Chương 1

Tháng 7 nước Pháp, thời tiết mát mẻ , nhiệt độ tầm khoảng hai mươi mấy độ, thích hợp để du lịch. Cũng là một công đôi việc, Tống Tái nhân lúc thiếu hụt linh cảm mà qua đây để tìm tư liệu sống về nơi phồn vinh này. Khi đến show thời trang đang diễn ra ngoài trời tại đây, Tống Tái trong tay cầm một tờ phiếu ghi rõ chỗ ngồi mà may thay vị trí cô đang ngồi có tầm nhìn ngay trúng trung tâm biểu diễn. -"Cậu từ khi nào tìm ra chỗ ngồi tốt như vậy ?" Tống Tái nhìn về phía cô bạn tốt Lục Y tò mò hỏi, mang một chút khí tán dương.

Gần kì nghỉ hè , số lượng truy cập các trang web càng nhiều, biên tập vì không muốn cho Tống Tái bỏ lỡ cơ hội vàng này,liền thúc giục cô đảm nhận. Tống Tái không sợ trời không sợ đất điềm nhiên liền nói mình không có linh cảm, cô quả thật không có linh cảm, hiện tại mọi người đều tương đối muốn nhìn các tiểu chó săn tươi trẻ, đẹp trai , nhưng bên người cô quả thật chẳng có một ai giống vậy. Vì thế để mở rộng não bộ ,Tống Tái lôi kéo Lục Ly đi đến Pháp , thiên đường của lãng mạn, mục đích phụ là giải sầu còn chính thì cuối cùng cũng đều phục vụ cho công việc mà thôi . Không nghĩ , ngày hôm sau , Lục Ly lại đưa cô đến nơi này để xem trình diễn thời trang. Còn chiếm được một chỗ ngồi hoàn mỹ đến như vậy. Cô cảm thấy mình mới là bị giải sầu.

"Tớ là ai chứ ,Lục Y mà chuyện gì không làm được chứ ." Lục Y diện một cái áo trắng gạo kết hợp với một chiếc váy màu đỏ thẫm , cô mắt liễu mài ngài, hơn nữa trang phục cô nàng mặc theo hương phương đông cổ điển ,tổng thể kết hợp lại trông rất đẹp mắt .Mỗi khi cô nói chuyện, giơ tay che miệng, đôi mắt cười giảo hoạt trông như một tinh linh nhỏ , trông rất đáng yêu:

"Ai da , không phải nói không linh cảm sao , nơi này tràng ngập hoocmon nam , cho cậu tha hồ linh cảm ."

Kì thật Tống Tái đối với không khí nơi này hoàn toàn không hứng thú , nhưng nhìn đến bạn tốt hưng phấn ,cô cũng không rảnh làm mất hứng bầu không khí.

"" Kia đi thôi" .

Tống tái vén tóc lên sau tai , quay sang nói với Lục Y :

"Tốt xấu gì mình cũng ngồi hàng trước , đừng vào chậm ."

"Biết rồi , biết rồi , cậu cứ đi trước, hai phút sau tớ liền tới , yên tâm ."

Lục Y vươn ngón cái ,khoa tay múa chân , liền xoay người chạy. Tống Tái tính kêu , nhưng người đã biến mất tăm, cô cũng hết cách với cô bạn này, thở dài liếc nhìn trong tờ phiếu, Tống Tái đi theo đó mà vào.

Hiện trường bên trong có chút loạn , cô thấy trước ngực một người treo thẻ bài phục vụ nhân viên ,cô bèn thuận tiện hỏi một chút phương hướng , một lúc sau cô cũng tìm được chỗ ngồi của mình, quả nhiên ngay vị trí trung tâm. Cô lâu lâu cũng xem tin tức giải trí, loại vị trí này thường dành cho minh tinh. Tống Tái một mình không biết làm sao. Cô nhìn sang trái, bỗng nhiên thấy chút quen mắt, mà người này quả thật có chút quá đẹp mắt đi. Nhưng sau đó liền biến mất , cô cũng không bận tâm nhiều. Mở màn trước hai phút, các chỗ ngồi đều có người . Xung quanh cơ hồ đều là người trong giới giải trí , không phú thì cũng quý. Cô một người bình thường một thân một mình, cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Thẳng đến khi ánh đèn chiếu vào, Lục Y rốt cuộc mới chạy chậm đến đây.

" Không phải chỉ 2 phút thôi sao"

Tống Tái nắm lấy tay Lục Y sợ cô lại lén mình đi đâu đó ,ném mình một mình ở đây.

" Đúng vậy , 2 phút".

Lục Y mắt nhìn di động , đúng lí hợp tình mà giơ trước mặt Tống Tái.

"Còn có 2 phút".

Tống Tái quả thực cô có một chút muốn đánh người.Bỗng nhiên "Phanh " một cái , một âm thanh vang dội vang lên.