Chương 49: Các samurai của tường vi

Đáng tiếc, bọn họ chờ hơn nửa ngày, đến khi hơi nóng trên người bị gió lạnh thổi bay đi, hai cánh tay cứng đờ vẫn không thấy hai người họ ra.

"Lão, lão đại." Thời tiết càng ngày càng lạnh, đàn em bên cạnh hắn cũng rùng mình theo.

"Có lẽ hai ông bà già kia đã bị tang thi ăn mất rồi."

"Chúng ta về trước đi."

Bọn họ không chịu nổi nữa.

"Được!" Người đàn ông hung ác hít mũi, nếu bị cảm cũng không có thuốc uống, "Chúng ta về trước, tao đã nói mà, thôn này thần bí như vậy, sao có thể để cho hai ông bà già đó vào được, có khi là để cho tang thi ăn rồi."

Khác với sự lạnh lẽo bên ngoài, trong thôn của Tam Vô đã để trống một căn nhà cho hai vợ chồng này mở một nhà ăn.

Nơi này vừa tốt vừa rộng, bên ngoài ở phía đối diện là một bãi đất trống vừa được sửa sang lại, làm một vài ô cửa sổ, một số tang thi có khả năng được Tam Vô chọn đã đứng sẵn ở đó cầm muỗng lớn chờ chia cơm cho mọi người.

Một người trong hai vợ chồng già tên là Lão Đinh, còn lại người phụ nữ nên Tam Vô dứt khoát gọi bà ấy là vợ Lão Đinh.

Mồ hôi của Lão Đinh tuôn như mưa, nhìn rau xanh đầy trong nồi liên tục nuốt nước miếng.

Rau xanh!

Đó thật sự là rau xanh!

Bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nhẹ của rau đã khiến bụng của Lão Đinh sôi sùng sục vì thèm.

Người phụ nữ của ông đang hấp khoai tây bên cạnh, bà không hề mệt mỏi, tâm trạng còn rất thoải mái, cả người phấn chấn gấp mấy lần so với lúc ở bên ngoài.

"Lão Đinh, Tam Vô không hề khinh thường người như chúng ta, ông đừng hận cô ấy vì chuyện cho chúng ta nuốt thịt tang thi đấy."

"Sao có thể!" Lão Đinh cao giọng, "Chúng ta có quan hệ thế nào với người ta? Sao người ta lại tin tưởng chúng ta, tôi đều hiểu hết, yên tâm đi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy nơi nào thần tiên đến vậy, ở đây vài ngày, chết cũng xứng đáng, tôi không để tâm đến những chuyện vặt khác, người ta không đánh mắng chửi bới gì mình, còn cho ăn uống làm việc, chúng ta cứ làm thật tốt thôi, còn bà đấy, lo giữ thân thể cho khỏe là được."

Đến giờ cơm, Quý Lăng Bạch cũng trở lại, lúc anh trở về khắp người đều là mùi máu, Tam Vô đứng từ xa đã ngửi thấy.

"Anh đi đâu thế? Thôn chúng ta mới nhận thêm hai người mới, lát nữa anh có gặp cũng đừng kinh ngạc."

Quý Lăng Bạch đáp một tiếng, nhìn thẳng vào người bên cạnh nói: "Nhận lấy."

Anh ném một cái túi cho Giang Thiên, Tam Vô liếc mắt nhìn, một túi chứa đầy tinh thể, tất cả đều là tang thi cấp cao.

"Ăn một nửa số đó, cô sẽ có thể lên cấp, nhưng lúc cảm thấy muốn lên cấp thì đừng vội lên, nhịn xuống cho đến khi ăn hết cả túi rồi hãy lên, điều đó có lợi cho dị năng hiếm của cô."

"Cảm ơn nhé." Tam Vô lắc lắc cái túi, chỗ cô có rất nhiều tinh thể nhưng chất lượng không tốt bằng số tinh thể Quý Lăng Bạch cho.

Sau khi Trương Phân giải quyết xong công việc, Lâm Khải liền đến báo cáo chuyện trong đội hôm nay.

"Thực lực của những người mới lần này không tệ, có thể chia ra làm hai đội nhỏ, luyện tập một chút là ổn rồi."

"Đúng rồi, còn một chuyện rất lạ nữa." Lâm Khải nghĩ tới những lời người canh cổng nói với anh ta vừa rồi, "Cái thôn kỳ lạ của Tam Vô đó, nghe nói là vừa nhận một đôi vợ chồng già ốm yếu, hai người họ đã già rồi, lại còn đau ốm bệnh tật, loại thùng cơm kiểu này không thể đánh tang thi, sao lại nhận nhỉ?"

Trương Phân đang luyện cơ tay, nghe vậy liền dừng lại lấy khăn lau mồ hôi.

"Vợ chồng già? Cô ấy không giống người có nhiều đồng cảm." Hai người đều là người quản lý một nhóm lớn, Trương Phân cảm thấy tính cách của Tam Vô không giống mình lắm nhưng cách xử lý một số chuyện có lẽ là giống nhau.

Kiểu người kéo chân đồng đội thế này chắc chắn sẽ không được nhận, họ không thể lấy những nguyên liệu thu được của người khác để nuôi hai phế vật không thể chiến đấu.

"Có người đoán là cô ấy đưa họ vào để cho tang thi ăn, không phải cô ấy có rất nhiều tang thi đấy sao?"

Trương Phân ngồi trên ghế, "Khả năng không lớn lắm."

Cô nghĩ Tam Vô không phải là người tàn nhẫn như vậy, nếu không thì chắc là do thành lũy 2 nhìn nhầm người rồi.

"Cậu nói với người canh cổng là chú ý đến bên đó một chút, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng ta phải đề phòng thật tốt, nhưng đừng chủ động chọc tức người ta, ai dám đi gây chuyện tôi sẽ đuổi ra ngay."

Lúc này, bên ngoài thôn Tam Vô đã có một nhóm người có ý đồ xấu đến.

"Đại nhân, trước mặt anh là thôn của Tam Vô đó." Thám tử nhỏ đứng bên cạnh Vương Hải, lúc nhìn thấy thôn, hắn rõ ràng có chút khẩn trương, "Nơi đó toàn là tang thi, người bình thường khó mà vào được."

"Làm sao mà không có ai đánh chủ ý bên đó chứ, chỉ là họ không thể sống sót ra ngoài thôi."

Vương Hải cười nhạt, lại nhìn về phía Đội Hy Vọng bên kia, "Đó là gì thế?"

"Vừa tới định cư ở đây, là Đội Hy Vọng vẫn luôn lưu lạc khắp nơi đấy, đội trưởng là một cô gái, thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa nguy hiểm, dưới trướng có rất nhiều anh em."

"Trương Phân à?" Vương Hải nhớ ra tên người đó, lúc Trương Phân đến thành lũy 18 cũng đã trao đổi vật tư với thành lũy của bọn họ, lúc đó ông ta muốn giữ người này lại nhưng Trương Phân đi quá nhanh, không đuổi kịp.

"Không cần để ý đến Trương Phân, cô ta chắc cũng chỉ mong thôn của Tam Vô biến mất, sẽ không tới giúp đâu, người mà, đều như vậy cả, người mạnh hơn mình đều nên biến mất hết, như vậy thì bớt được một tai họa ngầm."

Lần này Vương Hải ra ngoài mang theo người trong chính thành lũy 18 của ông ta, vốn là đội hung hãn nhất trong thành lũy.

"Tôi không muốn đội các cậu đối phó với con ả tiện nhân Tam Vô đó, các cậu giỏi nhất là ẩn núp và trốn, tôi muốn các cậu vào trong xem trong đó đã giấu bí mật gì, bao vây thôn của ả phụ nữ Tam Vô lại."

Vương Hải nhìn bức tường đầy gai nhọn, "Nhất định phải cẩn thận, biết chưa?"

Bọn chúng đang nói chuyện bên này, tự cho là mình đã rất an toàn và bí mật, nhưng thám tử nhỏ lại trông vô cùng lo lắng, thậm chí còn quay đầu quan sát biểu hiện của những người xung quanh.

Có! Có nội gián!

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy có vô số tai mắt xung quanh mình, một đôi mắt đang chăm chú theo dõi những kẻ có mưu đồ bất chính như chúng.

Không hề thấy tai mắt đâu cả.

Nhưng đống đất trong góc đang lặng lẽ trồi lên, một cái đầu củ cải nhú ra khỏi mặt đất.

Ở đâu có tiếng xì xào bàn tán, ở đó có vua củ cải nó!

Dù sao Tiểu La cũng không có việc gì làm, dưới đất đã có rất nhiều hang động nó đào, hơn nữa thôn họ còn nuôi chó biến dị rất mạnh, là Quý Lăng Bạch tặng.

Chó biến dị ngửi thấy một mùi xa lạ đang đến gần, bắt đầu lượn vòng quanh tường chắn trong thành lũy, đúng lúc Tiểu La cũng phát hiện ra, nó dứt khoát chạy đến, chuyện này nó không dò xét được.

Tiểu La nhanh chóng quay lại thôn nói chuyện này với Tam Vô.

Tam Vô vốn đang uống canh rất ngon, nghe vậy cũng không ngạc nhiên, "Chị biết Vương Hải sẽ không ngồi yên mà, đến lúc này cũng tốt, tránh sau này chị phải chạy đi tìm ông ta, tấn công khó hơn phòng thủ mà."

"Đội của ông ta có bao nhiêu người?"

Tiểu La đã nhìn thấy số lượng người trong đó, "Khoảng chừng 20 người."

"Vậy là những tên đó rồi." Trước kia cô vẫn luôn biết những ai giỏi tập kích vào ban đêm nhất trong thành lũy 18, "Tang Lĩnh, anh nói với mọi người là tất cả đèn trong thôn sẽ được bật lên tối nay, ở cổng chỉ cần đặt hai cái đèn năng lượng mặt trời để gây rối cho chúng."

"Chị muốn làm gì vậy?" Tiểu La phấn khích nói: "Chị muốn đánh nhau hả, chủ nhân?"

"Làm gì à? Đương nhiên là bắt tên vương bát trong đó rồi, gọi cả nhóm Quỳ Quỳ đi, nói cho chúng biết hôm nay sẽ để chúng đánh thoải mái!"

Quý Lăng Bạch nhìn về phía Tam Vô, "Cần tôi giúp không?"

"Không cần, ngồi trên nóc nhà là được rồi." Tam Vô hưng phấn xoa xoa lòng bàn tay.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao hôm nay lại tối lâu như vậy?"

Cùng lúc đó, Vương Hải cũng cảm thấy sắc trời tối quá lâu, không hề cho bất cứ ai mặt mũi.

Hai người đều nóng trong lòng.

Thắng hay bại phụ thuộc vào tối nay!

Cuối cùng, trong đêm khuya vắng lặng, ngay cả thành lũy 2 và Đội Hy Vọng đều yên lặng, các nhân tài bên Vương Hải đã ngồi xổm bên ngoài tường chắn nhà Tam Vô.

Bọn chúng cảnh giác nhìn xung quanh, để chào đón bọn chúng đến, hôm nay Tam Vô đã cố ý loại bớt một nửa số tang thi canh gác bên ngoài thành lũy, nếu không phải rút hết sẽ khiến người khác nghi ngờ thì Tam Vô đã trực tiếp mở cửa viết bốn chữ "chào đón" rồi.

Cuối cùng bọn chúng cũng tìm được một cái cửa đột phá khác, cả đội nhìn nhau, cùng nhảy vào một cách hưng phấn, cẩn thận tránh những cây có gai.

Người có dị năng hệ gió nâng thân thể bọn chúng lên, vài người cảm thấy vận khí không tệ, sau khi vào liền trực tiếp bôi đen người.

"Chia nhau hành động, mọi người cẩn thận một chút." Đội trưởng không biết có phải là do tâm lý của mình không tốt hay không mà hắn luôn cảm thấy không khí gần đây trở nên mát lạnh lạ thường.

Tam Vô được Quý Lăng Bạch kéo lên nóc nhà cao nhất ngồi, dù sao trời cũng tốt, bọn chúng không thấy Tam Vô.

Nhưng Tam Vô đã mang theo kính nhìn ban đêm mà Quý Lăng Bạch mượn từ thành lũy 2, vậy nên cô có thể nhìn bọn chúng rất rõ.

Đội trưởng dẫn một vài người đến một bãi đất trống, dưới chân có tiếng sột soạt, hắn ngửi thấy một mùi hoa vô cùng nồng.

Hắn cúi đầu nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện là... một đóa hoa tường vi?

Hắn hoang mang.

Tường vi cũng bối rối theo!

Không đúng, không đúng!

Bên chỗ nó, nó nhớ chủ nhân không hề sắp xếp ai mai phục ở đây cả, nó cũng cho rằng những tên vương bát này sẽ không đến chỗ nó.

"Hoa! Là hoa đó!" Đội trưởng liều mạng hạ giọng, kích động nói với hai người phía sau: "Mẹ nó, điên rồi! Có phải tao bị hoa mắt không? Bọn mày cũng nhìn thấy hoa đúng không?"

"Vâng, vâng, bọn em, cũng, cũng nhìn thấy." Hai người đi theo phía sau cũng kích động đến lắp bắp.

"Tao, tao sờ thử xem có thật không." Vừa nói đội trưởng vừa định đưa tay lên sờ.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy sau lưng mình tê rần.

Như thể có vô số cặp mắt hung ác đang theo dõi hắn vậy.

Đội trưởng cứng ngắc quay đầu lại, trong bóng tối, từng con biến dị giống như samurai rút kiếm, đồng loạt nhắm mông vào những người dám liều mạng này!