Chương 47: Tương phản

Tam Vô nhìn Trương Phân đang xách một rổ trứng cút, dừng một chút rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là làm quen với hàng xóm một chút thôi." Ánh mắt của Trương Phân lướt qua Tam Vô, lúc nhìn ra phía sau liền bị hai con tang thi canh cửa chắn lại.

Không nhìn thấy gì hết.

"Tôi tên Trương Phân, sống cùng các anh em ở thôn bên cạnh, đội của chúng tôi có tới vài trăm người, cô có thể gọi tôi là đội trưởng Trương." Tam Vô nghe Lão Hoa gọi cô ấy là đội trưởng, xưng hô hiện tại của cô cũng phải nâng cấp mới được.

"Ồ, tôi là thôn.... trưởng thôn Tam Vô?" Tam Vô phát hiện thôn của mình vẫn chưa có tên, có vẻ như không hề có cảm giác uy hϊếp nhỉ.

Trương Phân cảm thấy cái tên kỳ lạ đó của Tam Vô nghe thật dễ sợ.

Nhưng trên mặt cô ấy vẫn giả vờ thích ứng rất tốt, "Tôi là người tương đối thẳng thắn nên tôi sẽ nói thẳng luôn nhé, hy vọng chúng ta sau này sẽ hòa thuận với nhau, người khác đối xử với tôi tốt, tôi cũng sẽ đối xử lại như thế, nhưng nếu có những kẻ dám nghĩ xấu sau lưng tôi, tôi cũng sẽ trở mặt đấy."

Tam Vô đẩy đẩy trứng cút, có khoảng 30 quả trứng trong rổ lớn, kích thước tương đương với trứng gà trước kia, vậy là tốt rồi.

"Ừ, tôi biết." Cô vui vẻ gật đầu ôm trứng cút, "Tôi cũng không hy vọng tôi và cô sẽ đánh nhau."

Nói tới những chiến sĩ bên kia của mình, trên mặt Trương Phân lộ vẻ kiêu ngạo.

"Đúng vậy, những chiến sĩ trong đội tôi đều vô cùng mạnh, khi đó sẽ gây ra không ít thương vong cho bên cô."

Tam Vô còn chưa nói gì thì cô nàng Tang Phi xinh đẹp sau lưng cô đã bật cười.

Cô nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ do Tam Vô may cho, khẽ nâng cầm nhìn Trương Phân đang đứng đối diện cô ấy, lỗ mũi liên tục phập phồng, chỉ kém khắc lên trán mấy chữ "cô mẹ nó nói cái rắm".

Trương Phân bị cô ấy nhìn mà khóe miệng giật giật, "Tam Vô nữ sĩ này, tang thi nhà cô có ý kiến gì với câu nói của tôi à?"

Tam Vô - người chủ trương hòa bình lại thêm tính cách ôn hòa liền xua tay, "Ai, không còn cách nào, Tang Phi nhà chúng tôi không có gì khác, chỉ có cái là có sao nói vậy, không cho người ta mặt mũi, tôi chỉ nói một số sự thật khách quan thôi, hết cách rồi, cô ấy đã trở thành tang thi cũng không thể xoay chuyển bản tính này."

Hay cho chỉ nói sự thật!

"Xem ra cô rất tự tin với sức chiến đấu của thuộc hạ mình."

Tam Vô lại khiêm tốn xua tay, "Chỉ là đánh nhau bình thường thôi, không bằng đội trưởng Trương Phân dám liều dám đánh, chỗ ở của chúng tôi chỉ là một xưởng nhỏ, một mình tôi kiếm sống ở đây, miễn cưỡng sống qua ngày thôi."

Trương Phân gượng gạo gật đầu, chắc là cô ấy không có tham vọng gì đâu nhỉ? Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng Tam Vô nói dối.

Đang nói chuyện thì cả hai đột nhiên nghe thấy tiếng "vù vù".

Tam Vô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đàn ong đen biến dị lớn lao về phía cô.

"Là ong biến dị!" Trương Phân lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác, Tam Vô được một bầy tang thi bao quanh.

Nhưng lạ là đàn ong biến dị này không bay về phía họ mà lao thẳng vào thôn có tường chắn cao.

Tam Vô biến sắc, nắm lấy cái còi treo trên cổ Tang Phi và thổi một cái, tiếng còi sắc bén vang lên, tất cả đàn em lập tức chui ra khỏi phòng mình.

"Sao thế, sao thế?" Tang Lĩnh dẫn theo Tang Nhất và Tiểu Tang ra ngoài, nhìn thấy một đàn ong đen đang quanh quẩn trên trời.

Số lượng cỡ 100 con, con ong chúa lớn ở giữa trông rất nóng nảy.

Tam Vô sợ những thứ này sẽ phá hỏng vườn rau và trái cây đáng yêu của cô nên lập tức xoay người hét lớn: "Quay lại! Quay lại hết! Nếu đàn ong biến dị này dám bay xuống, đừng để một con nào lọt được!"

"Đập tan cái đầu của chúng cho tôi!"

Giọng của cô rất hung dữ, bộ dáng hung ác khiến Trương Phân hoảng sợ.

Vì độ tương phản với lúc trước khá lớn.

Tam Vô đi thẳng về thôn, cổng lớn đóng 'rầm' một tiếng, để lại Trương Phân và trợ thủ đắc lực của cô - Lâm Khải nhìn nhau.

"Cô ấy vào thẳng luôn sao?" Lâm Khải không khỏi kinh ngạc, "Không tránh luôn?"

Trương Phân xoay người.

"Có lẽ bên trong có thứ gì đó rất quan trọng." Cô tới đây lần này mang theo chút ý thăm dò và thị uy, tặng trứng cút và kẹo đường là vì muốn hòa thuận.

"Đi thôi." Trương Phân cười nói: "Cô ấy có thể sẽ không dọn sạch được đám ong biến dị đó đâu, những thứ biết bay đều rất phiền phức."

Nếu không tại sao Quý Lăng Bạch của thành lũy 1 lại khiến người ta vừa nhắc tới đã biến sắc như thế?

Còn không phải là vì tiến hóa đơn thể hai cánh mà chỉ mình anh ta có thôi sao?

"Sao những thứ này lại lao tới thôn chúng ta?" Tam Vô kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ này.

Không ai biết chúng sẽ đột ngột lao xuống lúc nào.

Hoa tường vi nỗ lực rất nhiều lúc nãy, giờ đây lại đang yên lặng núp trong góc tường.

Là thằng ngốc nào thế? Dụ cả ong tới đây.

Con ong chúa có kích thước gấp ba lần ong thường, nó là con có thần trí* cao nhất trong đàn ong.

*tinh thần và trí tuệ

Hôm nay, ong chúa cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc của mùi hương ngọt ngào khiến nó thương nhớ ấy.

Nó vô cùng say mê.

Ong chúa dùng móng vuốt cẩn thận sửa sang lại cái miệng nhỏ dài của mình, những đóa hoa xinh đẹp cần được chăm sóc yêu thương.

Nó nghiêm túc làm sạch bản thân, vặn mông lao xuống đầy nghi thức.

Hoa tường vi còn chưa kịp phản ứng thì đóa hoa đẹp nhất của nó đã bị ong chúa ôm lấy.

Nếu là trước mạt thế, ong chúa sẽ không cần tự mình kiếm ăn, nhưng bây giờ đâu có giống, để bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với đóa hoa đẹp đẽ này, nó phải đích thân ra tay.

Sau khi hoa tường vi phản ứng lại, nó liền hét lên một tiếng chói tai.

Nó bật dậy khỏi mặt đất, bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

Những con ong biến dị khác đều đang thành thật chờ đợi, hết cách rồi, ong nhiều thì càng thiếu.

Tam Vô - người khiến mọi người sẵn sàng chiến đấu nhìn thấy cảnh này, đột nhiên phản ứng lại, "Những con ong này đang muốn hút mật sao?"

Quý Lăng Bạch vẫn đang nghỉ ngơi, không ai đáp lại cô.

Hoa tường vi chạy đến bên chân Tam Vô, cả bụi hoa run rẩy dưới chân cô, đau lòng muốn chết.

Nó cảm thấy những đóa hoa đẹp đẽ của nó đã mất sạch rồi!

"Tường vi, em thật lợi hại." Tam Vô vui vẻ ngồi xổm xuống khen ngợi, "Không phải em muốn trở nên lợi hại sao?"

Hoa tường vi bối rối, cái này thì liên quan gì đến sức chiến đấu?

"Em có thể thu hút ong biến dị, chị sẽ xây một cái tổ ong ở đây, những con ong biến dị này nhất định sẽ bảo vệ em."

Cây có gai cũng nở hoa nhưng chu kỳ nở rất lâu và số lượng hoa cũng rất hiếm, nếu ong biến dị chỉ sống dựa trên số hoa đó thì chúng đã chết từ lâu rồi nên mới phải hút máu.

Nhưng hoa tường vi của cô sẽ luôn nở, đóa hoa thứ nhất kết ra hạt thì đóa thứ hai bắt đầu nở.

Lúc đó Tam Vô nghĩ trồng hoa rất tốn đất và vô ích, không vội trồng lắm, nhưng giờ Tam Vô thấy có ong theo tới liền dứt khoát rải hết hạt giống vào đất.

Đàn ong thèm mật hoa, không cần Tam Vô tạo một cái tổ ong nhân tạo, chúng tự mình tìm một góc gần hoa tường vi, dừng lại ổn định cả thể.

Hai người Giang Thiên vừa chạy vào, thấy vậy liền hỏi: "Cần chúng tôi giúp xây tổ ong không?"

"Không cần, ong biến dị bây giờ không phải là những con ong nhỏ đập một phát chết tươi như trước, để yên đi, chúng sẽ tự mình làm."

Mật ong a!

Tam Vô đã bắt đầu nghĩ đến nước mật ong, thịt nướng mật ong gì đó.

Cuối cùng cũng có thể ăn ngọt rồi.

Cô nghĩ Quý Lăng Bạch cũng nên biết tin này, tiện thể nói về giá của mật ong với Quý Lăng Bạch.

Cô tới phòng của Quý Lăng Bạch nhưng không thấy người đâu.

"Lại chạy đi đâu rồi?"

Tam Vô đóng cửa lại, nói: "Hay là về rồi?"

Nhưng cô cũng không suy nghĩ quá lâu, lập tức chạy ra ngoài, cô gọi Tang Phi dẫn theo 50 tang thi, chuẩn bị ra ngoài săn tinh thể, tiện thể nhìn xem có tán hộ nào đáng tin cậy một chút không, chỗ của cô cần một vài người có thể mở được một nhà ăn lớn.

Quý Lăng Bạch vẫn chưa quay lại thành lũy 1, anh tới ngọn đồi cao nhất cách thôn một khoảng.

Năm con vương thi thường bao vây anh, anh cần tích trữ thêm nhiều tinh thể cấp cao hơn, chiến đấu liên tục cũng có thể cải thiện năng lực hóa thú của anh nữa.

Đôi cánh sau lưng anh ngày càng lớn, bao lấy hoàn toàn Quý Lăng Bạch.

Chỉ trong chốc lát, đứng trước vương thi là một con thú khổng lồ màu bạc, tia chớp quấn quanh đôi cánh, ngọn lửa theo từng bước chân của anh bùng lên, đốt cháy hết cây có gai xung quanh.

Năm con này chỉ là vương thi thường, kém hơn đám Tiểu Tang một chút, chúng cảm nhận được nguy hiểm liền muốn chạy khỏi.

Tiếc là Quý Lăng Bạch sẽ không cho chúng cơ hội này.

Tam Vô muốn tìm nhiều tang thi cấp cao hơn nên đã cố ý đưa đám Tang Phi đi xa một chút, thu được một ít tinh thể, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tam Vô không tính sẽ nạp thêm đàn em.

Không phải vì thức ăn không đủ, khoai tây và tôm cá trong nhà đều có rất nhiều.

Là vì người nấu ăn không xử lý hết được, quá nhiều miệng ăn, chỉ có hai người Giang Thiên quả thật không làm được.

"Gần đây không có bất kỳ tán hộ nào hết."

Tam Vô nhíu mày, tìm hơn nửa ngày cũng không được vài người.

"Không đúng, rõ ràng có rất nhiều người gần thành lũy 2 mà."

Tam Vô buồn bực trở về nhà, sau khi về thì tình cờ đi ngang qua thôn bên cạnh gọi là Đội Hy Vọng.

Bên ngoài thôn có rất nhiều người đứng xếp hàng, một dãy đàn ông cầm giấy bút vừa ghi vừa hét: "Đừng chen chúc, giờ chúng tôi chỉ nhận người có dị năng cấp trung và cấp cao, cấp thấp không cần tới xếp hàng."

"Những người dưới 20 tuổi, dị năng hiếm cấp thấp có thể vào."

Hèn chi cô không tìm thấy ai hết.

Tam Vô nhìn thôn trang bị một hàng dài vây kín, "Hóa ra họ cũng tuyển người, đều ở đây cả!"

Số người của thành lũy 2 hiện tại đã đủ, thực lực của Đội Hy Vọng cũng không tệ, đội trưởng lại là người hợp tác lâu dài với thành lũy 2, đối với tán hộ thì là một nơi tốt.

"Cũng đúng thôi, quăng lưới cũng là một cách mà." Tam Vô lắc đầu thở dài, "Nhưng chúng ta sẽ không làm thế."

Điểm quan trọng của việc quăng lưới là để công khai thôn của mình cho họ, tán hộ mạnh cũng cần một nơi ở.

Tam Vô không nhìn nữa, về nhà ăn cơm quan trọng hơn.

Chưa được 3 phút, thôn bên kia liền xảy ra động tĩnh nhỏ.

Một đôi vợ chồng già bị một vài tên cường tráng trong Đội Hy Vọng đẩy ra ngoài.

"Đi đi, tôi đã nói chỗ chúng tôi không nhận người có dị năng cấp thấp, một trong hai người lại có một người không có dị năng, chúng tôi không nuôi người ăn cơm chùa!"

Người đàn ông ngoài 50 tuổi liếc nhìn người vợ gầy gò ốm yếu của mình, vội vàng lấy lòng nói: "Chúng tôi! Chúng tôi sẽ làm bất cứ thứ gì, công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất cũng có thể."

Cách đây một thời gian, cánh tay của ông đã bị một con sói biến dị cắn, mạng sống thì cứu được nhưng lại không thể chiến đấu được nữa, vợ lại bệnh, cuộc sống vất vả không biết chống đỡ được bao lâu.

Nếu cứ tiếp tục ở bên ngoài, hai người họ chắc chắn sẽ chết.

"Đội của chúng tôi không phải tổ chức từ thiện, nếu là hậu cần, nhận hai người còn không bằng nhận hai cô gái không giỏi chiến đấu, người ta khỏe mạnh lại nhanh nhẹn, gặp được đàn ông tốt có thể sống ổn định trong thành lũy, chẳng phải là tốt hơn nhận hai người sao?"

Những lời này khiến hai người họ cúi thấp đầu xuống.

Bởi vì những lời anh ta nói đều đúng.

Giúp bọn họ, thành lũy không có bất cứ lợi ích gì, hiện tại làm gì còn tổ chức từ thiện nữa?

Người đàn ông cường tráng đang nói chuyện vẫn còn tốt, một người khác đang ghi chép bên cạnh nhìn thấy hai người họ vẫn lưu luyến không muốn đi, lại phải ghi danh quá nhiều người nên anh ta liền tức giận, dứt khoát đẩy người đàn ông ra, cười lạnh nói: "Dù có chết ở đây cũng vô ích thôi, thừa lúc còn sớm thì mau đi đi, người phía sau còn phải xếp hàng, ở đây cũng không chỉ có mình thôn chúng tôi đâu."

Mặt của người đàn ông lộ vẻ giễu cợt, bĩu môi về phía chỗ Tam Vô.

"Kìa! Khí thế bên thôn kia nhiều hơn đấy, hai người đến đó đi."