Chương 43: Chúng ta không nên xa lạ như vậy

Mấy tên thám tử sửng sốt trước những lời này.

Bọn họ đổi đồ, sợ bị phát hiện nên vội vàng rời đi.

Lần trước cũng vì không xử lý tận gốc kẻ nằm vùng nên mới bị thành lũy 1 đánh tới cửa.

Bọn họ tìm một nơi có nhiều nhà tán hộ, nhìn người trước mặt, chỉ như vô tình hỏi thăm: "Này, anh trai hỏi cậu một chuyện, tôi là tán hộ mới dẫn em trai tới nơi này, nghe nói thành lũy 2 không khắc nghiệt với tán hộ lắm, giá đổi vật tư rất công bằng, nhưng sao bên cạnh lại có thêm một thành lũy khác vậy?"

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của thành lũy 2 nên tán hộ xung quanh đây đều hiền hơn những tán hộ nơi khác.

Không giống như thành lũy 18 trước đây, khi nói chuyện đều cảm thấy có ý đồ khác.

"Thành lũy gì cơ?" Người được hỏi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, chợt hiểu ra nói: "À, anh nói cái thôn có tường chắn cao đấy à? Đó mà là thành lũy cái gì, chỉ là bao lại toàn thôn thôi."

Thám tử gật đầu, cố ý hỏi: "Không phải thành lũy sao? Dùng cây có gai bao quanh, bên ngoài có nhiều tang thi canh giữ, bảo vệ nghiêm ngặt giống như thành lũy vậy, tôi thấy những nơi khác cũng có đất của tán hộ, nhưng không có cái nào giống mô hình như vậy."

"Bản lĩnh của người ta đủ lớn, sức chiến đấu của thuộc hạ cũng rất cao." Người nọ rửa tay ở bên ngoài, nói xong vài câu liền đóng cửa nhà mình lại.

Chuyện quan trọng nhất còn chưa kịp hỏi, nhưng bọn họ lại không dám hỏi những người khác, đã có một vài tán hộ bên cạnh bắt đầu quan sát những gương mặt xa lạ này.

"Tôi sẽ ở đây tiếp tục theo dõi." Tên thám tử lớn tuổi nhất nói: "Hai người các cậu về báo cáo với lão đại Vương Hải đi."

"Anh cẩn thận một chút."

"Tôi biết rồi." Hắn gật đầu, "Tôi không vào thành lũy thì sẽ an toàn mà."

"Dù sao người khác cũng không biết chúng ta đã từng là người của thành lũy 18, cũng may lúc đó chúng ta không liên lạc gì nhiều với người của những thành lũy khác."

...

Tang thi học ngoan hơn Tam Vô nghĩ, vậy nên chương trình học của lớp huấn luyện rất nhanh đã kết thúc.

Thật ra thì chỉ dạy kỹ năng giả chết, dù những binh thi có ngốc đến đâu thì bắt chước cả một ngày cũng phải nhớ được.

Các phụ huynh...... À không, chủ nhân của chúng đều đã chờ ở bên ngoài nãy giờ rồi.

Lúc Quý Lăng Bạch chạy đến để bàn bạc kỹ càng thì thứ anh thấy là người ở thành lũy 2 đang vây quanh cửa nhà Tam Vô.

"Quý đội!" Mọi người cũng nhìn thấy anh, "Sao anh lại tới đây? Tìm Hạ chủ sao?"

"Không phải, tôi tìm Tam Vô."

Một chàng trai ngây ngô gãi đầu nói: "Vậy anh phải đợi đấy, hiện tại không vào được đâu."

Quý Lăng Bạch im lặng nhìn cậu ta, "Các người tự chờ đi, tôi và các người không giống nhau."

Bỏ qua những tên thiếu sáng suốt này, Quý Lăng Bạch đi tới cửa, đàn em ngoài cửa đều nhìn chằm chằm anh.

Quý Lăng Bạch trấn tĩnh, "Tam Vô kêu tôi tới."

Tang thi nhìn nhau, một con chạy vào gọi Tang Lĩnh ra, Tang Lĩnh rất nhanh đã vui vẻ chạy ra mở cửa cho Quý Lăng Bạch.

Tam Vô nói.

Đây là thần tài tương lai đó nha, những đồ tốt sáng nay đưa tới đều là anh ta cho cả đấy.

"Ôi, Quý Lăng Bạch!" Tam Vô bước ra từ chỗ vách ngăn, phía sau là một hàng tang thi ỉu xìu đi theo.

"Anh đợi tôi một lát, tôi đưa chúng đi đã rồi nói chuyện chính với anh sau."

Tam Vô dắt tang thi ra ngoài, các chủ nhân chờ từ nãy giờ đều lao tới.

"Sao rồi, sao rồi?"

"Bên trong thế nào?"

Bọn họ kéo tang thi nhà mình qua một bên hỏi nhỏ, thôn này đã làm gì mà thần bí đến vậy, bọn họ tò mò muốn chết.

Kết quả là, vừa mới kéo chúng qua đã phát hiện.... Ủa? Sao chúng lại run rẩy thế này?

"Tam Vô, tang thi của cô đã đánh chúng sao?" Lão Hoa nhìn hai con tang thi của mình, tò mò hỏi, "Nhìn mấy tên nhóc tội nghiệp này đi, ánh mắt đều thẳng tuột cả rồi."

"Không hề đánh, mọi người kiểm tra xem có vết thương hay không thì biết." Tam Vô cười híp mắt, vỗ ngực mình, "Ánh mắt của tang thi vốn đã thẳng, tôi vô cùng yêu thương và dịu dàng nuôi nấng chúng, sao có thể tàn nhẫn như vậy được!"

Lão Hoa nửa tin nửa ngờ, quay đầu hỏi hai con tang thi: "Bọn mày đều không bị những tang thi khác bên trong đánh chứ?"

Bọn chúng đều thành thật lắc đầu, mỗi con ôm một bên vai của Lão Hoa, dán chặt như nàng dâu bị oan ức vậy.

Lão Hoa: ".....!!??" Trời ạ!

Hai con tang thi này còn biết làm nũng sao?

Không chỉ hai con này, những tang thi khác cũng thể hiện sự nhiệt tình chưa từng có đối với chủ nhân của chúng.

Mọi người đều có cảm giác thủ sủng nhược kinh.

Tam Vô thở phào nhẹ nhõm gật đầu, "Chủ nhân và tang thi phải nên như vậy, mọi người yên tâm, dịch vụ sau mua bán của chúng tôi rất tốt, đảm bảo chúng sẽ nhớ rõ cách giả chết trong vòng một tháng, nếu sau một tháng quên mất hoặc cảm thấy tang thi không nghe lời nữa, có thể đưa tới đây học tiếp, học sinh cũ sẽ được giảm giá còn 99%, ưu đãi cực lớn."

Còn qua học nữa?

Các học sinh tang thi ôm chặt lấy tay chủ nhân của mình.

Không!

Vĩnh biệt địa ngục trần gian!

Chúng sẽ không bao giờ đến nữa!

Nhưng tiếc là chúng không thể nói chuyện, cũng không dám quay đầu nhổ nước miếng với Tam Vô, dù sao Tang Lĩnh cũng đang ở cạnh chăm chú quan sát.

Lão Hoa và mọi người cứ thế ngơ ngác đưa tang thi về, trong lòng vẫn còn bàng hoàng với sự thay đổi của chúng.

"Cô bé! Cô bé Tam Vô đó thực sự lợi hại như vậy?" Lão Hoa lẩm bẩm.

Thật ra mọi người đều xem nhẹ một sự thật đó là, nơi có lãnh thi, đàn em đều rất biết điều, tại sao lại vậy?

Giống như sự khác biệt giữa con trai duy nhất và rất nhiều con.

Họ đều chỉ nuôi một con tang thi duy nhất, nói trắng ra là vẫn có chút nuông chiều.

Chỉ cần có quyết tâm thì ở đâu cũng thay đổi được.

Nói trắng ra là do những con tang thi này được nuông chiều quá, bên trong thành lũy của Tam Vô toàn là tang thi, chúng sẽ tỏ ra chột dạ không đủ mạnh, cộng thêm lãnh thi vẫn luôn có sự trấn áp đối với tang thi thông thường.

Thêm hai màn của Tang Phi và Tiểu Tang.

Để chúng nghĩ rằng thôn trang đó là địa ngục của tang thi.

Mãi cho đến khi quay lại thành lũy 2, những tiếng kinh hô liên tục vang lên mới khiến chủ nhân tỉnh táo lại.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao những tang thi này lại ôm các người?"

Người của thành lũy 2 đều tụ lại.

"Không phải chứ, Tam Vô đánh bọn chúng à?"

"Nhưng tôi không thấy bất cứ vết thương nào trên người chúng mà."

Một nhóm phụ huynh ngơ ngác nãy giờ cuối cùng cũng định thần lại, tốn bao nhiêu vật tư, hiệu quả lại tốt như vậy, lúc này mà không diễn thì còn đợi đến lúc nào nữa?

"Lúc trước các người nói không đáng để chúng tôi bỏ ra đống vật tư đó, giờ đã thấy mình hạn hẹp chưa?"

Có người còn vỗ nhẹ lên đầu tang thi nhà mình, nếu là lúc trước thì tang thi đã bực mình từ lâu, nhưng bây giờ nó lại ngoan ngoãn, mọi người xung quanh đều nhìn thấy ánh mắt thẳng tuột của tang thi đã được thuần phục.

"Ai da, không biết chuyện gì nữa, sau khi ra khỏi lớp huấn luyện kia nó cứ quấn lấy tôi thế đấy." Có người giả bộ nói: "Tôi muốn tách cũng không được, phiền chết mất."

Mọi người bĩu môi, "Thôi đi, cũng chỉ có một hai con thôi, các người nói dối thì cũng phải bỏ cái mặt đắc ý đó đi chứ!"

Ngoài miệng cố chấp là thế nhưng trong lòng họ đã quyết định phải để tang thi nhà mình đi học mới được.

Dính người như vậy, tốn chút tài nguyên thì có sao?

Những cư dân bình thường trong thành lũy 2 đều ra ngoài theo đội nhỏ để săn tinh thể và thú biến dị, hoặc là tìm vật tư, họ đều có của cải trong tay.

Bên trong thôn, Tam Vô gọi mọi người gỡ hết vách ngăn xuống, tầm nhìn cuối cùng cũng rõ hơn.

Quý Lăng Bạch đang ngồi trong phòng khách nhà cô.

Tam Vô chọn căn nhà có tường chắn cao nhất trong thôn, để đào một cái ao cá nhỏ nuôi tôm và cá trong đó.

Gà dễ có mùi nên được nuôi bên ngoài.

Cu cậu khoai tây mang theo hai đứa con trai của mình, gần đây nó lại sinh thêm một đứa nữa, ba củ khoai tây đang uống nước nghỉ ngơi.

Quỳ Quỳ lại chạy ra ngoài đánh nhau với tang thi khác, những bông hoa hướng dương không biến dị đã mọc đầy cả một cánh đồng, đợt hạt dưa trước Tam Vô đã hái xuống chuẩn bị ăn.

Đóa hoa tường vi không có tác dụng mấy đang rúc vào trong góc tường, lung lay cành lá.

Củ cải không biết đã chạy đi đâu, những nơi gần đây nó đều đã chui tới.

"Quý Lăng Bạch, hạt giống lần trước anh đưa tới có hạt lúa, khi nào trồng ra tôi sẽ đưa qua một ít." Giọng của Tam Vô vang lên từ phía sau.

Quý Lăng Bạch nghiêng đầu hỏi: "Cô đưa đến thành lũy của chúng tôi thế nào?"

Tam Vô hơi sửng sốt, "Dùng xe thú chứ sao."

"Xe thú quá chậm, sức chứa cũng không lớn, quan trọng là không an toàn." Quý Lăng Bạch ngồi trên ghế, "Bây giờ tôi có hai phương án, một là đào cái đường ngầm đến thành lũy của chúng tôi."

"Hoặc là xây một thành lũy gần đây, nhưng xét về thời gian và tiêu tốn nguyên liệu thì đào một con đường sẽ tiết kiệm hơn."

"Vậy thì đào đi." Chỉ cần tốt cho bên mình thì Tam Vô sẽ không từ chối, "Thật ra thì trước mạt thế, không phải chúng ta có rất nhiều sao? Tàu điện ngầm hay gì đó, tiếc là những thứ đó đều bỏ hoang cả rồi."

"Thành lũy của các anh có nhiều nhân viên kỹ thuật và dụng cụ, chuyện này các anh phụ trách đi." Ở chỗ Tam Vô không có nhân viên kỹ thuật, càng không có dụng cụ tương ứng, "Nhưng dù là người có dị năng cũng không thể hoàn thành ngay lập tức nên tôi vẫn sẽ dùng xe thú kéo hàng cho các anh trước nhé."

"Thành lũy của chúng tôi có không ít người tài giỏi, những người có dị năng hệ bộc phá có thể dùng để xây đường, hệ băng sẽ kết đọng tạm thời lại, sau đó hệ thực vật sẽ hỗ trợ tránh sạt lở đất, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, chúng tôi đã đánh dưới đất nhiều lần rồi, có kinh nghiệm." Quý Lăng Bạch nói: "Khi đó cô cho tôi mượn một ít tang thi, cùng nhau làm việc thì việc thi công sẽ nhanh hơn bất kể ngày đêm."

"Được, nhưng anh phải lo bữa ăn cho tang thi của tôi, nguyên liệu nấu ăn thì lấy bên chỗ tôi, anh để người mà anh tin tưởng nấu cơm."

Tam Vô nheo mắt lại, "Chắc chắn phải đáng tin!"

"Yên tâm, tôi lăn lộn lâu hơn cô nhiều." Quý Lăng Bạch nhìn Giang Thiên đang làm việc bên ngoài, "Còn cô đấy, thành lũy chỉ có 3 người sống, đủ không?"

"Chắc chắn là không đủ rồi." Tam Vô buông tay, "Nhưng đối với việc tuyển người này, tôi vẫn luôn thà thiếu chứ không ẩu, từ từ chọn lựa."

Cô có tham vọng, thậm chí còn nghĩ tới lúc thôn trang trở nên lớn hơn một chút, thiết bị được mang đến, sau này phát triển thành thành lũy cũng không phải là không thể.

Đương nhiên, nếu vì quá nóng lòng muốn phát triển mà để những người có ý đồ xấu bước vào, Tam Vô chẳng thà là một thôn nhỏ hơn là thành lũy.

Quý Lăng Bạch thấy cô đã hiểu rõ trong lòng thì chuyển đề tài, hai người bắt đầu nói về việc trao đổi vật tư và thức ăn sau này.

"Chúng tôi không có nhiều sản phẩm nghiên cứu khoa học nên không thể chia sẻ với bên cô được." Quý Lăng Bạch ghi trên tờ giấy trước mặt.

Tam Vô gật đầu, "Tôi không định xin sản phẩm nghiên cứu khoa học của các anh, nhưng một ít hạt giống và thiết bị năng lượng mặt trời thì ưu tiên để lại cho tôi nhé, đừng để những thành lũy cáo già khác cắp đi, dù sao chúng ta cũng thân như vậy, bạn bè với nhau tôi không muốn xa lạ quá đâu~."

Quý Lăng Bạch hơi nghẹn lại, "Cho chúng tôi càng nhiều rau càng tốt, cho cô định giá rau hơn thịt gấp ba luôn."

"Thịt không thể đảm bảo sống lúc vận chuyển, dù sao đường đi cũng gập ghềnh, dĩ nhiên anh sẽ không để ý rồi, chúng ta thân như vậy, không muốn xa lạ quá đâu~."

Quý Lăng Bạch cong ngón tay, nhìn Tam Vô, "Giá trị của thịt chết chỉ còn chín phần mười so với ban đầu."

Tam Vô yên lặng mím môi, Quý Lăng Bạch nhìn cô, nói tiếp: "Bình thường tôi muốn mượn tang thi của cô thì...."

Tam Vô chọc ngòi bút, "Không cho mượn tang thi."

Quý Lăng Bạch nhíu mày, "Không phải cô vừa nói là cho mượn sao?"

"Tôi chỉ cho những người thân thiết mượn." Tam Vô chống cằm nhìn anh, "Vận chuyển cá tôm gặp nguy hiểm khiến chúng chết trên đường đều do tôi gánh hết, cho nên không cho mượn, chúng ta rất xa lạ!

"A, anh đừng tức giận." Tam Vô cười híp mắt nói: "Nếu anh tức giận, tôi sẽ tìm thành lũy 2 hợp tác, dù sao các anh đều không có rau của tôi, nhưng đồ các anh cung cấp cho tôi, Hạ Chí Thanh cũng có thể cung cấp, còn rất gần nữa, không cần đào một đường ngầm đâu."

Quý Lăng Bạch đã biết tại sao lần này Nguyễn Anh không muốn đi theo anh nói chuyện hợp tác.

Bởi vì rất khó đối phó.

Nhưng quả thật, Tam Vô không thể thay thế được.

Anh gấp tờ giấy làm đôi, "Được thôi, chỉ cần thịt còn tươi thì sống hay chết chỉ có một giá."

Tam Vô hài lòng.

Cuối cùng mọi chuyện cũng gần như đã giải quyết xong, Tam Vô nhìn trời hoàng hôn bên ngoài, "Anh đi đi, sắp muộn rồi."

"Đi đâu?"

Quý Lăng Bạch đặt cây bút trong tay qua một bên, đôi chân dài bắt chéo nhau, hai tay gác lên đầu gối, "Đi đâu cơ? Hôm nay tôi ở đây."

Tam Vô nghi ngờ.

Đôi mắt của Quý Lăng Bạch cười lên thành vầng trăng khuyết, bắt chước giọng điệu của cô: "Dù sao chúng ta cũng thân như vậy, đúng không? Làm sao có sự ngăn cách giữa bạn bè được, cô muốn đuổi người ta về à?"

Tam Vô xoay người lộ ra vẻ mặt rối rắm, không phải là cô tiếc một bữa ăn hay một đêm cho anh.

Chủ yếu là!

Hôm nay Tam Vô vốn đã có sắp xếp, cô phải làm một chuyện quan trọng, nhưng Quý Lăng Bạch ở đây thì.... Chẳng lẽ phải đưa Quý Lăng Bạch đi cùng?

Không tốt lắm nhỉ...

Tam Vô kéo nhẹ vạt áo của Quý Lăng Bạch, không thể áp chế ngọn lửa nhỏ đang nhún nhảy trong lòng mình, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Bạch, nếu anh muốn ở lại, vậy buổi tối có muốn làm chút chuyện vui sướиɠ với tôi không?"