Chương 16

Có lẽ vì là cuối tuần, trung tâm mua sắm đông đúc người qua lại, thậm chí có phần chật chội, đặc biệt là tầng ăn uống, gần như mọi quán đều chật kín người.

"Đói không?"

Chàng trai đứng bên cạnh nhìn vào lông mày cau có của cô gái mà hỏi.

Tô Thanh lắc đầu, cô không đói lắm, quay sang nhìn Giang Tùy, "Cậu chưa ăn sáng đúng không?"

"Không đói lắm."

Vậy là chưa ăn rồi?

Tô Thanh khẽ thở phào, chớp chớp mắt, nhìn xung quanh tìm nơi nào ít người một chút.

Cuối cùng, hai người đi vào một quán lẩu, mùi lẩu ngào ngạt lan tỏa, không khí nóng hổi rất nhộn nhịp, như thể Giang Tùy biết sở thích của Tô Thanh.

Giang Tùy tìm một chỗ vắng vẻ, tương đối yên tĩnh, cô gái ngồi nghiêm chỉnh đối diện anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bắt đầu gọi món nhưng có vẻ hơi khó khăn trong việc lựa chọn.

"Giang Tùy, cậu có ăn được cay không?"

"Chúng ta nên chọn loại nước lẩu nào?"

Cô nhíu môi, đầu ngón tay lật giở thực đơn.

"Chúng ta gọi măng đi,"

"Thêm một đĩa thịt bò nhé?"

"Thêm rau xà lách, nấm hương... Giang Tùy, cậu muốn uống nước ngọt hay nước hoa quả?"

Nồi lẩu bốc hơi nóng, làm mũi của Tô Thanh đọng lại những giọt mồ hôi nhỏ. Cô khá thích ăn lẩu, một lúc đã khó tránh nói nhiều hơn, thậm chí có chút vui vẻ, ánh mắt sáng long lanh nhìn thực đơn, thỉnh thoảng tự nói một mình, rất tự nhiên.

Đây là một khía cạnh mà Giang Tùy chưa từng thấy.

Giang Tùy nhìn cô, lông mày hạ xuống, hốc mắt có chút thâm quầng, như thể không nghỉ ngơi tốt nhưng biểu cảm lại rất dịu dàng.

Mặt Tô Thanh bỗng chốc đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, cầm khăn giấy trên bàn lau mồ hôi rồi chớp chớp mắt: "Cậu còn muốn gọi thêm gì không? Có kiêng gì không?"

Dưới bàn, tay Tô Thanh nắm chặt lấy áo, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Tùy.

"Không có."

Giọng của chàng trai rất hay, dáng vẻ điển trai thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Tô Thanh tự kéo mình ngồi vào góc, vì chỗ đó kín đáo, cô lại nhỏ nhắn, gần như không ai thấy được có người ngồi đối diện chàng trai.

Món ăn lên rất nhanh.

Tô Thanh tranh thủ đi pha nước chấm, rất lịch sự hỏi Giang Tùy có cần không, không ngờ Giang Tùy nói muốn giống cô.

Khi cô mang bát nước chấm trở lại.

Không kịp tránh né, Tô Thanh thấy đối diện Giang Tùy, chỗ cô vừa ngồi có một người. Cô biết người đó, tên là...

Từ Miểu Nhiên.

Bất ngờ.

Từ Miểu Nhiên trong khoảnh khắc đó cũng chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt có sự tức giận, ấm ức và nụ cười kỳ lạ.

Từ Miểu Nhiên khi nhìn thấy cô liền mấp máy môi, không biết nói gì với Giang Tùy, quá ồn ào nên cô không nghe thấy, chỉ thấy Từ Miểu Nhiên cầm túi đứng dậy, cười nhạt, cúi người sát gần Giang Tùy...

Rồi thẳng tiến về phía cô, dừng lại.

"Đóng kịch giỏi nhỉ?"

"Không phải là không quen biết sao? Hả? Học sinh chuyển trường?"

Giọng điệu cười cợt, ánh mắt tràn đầy sự không hài lòng, toàn thân như muốn xé nát Tô Thanh, khiến người ta rùng mình. Ngay lúc cô ta định dùng túi đánh vào cô thì Giang Tùy đang ngồi liền quay đầu lại, ánh mắt đen láy, kéo Tô Thanh ra sau lưng mình.

Hai bát nước chấm đổ hết lên người Giang Tùy, làm bẩn người cậu.

Tô Thanh nhìn đờ đẫn, mãi không lấy lại được tinh thần, những màu sắc trên khuôn mặt biến thành xám xịt, rồi nhìn Giang Tùy.

"Tôi muốn đi về."

Trốn tránh khi đối mặt với sự nguy hiểm là bản năng của cô.

Vốn dĩ không nên có sự vướng bận hay liên hệ gì.