn.

Tam Vô chợt nhớ ra một điểm rất kỳ lạ.

Cô xoay người hỏi Tang Lĩnh, "Xe thú ở đâu ra vậy?"

Tang Lĩnh căng da đầu, hắn chỉ tiện tay dắt tới, nhưng không biết là dắt từ nhà nào.

Trước đây Tam Vô đã nói không thể tùy tiện lấy đồ nhà người khác, nhưng lúc đó tình hình rất khẩn cấp thì phải làm sao?

Nếu hắn nói thật thì có phải hắn sẽ không được ăn không?

Tang Lĩnh suy nghĩ một lúc rồi vô cảm nói: "Là một người, người tốt, tặng cho."

...

"Lý chủ, chúng tôi hết cách rồi!"

"Xe thú chuẩn bị bên ngoài bị cái đồ không bằng súc vật dắt đi rồi!"

"Khiến anh em của chúng tôi trên đường đi chết thêm mấy người nữa."

Một đám người vừa thoát khỏi thành lũy 18 đang cúi đầu ủ rũ.

Trước mặt bọn họ là Lý Ngọc Sơn - chủ thành lũy 3.

Vương Hải ngồi đối diện Lý Ngọc Sơn, người như già thêm mấy tuổi.

Vương Hải lau khô mặt, "Lý chủ, cũng may nhờ có ông ra ngoài tiếp đón, nếu không e là chúng tôi phải chạy tiếp nữa."

Lý Ngọc Sơn có vẻ ngoài nhã nhặn, năm nay đã ngoài 40, đôi mắt khi cười sẽ híp lại thành một đường cong, trông như một con cáo gian xảo.

"Vương ca khách sáo rồi, hai người chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, trước đó anh đã nhờ đại bàng biến dị đưa tin đến cho tôi, anh nói cả thành lũy 1 và thành lũy 2 đều tới đã khiến tôi cảm thấy rất lạ, ban đầu tôi nghĩ là thành lũy 1 có phải muốn hợp sức với thành lũy 2 không, nếu là như vậy, tôi nhất định sẽ đứng về phía anh, Vương ca."

Lý Ngọc Sơn rót cho mình một ly trà nóng.

"Nhưng không ngờ thành lũy 1 lại ra tay nhanh như vậy." Lý Ngọc Sơn vỗ vai Vương Hải, "Nghe anh nói xong tôi đã muốn mang người tới chi viện cho anh, không ngờ lại trễ một bước."

"Vương ca cứ ở lại thành lũy 3 của tôi đi, yên tâm, thiên hạ này không phải là thiên hạ của thành lũy 1."

Lý Ngọc Sơn cười đứng dậy, "Mọi người mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi."

Ông ta vừa bước ra khỏi căn lều tạm bợ, nụ cười trên mặt lập tức nhạt dần.

Liếc ra phía sau, hai tay đút vào túi nháy mắt ra hiệu với hai người hai bên trái phải canh chừng.

Vương Hải là một tên ăn hại, không ngờ lại chịu thua nhanh như vậy.

Lý Ngọc Sơn cười nhạt, trong không gian của ông ta tốt nhất là nên có vũ khí nóng, nếu không chuyến đi này vô ích rồi.

.....

Quý Lăng Bạch thấy trật tự mới trong thành lũy gần như đã được thiết lập xong, anh liền vào phòng làm việc của Vương Hải lấy giấy bút.

Thông qua chuyện của thành lũy 2, Quý Lăng Bạch đã hoàn toàn hiểu rõ thái độ của Tam Vô.

Có lẽ cô muốn ở cùng với tang thi của mình.

Cũng đúng, nếu anh có năng lực đó, anh cũng sẽ xây dựng nên một lãnh thổ cho riêng mình.

Vì vậy phải đổi cách khác.

Quý Lăng Bạch mở giấy viết thư ra, bắt đầu đặt bút viết.

Không gia nhập thành lũy 1 cũng không sao, vậy thì thiết lập quan hệ hợp tác với Tam Vô trước.

Quý Lăng Bạch liệt kê những lợi ích khi hợp tác, chỉ cần Tam Vô cung cấp trái cây và rau củ cho thành lũy 1 theo kỳ hạn, thì thành lũy 1 cũng sẽ bảo vệ cho cô, cũng như trao đổi các loại đồ dùng hàng ngày.

Đương nhiên, Quý Lăng Bạch đã nghĩ tới Tam Vô là người phụ nữ có tham vọng và không chịu khuất phục trước người khác.

Anh đã viết thêm một câu cuối.

"Nếu cô muốn xây dựng một thành lũy mới, tôi chắc chắn sẽ sẵn sàng giúp đỡ."

Nghĩ đến việc Tam Vô thích mềm không thích cứng, Quý Lăng Bạch cả đời cứng rắn lần đầu tiên viết ba chữ cuối trong bức thư.

"Mong được hồi đáp ~." Dấu ngã này là anh cố ý thêm vào.

*盼回复

Con gái đều thích những ký hiệu chấm câu nhẹ nhàng, Quý Lăng Bạch tự nhận mình là người có chút hiểu biết về trái tim phụ nữ.

Sau khi niêm phong lá thư, Quý Lăng Bạch cũng nổi cả da gà, cố nén sự khó chịu đưa mảnh vải tung bay trên cửa sổ của Tam Vô cho con chó biến dị cấp cao có tốc độ nhanh nhất và khứu giác nhạy nhất ngửi.

"Lần theo mùi này tìm đi, mới qua một đêm nên mùi chưa tiêu tán hẳn, nhanh một chút, giao thư cho cô ấy."

Chó biến dị mang theo lá thư chạy vội ra ngoài.

Tam Vô bên này không hề hay biết chuyện gì, cô đang chỉ đạo một đám tang thi tìm những viên gạch tương đối hoàn chỉnh còn sót lại trong nhà chuẩn bị làm một bức tường chắn đơn giản, đến lúc đó trên tường sẽ có vài cây có gai, cây có gai cứng cáp sẽ bao phủ toàn bộ tường chắn.

Cô bận đến mức không có thời gian chú ý tới tang thi váy đỏ mới gia nhập vào hội.

Tang Lĩnh ầm ĩ nhất định phải đặt cho tang thi váy đỏ cái tên Tang Mỹ Lệ, nhưng ngay lập tức bị Tam Vô bác bỏ.

Sao có thể đặt cái tên quê mùa như vậy được?

Cô đặt cho nữ tang thi một cái tên rất dễ nghe, là Tang Phi.

Phi*rất hợp với chiếc váy đỏ của cô ấy.

*màu đỏ; đỏ tươi; đỏ ửng

Nhưng đám con nít đó lại không hiểu chỗ độc đáo của cái tên này, chúng đuổi theo Tang Phi gọi cô ấy là chị Mỹ Lệ.

Tam Vô cảm thấy cái tên Tang Lĩnh đặt thật là xấu, không giống cô, mỗi cái tên đều rất văn hóa và thơ mộng.

Tam Vô dẫn chúng đi làm tường chắn xung quanh thôn, để lại chị Mỹ Lệ đứng ở cổng thôn ngơ ngác nhìn bầu trời xa xăm.

Từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, chỉ đến lúc ăn cơm cô mới chạy về.

Nhưng không ngờ tới trưa ngày hôm sau, một con chó biến dị cấp cao ngậm thư trong miệng xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhìn chằm chằm vào con chó.

Chó cũng nhìn cô.

Cô giơ nắm đấm lên.

Chó vẫy đuôi.

Sau khi xác nhận đó không phải là chó trong thôn, trong đầu Tang Phi chỉ có một từ.

Thịt khô!

Áp lực đến từ vương thi khiến con chó biến dị cảm thấy tính mạng đang bị đe dọa, nó nghẹn ngào bỏ lại thư chạy biến.

Dù sao nó cũng đã giao đến cổng thôn rồi, cô sẽ tự đi nhặt mà đúng không?

Chó biến dị thè lưỡi thở chạy thoát thân.

Tang Phi ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm lá thư một lúc lâu, cho đến khi bản thân hoa cả mắt mới từ từ đưa tay muốn nhặt lấy thư.

"Grừ!"

Một tiếng gầm vang lên phía sau, Đại Hắc nhảy tới, đi quanh người Tang Phi nhìn chằm chằm.

Đến giờ ăn rồi chị Mỹ Lệ!

Vừa xoay người, nó đột nhiên cảm thấy có chút mắc tiểu.

Giơ chân lên đối mặt với mặt đất có lá thư trên đó, cái bụng nó xẹp xuống.

À ~

Nhẹ nhõm! Thoải mái quá đi!