Chương 48

Editor: Mứt Chanh

Giọng điệu tra hỏi của anh, vốn dĩ cũng nhìn không ra dịu dàng trong đó.

Tô Hà không muốn chửi bậy, chỉ là xoay người, muốn đến rót ly nước.

Tạ Lâu lau chùi đi nước bọt trên khóe môi, còn có chút đắng chát. Anh xùy một tiếng, lấy đi bình giữ nhiệt tự tay rót cho cô. Tô Hà bưng lấy ly nước uống từng ngụm.

*

Cửa hàng trưởng Chu lại đi lên, Tô Hà cùng Tạ Lâu đang

ngồi đối diện nhau. Tạ Lâu nghịch những sợi tóc của Tô Hà, đang nhìn cô hé lộ khuôn mặt đầu heo. Tô Hà hung hăng muốn tránh thì Tạ Lâu xùy một tiếng:

“Còn biết bây giờ em rất xấu à?”

Tô Hà không nhịn được đạp anh một phát.

Tạ Lâu miễn cưỡng buông tay lùi ra sau, giẫm lên sàn nhà, tay bỏ vào túi rồi híp mắt.

Nhưng anh không hỏi những chuyện kia giữa cô và mẹ cô.

Với anh mà nói, đều là chuyện không quan trọng.

Đánh thì phái trả lại, quan tâm bà ta là ai.

“Tô Hà muốn lau người không? Dì mang khăn tới.”

Cửa hàng trưởng Chu nhìn người tuổi trẻ dính nhau một lát, lúc này mới đi tới, cười hỏi Tô Hà.

Tô Hà gật đầu:

“Ừm muốn, cám ơn cửa hàng trưởng Chu.”

“Không cần cám ơn, dì....”

“Hiện giờ tinh thần con còn tốt, để tự con lau.”

Tô Hà cắt ngang lời cửa hàng trưởng Chu. Cửa hàng trưởng Chu sửng sốt một chút:

“Cũng được.”

Nhìn tinh thần của Tô Hà tốt nhiều như vậy, bà cũng vui vẻ. Buông khăn mặt ra, bà lại nhìn đồng hồ:

“Lau xong người thì đi ngủ sớm một chút, lầu nhỏ, ban đêm cậu nhìn Tô Hà, đừng để con bé lại phát sốt.”

Tạ Lâu đứng dậy,

“Được.”

“Phiền chị rồi.”

Giọng nói của chàng trai trầm thấp, lộ ra vẻ trầm ổn.

Cửa hàng trưởng Chu càng nhìn càng thấy anh không tệ, dặn dò nhiều thêm hai câu mới bước xuống lầu.

Tạ Lâu đưa mắt nhìn người đi, quay người lại thì nhìn thấy Tô Hà đi chân trần muốn xuống giường.

Anh xoay người, dùng một tay bế cô lên, Tô Hà kêu lên một tiếng, vội vàng ôm cổ anh. Tạ Lâu cúi đầu nhíu mày nhìn cô:

“Anh giúp em.”

*

Không đợi Tô Hà đáp lời, anh liền bước đến phòng tắm.

Tô Hà giãy giụa hai lần nhưng không tránh ra được nên dứt khoát không giãy nữa.

Chỉ lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng kêu của Tô Hà.

“Đừng cởi, đừng cởi mà, anh cứ lau thế này là được rồi.”

Tạ Lâu cười nhẹ:

“Không cởi thì làm sao mà lau.”

Tô Hà cũng để mặc vậy, cô ôm cánh tay, nhìn ra được là có chút lạnh. Tạ Lâu ngừng lại hai giây mới phát hiện cô đang phát sốt, vội vàng ôm lấy cô, dùng khăn nóng che cổ và lau người cô từ phía sau.

Trước mặt chính là một chiếc gương.

Tô Hà nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh thì mặt đỏ bừng lên.

Tạ Lâu nhìn những dấu hôn trên cần cổ của cô, đôi mắt anh sâu hơn.

Ngay lúc anh nhặt tấm khăn lên, anh đột nhiên vùi đầu, mυ"ŧ hôn lên gáy Tô Hà, há mồm khẽ cắn một phát.

Tô Hà kêu một tiếng:

“Tạ Lâu!”

“Ừm?”

Anh thản nhiên đáp lời.

Tô Hà: “…”

*

Lại nằm dài trên giường, đúng nửa giờ sau thuốc mới phát huy tác dụng. Tô Hà lại có chút chóng mặt. Tạ Lâu chỉ rửa mặt một lát rồi đứng bên giường cởi thắt lưng. Sau đó anh cầm thắt lưng nhíu mày nhìn một hồi, xoay người từ trong chăn tìm được tay Tô Hà liền kéo ra ngoài. Anh quấn thắt lưng màu đen lên trên cổ tay trắng nõn của Tô Hà.

Tô Hà lầm bầm một tiếng:

“Làm gì vậy?”

Vừa quay đầu lại cô mới sửng sốt,

“Tạ Lâu?”

Tạ Lâu nhìn vào cổ tay cô thật sâu mới cười một tiếng:

“Lần sau cột em vào đầu giường rồi làm có được hay không?”

“Không được.”

Tô Hà rút tay về, sợ hãi nhét vào trong chăn.

Cô mang đôi mắt ngập nước cảnh giác nhìn anh.

Tạ Lâu ném thắt lưng lên trên ghế, ngồi tại bên giường cúi đầu cởi ra mấy cái nút áo sau đó xoay người lên giường lôi Tô Hà từ trong góc qua, ôm cô vào lòng:

“Cái gì cũng phải thử một chút, mới biết có được hay không chứ em.”

Tô Hà buồn bực nằm trong lòng anh. Trước mặt là xương quai xanh của anh, cô ngậm miệng, không muốn để ý đến anh nữa.

Hoàn cảnh ở chợ phía đông còn yên tĩnh hơn Hải Thị rất nhiều. Lúc này hoàn toàn không có một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng xe cũng không có, rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Nhờ có tác dụng của thuốc, Tô Hà rất nhanh đã ngủ mất.

*

Một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, Tô Hà hết sốt. Hai người cáo biệt cửa hàng trưởng Chu cùng chồng của bà rồi lái xe rời khỏi chợ phía đông. Xế chiều hôm nay Tô Hà còn có tiết, cho nên thời gian hai người xuất phát rất sớm, sương đêm dày đặc, sắc trời có chút tối tăm mờ mịt.

Một đường lái đến Hải Thị trực tiếp chạy đến dưới ký túc xá.

Tô Hà cởi dây an toàn, phía sau lưng cô ra đầy mồ hôi, nhu cầu cấp bách là phải lên lầu tắm rửa mới được

Tạ Lâu một tay đặt trên tay lái, nhìn qua cô.

Tô Hà cầm túi, xoay người lại

nói với anh:

“Em đi lên đây.”

Hai ngày nay Tạ Lâu đều không có tiết, chương trình học năm ba của anh cũng càng ngày càng ít.

Anh hững hờ ừ một tiếng.

Cửa xe vừa kéo ra, Tạ Lâu gọi một tiếng, Tô Hà bị gọi lại thì xoay người nhìn anh, Tạ Lâu lười nhác dựa vào tay lái:

“Không hôn một chút rồi mới đi à?”

Tô Hà:

“..... Em hả?”

Muốn em chủ động hôn anh à?

Tạ Lâu:

“Không phải em thì ai? Chừng nào thì em lại trở nên không chủ động vậy?”

Trước kia thời điểm theo đuổi người ta đều chủ động như vậy, nếu như trên giường có thể chủ động như thế thì tốt rồi.

Tô Hà: “…”Cô nhìn sinh viên đang đi lại bên ngoài, giờ này có không ít người có lớp, nhao nhao từ trên lầu đi xuống. Đi ngang qua chiếc xe này, Tạ Lâu là ai hả, người nào trong trường mà có thể không biết xe anh. Thật là thú vị.

Tô Hà:

“Lần sau đi.”

Nói xong, cô trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, không cho Tạ Lâu nửa cơ hội lên tiếng

Tạ Lâu sửng sốt mấy giây, sau đó hung hăng nhấn kèn xe.

Âm thanh chói tai vang lên mấy lần.

Anh nghĩ.

Đến cùng là cô thích anh nhiều hay ít?

Nghĩ tới đây, suy nghĩ này nọ cùng nhau phát triển lung tung khiến cho gương mặt của anh trầm xuống.

*

Trong ký túc xá không có ai, ba cô ấy đều đi học. Tô Hà vội vàng tắm rửa một cái, thay bộ quần áo này ra. Lúc rửa mặt, nhìn thấy bên kia khuôn mặt còn có chút sưng. Tô Hà ngừng lại, sau đó cô mới tìm được một cái khẩu trang đeo lên, ôm sách đi ra cửa lên lớp.

Dưới lầu, xe Tạ Lâu không có ở đây, có vẻ là đã lái đi rồi.

Tạ Lâu quả thật có chút chuyện cần phải đến công ty một chuyến. Sau khi ở công ty xử lý công việc xong, anh

mang theo chìa khóa xe lái xe trở về nhà chính. Cố Tình cùng Tạ Hồng đều không ở nhà. Trong nhà chỉ có dì Trần, thấy anh vào cửa, liền hỏi:

“Ăn cơm chưa?”

Tạ Lâu bước lên lầu,

“Con ăn rồi, mẹ con đâu?”

“Đi thành phố B xem kịch rồi.”

Thành phố B này khiến Tạ Lâu nhíu mày, anh tiến vào trước máy vi tính trong thư phòng rồi ngồi xuống, miễn cưỡng dựa vào. Chỉ lát sau, điện thoại nhiều hơn một email, anh ấn mở ra xem.

Sau đó, khóe môi anh lạnh lùng mà nhếch lên một đường cong.

Anh tìm được số điện thoại của Cố Tình rồi gọi qua.

Cố Tình có chút hiếm lạ:

“Con trai cưng chủ động gọi điện thoại cho mẹ sao?”

Tạ Lâu đang nghịch cây bút của mình:

“Mẹ muốn ở

thành phố B bao nhiêu ngày?”


“Không chắc nữa, khả năng là ba bốn ngày, nhớ mẹ con rồi à?”

Cố Tình nghĩ đến những vật nhỏ kia trong thùng rác tại đầu giường, con mắt liền sáng lên chút đỉnh, muốn nói rồi lại thôi mà đặt ở trong cổ họng.

Tạ Lâu vào thẳng chủ đề:

“Mẹ chơi đi, nhưng con có chuyện muốn nói với mẹ.”

“Nói đi.”

Cố Tình có chút hứng thú.

Là muốn nói về chuyện bạn gái sao?

Tạ Lâu rút nắp bút, chơi đùa ở trong tay:

“Gần đây có hai cổ phiếu, con thấy không tồi, mẹ nói bạn bài của mẹ mua đi.”

“Ừm, tình huống như thế nào?”

Cố Tình có chút không theo kịp, phát hiện không phải nói về chuyện bạn gái nên có chút thất vọng.

Tạ Lâu cầm điếu thuốc, đặt lên khóe môi, anh châm lửa:

“Dù sao lúc mẹ nói chuyện cùng họ, có thể để lộ ra là bây giờ không mua sẽ không có cơ hội.”

Cố Tình ở phương diện cổ phiếu thực sự ngốc.

Nhưng một ít bạn bài của bà lại rất thích mua. Bà đột nhiên nhớ tới, hình như có một người phụ nữ họ Vương luôn tranh thủ mua cổ phiếu.

Bạn bài sao.

Cũng chỉ là chơi bài ở trên bàn mà thôi, ra khỏi phòng thì cũng rất ít lui tới.

Cố Tình có dự cảm.

Đây là chuyện lớn mà con trai muốn làm.

Làm mẹ thì không thể kéo chân sau.

Tạ Lâu rất ít khi làm chuyện mà không nắm chắc.

Bà chủ động nói:

“Được thôi, con nói cho mẹ biết để mẹ khoe ra coi.”

Tạ Lâu nói cho Cố Tình về hai cổ phiếu. Cố Tình nhớ kỹ, sau đó muốn nói lại thôi:

“Con không có gì khác muốn nói với mẹ hả?”

Tạ Lâu ngậm thuốc lá, hỏi lại:

“Mẹ có cái gì muốn nói sao?”

Cố Tình:

“Không.”

Con hỏi như vậy mẹ có thể nói cái gì?

“Vậy cúp.”

Cố Tình nói.

Tạ Lâu ậm ừ một tiếng, trước khi cúp máy:

“Mẹ, sớm trở về một chút.”

Cố Tình cười đáp,

“Ừ.”

*

“Con trai bà gọi hả?”

Một bà bạn bài đang rửa tay, cầm khăn giấy lau khô tay, cười hỏi.

Cố Tình mặc váy bó sát người, cười nói:

“Đúng vậy, một chút cũng không dính người, ngay cả cậu mẹ ơi con nhớ mẹ cũng không nói.”

“Bao lớn rồi?”

Bà bạn kia ngồi xuống hỏi.

Cố Tình nhìn bàn tay sơn bóng của mình mới nói:

“Mười hai tuổi rồi.”

“ Cũng hiểu chuyện.”

“Đúng vậy.”

Hiểu chuyện 800 năm. Bà sửa soạn tóc tai gọn gàng,

“Chưa ai tới sao?”

“Tới tới.”

Nói xong có hai người vào, phòng bài xa hoa xinh đẹp lập tức đầy một chút. Cố Tình nhớ tới hai cổ phiếu kia, ánh mắt nhẹ nhàng mà dừng ở trên người bà Vương mặc áo sơ mi cổ trụ màu tím.

Vương Huệ thường xuyên cùng mấy bà đánh bài, chi tiết cơ bản của những người khác đều thăm dò, duy chỉ có người tên là Cố Tình này là không biết bà ấy làm gì.

Duy nhất có thể khẳng định, chính là người tên là Cố Tình này có tiền nhất.

Những bà bạn bài khác đều là mấy năm nay phát triển lên, ánh mắt còn chưa độc bằng bà. Chỉ có bà chơi trong cái vòng thượng lưu này mới có thể liếc mắt một cái phân biệt được tài sản của Cố Tình.

Nhưng con trai của Cố Tình quá nhỏ.

Giống như mới mười mấy tuổi.

Chẳng qua hôm nay, Cố Tình nhìn bà ta nhiều thêm vài lần, Vương Huệ cười một cái với đối phương. Hôm qua mới mới từ chợ phía đông trở về, tối hôm qua cũng chưa ngủ ngon.

Tinh thần sợ là không tốt cho lắm.

“Tới tới tới, mau bắt đầu, chồng tôi lải nhải dài dòng, bảo tôi hôm nay phải đi đón thằng con trai nhỏ” Một bà bạn trong đó nhanh chóng chạy ra đón tiếp.

Cố Tình vỗ vỗ tay, kéo váy đứng lên, ngồi vào bàn bài.

Trùng hợp như vậy.

Hôm nay Vương Huệ ở bên tay trái bà, thật là gần mà.

Chỉ lát sau, âm mạt chược bùm bùm mà vang lên.

Trong phòng bài truyền đến tiếng chạm vào, tự xếp, âm thanh ai đang lấy tiền.

*

“Tớ đi đây, mấy ngày nay cổ phiếu lên xanh quá.”

Buổi tối, Ôn Mạn đẩy cửa vào liền hét lên.

Trần Lâm ngẩng đầu:

“Cậu lại mua cái gì?”

Ôn Mạn ngồi xuống mới nói:

“Mua đại một cái, nhìn không tồi, phỏng chừng có thể kiếm một chút.”

“Thật chứ? Vậy tớ mua với cậu.”

Gần đây Trần Lâm muốn mua xe nhưng thiếu chút tiền, muốn từ chỗ đó vớt một chút. Ôn Mạn giơ tay:

“Lấy tiền đi.”

Trần Lâm gật gật đầu.

Tô Hà ở toilet, sớm đã nghe thấy. Cô lau tay đi ra, dùng tóc che đi gương mặt mình. Thật sự trải trải qua một buổi tối cùng một ngày hôm nay cũng không sưng lên nữa, ngay cả Trần Lâm cũng chưa nhìn ra tới thì Ôn Mạn hẳn là nhìn không ra. Nhưng cô vẫn có chút khẩn trương.

Ôn Mạn nhìn thấy Tô Hà thì lập tức nói:

“Tô Hà em mua không?”

Tô Hà ngồi ở mép giường, dựa vào nói:

“Không mua.”

Cô chỗ nào có tiền á.

“Được rồi, em ném trái quýt qua cho chị đi.”

Tô Hà cầm quả quýt ném qua chỗ cô ấy

Di động liền vang lên.

Cô nhìn thoáng qua, là Tạ Lâu.

Tạ Lâu:

“Buổi tối lại bên này ngủ chứ?”

Tô Hà:

“Nhưng mà, sáng mai em có tiết.”

Tạ Lâu:

“À….”

Giọng này của anh, nhìn có vẻ như là đang tức giận.

Tô Hà: “……”

Không muốn quen với tật xấu này của anh.

Còn nữa, cô mới làm chuyện đó, hiện tại chỗ kia có chút sưng đau. Cô cầm máy tính đặt trên đầu giường để xem TV, Ôn Mạn cùng Trần Lâm trò chuyện về cổ phiếu. Sau đó Trì Dĩnh đi ra ngoài chơi cũng đã trở lại, bốn người gọi thức ăn khuya, lúc đứng dậy lấy đồ thì tay áoTô Hà lộ ra

cánh tay trắng nõn nhưng có một vết ngắt cùng dấu hôn.

Trì Dĩnh thấy được.

Cô ấy há to miệng:

“Tô Hà, cậu bị bạo hành hả?”

Cô ấy vừa lên tiếng thì Ôn Mạn cùng Trần Lâm cũng đồng thời nhìn qua. Tô Hà trốn tránh không kịp thì cánh tay đã bị Ôn Mạn bắt lấy. Cổ tay áo cô mặc hơi lỏng lẻo, Ôn Mạn kéo trực tiếp liền kéo đến bả vai.

Rậm rạp dấu hôn đều trên cánh tay.

Ba người khác câm như hến.

Tô Hà hơi giãy giụa.

Ôn Mạn híp mắt:

“Hai đứa phát sinh quan hệ?”

Tô Hà đỏ mặt, gật đầu.

“Mẹ nó, cậu ta thô bạo thế.”

Trì Dĩnh buông xiên nướng trong tay ra, đột nhiên đứng lên nói.

Ôn Mạn cùng Trần Lâm liếc nhau, Ôn Mạn dựa sát vào Tô Hà,

“Đau không?”

Tô Hà không cần nhìn cũng biết là chỗ nào. Cánh tay đều thành như vậy, chỗ khác còn không biết thành ra cái gì…. Cầm thú quá.

Tô Hà chỗ nào còn mặt mũi nói cái này, cô lắc đầu, nhưng lại gật đầu.

Những người khác vừa thấy.

Vâng, khẳng định đau lắm.

“Lần sau kêu cậu ta dịu dáng chút đi, bằng không sẽ có bóng ma đó.”

Ôn Mạn trải qua sự đời, chọc lến trán Tô Hà.

Tô Hà:

“Sao ạ?.”

Cái gì mà lần sau?

Bây giờ cô nghĩ đến cũng có chút sợ đây nè.

*

Mấy ngày tiếp theo, Tô Hà có chút khẩn trương lúc đi học. Tạ Lâu tựa hồ cũng rất bận, hai người chỉ có liên hệ WeChat, đại khái biết anh vẫn luôn bận chuyện công việc.

Đối với công việc, Tô Hà vẫn luôn suy nghĩ, muốn lựa chọn cái nào?

Cuối cùng vẫn là quyết định, đi chỗ Tạ Lâu làm việc, nhưng mà cô định cùng Tạ Lâu thương lượng một chút, không cần lộ ra chuyện cô là baa5 gái của anh

Cô chủ động gửi We Chat cho Tạ Lâu.

Tô Hà:

“Em muốn đến chỗ anh làm việc.”

Tạ Lâu trả lời trong vài giây.

Tạ Lâu:

“Được, buổi chiều anh phải đến công ty, anh qua đón em.”

Tô Hà:

“Ừm.”

Ăn cơm trưa tại căn tin xong, cô mang theo sơ yếu lí lịch. Ngồi yên một hồi, di động liền vang lên, Tô Hà nghe điện thoại rồi bước xuống lầu, liền nhìn thấy cánh tay Tạ Lâu đang vắt áo vest, dựa vào bên xe chờ cô.

Hai người có bốn ngày chưa gặp mặt.

Tô Hà ngừng bước.

Ánh mắt của Tạ Lâu nhìn cô không chớp mắt.

Anh một thân phong trần mệt mỏi, trên cổ còn treo cà vạt, vừa nhìn là biết rời khỏi nhà

Tạ Lâu xác thật là rời khỏi nhà.

Đi một chuyến đến Bắc Kinh, cho nên cực kỳ tức giận Tô Hà tối hôm đó không chịu về Hoa Đông ngủ.

Hai người nhìn nhau một hồi, Tạ Lâu lạnh giọng:

“Lại đây!”

“Bốn ngày, sao mà một chút em cũng không nhớ anh hả?”

Tô Hà chần chờ tại chỗ.

Tạ Lâu thấy thế thì gương mặt lạnh hơn, đi nhanh kéo Tô Hà vào lòng, tiếng nói mang theo tức giận:

“Em thật có khí phách.”

Tô Hà lặng yên vươn tay ôm lấy eo anh.

Ngửi được cổ áo anh mang theo một mùi hương.

Lúc này, điện thoại Tô Hà vang lên, cô lấy ra rồi nhìn thoáng qua, là số điện thoại bàn ở thành phố B. Cô suy nghĩ một chút mới bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nổi điên của Chu Ngữ Ngữ:

“Tô Hà mẹ cô bị bệnh tâm thần, bà ta mua cổ phiếu thua hơn ba mươi vạn, thua hết tiền ba tôi rồi!”

“Cô trả tiền đây!”