Chương 21

Cô chỉ cảm thấy rằng, dường như không nên để Giang Tùy phải giải thích như vậy.

Thật ra cũng chẳng có gì.

Cậu không cần phải...

Dường như không liên quan đến cô, hai người họ thế nào là chuyện của họ, cô vốn dĩ không muốn dính dáng đến họ chút nào.

Mục đích của mày không phải đã đạt được rồi sao, Tô Thanh?

Từ Miểu Nhiên cũng không đến làm phiền mày nữa, đúng không?

Trong lòng cô bình tĩnh và hờ hững tự hỏi chính mình.

Mấy ngày liền, Tô Thanh tự nhấn mình vào biển đề thi, chồng sách, bài tập, như thể làm vậy có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi, âm thanh xung quanh cũng dần trở nên nhỏ hơn.

Thỉnh thoảng nghe được tiếng ồn ào từ hàng ghế sau.

"Anh Tùy, Từ Miểu Nhiên lại đến tìm anh rồi."

"Anh Tùy, có người gửi thư tình cho anh...!"

"Anh Tùy, có muốn chơi bóng không?"

"Anh Tùy, quýt lần trước em cho anh ăn hết chưa, em mang thêm cho anh đây."

Hồ Nhất Phàm nói luyên thuyên như cái loa phát thanh, còn thỉnh thoảng Giang Tùy chỉ đáp lại một chữ "cút."

Có vẻ như Giang Tùy đến lớp nhiều hơn, nhưng không biết có phải ảo giác của Tô Thanh hay không mà cô luôn cảm thấy có một ánh mắt âm thầm dõi theo mình từ phía sau nhưng khi cô quay đầu lại thì chẳng thấy gì.

Dù sao, thời gian này cô sống rất yên bình, Từ Miểu Nhiên cũng không làm phiền cô, đây là kết quả mà cô mong muốn.

Chỉ là không lâu sau đó, chuyện tham gia cuộc thi tiếng Anh ở Giang Thành đã đến.

Giang Thành…

Trong lúc Tô Thanh đang mê man thì tiếng chuông hết giờ vang lên, cô giáo thu dọn sách trên bục giảng rồi nhìn xuống lớp, nói: "Giang Tùy, Tô Thanh, sau giờ học hai em đến văn phòng một chút."

Chắc là để nói về cuộc thi tiếng Anh, Tô Thanh không ngờ tên cô lại được gắn liền với Giang Tùy. Từ hôm đó, cô đã cố gắng tránh xa Giang Tùy, nhưng không ngờ nhanh chóng lại phải đi cùng nhau như vậy.

Cuối cùng, cô đành phải gắng gượng đi.

Dưới ánh nắng mặt trời cả hai bước đi trên cầu thang, Tô Thanh cố gắng tránh xa Giang Tùy, cô cảm giác như cầu thang dài vô tận, mãi không thấy đáy.

Cả hai đều im lặng không nói gì.

"Tô Thanh."

"Á!"

Chàng trai đột ngột lên tiếng, không mang chút cảm xúc nào, ánh mắt có chút u ám khi quay đầu lại nhìn cô.

Tô Thanh bị giật mình, không hiểu sao Giang Tùy lại đột nhiên gọi mình, phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, ngơ ngác nhìn cậu.

"Nhìn gì mà nhìn, dây giày tuột rồi."

Tô Thanh cúi đầu, quả nhiên, không biết lúc nào dây giày của mình đã tuột, mặt cô hơi đỏ, cúi xuống bên cạnh định buộc lại.

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, chẳng qua sợ cậu sẽ trách tôi thôi. Nếu không đi cùng tôi thì dây giày đâu có tuột, nếu ngã thì lại là lỗi của tôi."

Khóe miệng chàng trai nhếch lên giễu cợt, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Tô Thanh cúi người, bất giác cảm thấy cứng ngắc, nhưng vẫn buộc xong dây giày, ngón tay xoắn vào nhau.

Cậu đang nói về chuyện Từ Miểu Nhiên sao?

Khuôn mặt cô gái có chút lạnh nhạt, cũng có chút lúng túng ngượng ngùng.

"Là cậu đồng ý, không ai ép cậu."

Giọng nói mềm mại, nhưng sao lại có sức sát thương như vậy, Giang Tùy nghĩ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Tô Thanh muốn rời khỏi không gian chật hẹp này, nhưng lại bị chàng trai kéo vào phòng thể dục bên cạnh.

Bên trong tối tăm, còn có mùi mốc cũ kỹ khó chịu.

"Tô Thanh, cậu có phải biết hết mọi chuyện không?"

Cổ tay bị giữ chặt, chàng trai cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình, làn da trắng mỏng manh, đôi mắt lưu ly, lạnh lùng.

Trông thật thuần khiết vô hại.

"Biết gì chứ, buông tôi ra."

Trong lòng Tô Thanh bùng lên một ngọn lửa vô cớ, như thể đã chất chứa từ lâu.

"Chính cậu nên biết rõ, sự tồn tại của cậu sẽ gây phiền phức cho nhiều người. Nếu Từ Miểu Nhiên tìm tôi, Giang Tùy, cậu dám nói không phải tại cậu sao!"

Đôi mắt cô gái nhìn thẳng vào Giang Tùy.

"Hôm đó, cậu ở đó, cô ta còn dùng túi đánh tôi. Dù không cố ý, cậu dám nói, Giang Tùy, không phải tại cậu sao?"

"Tại sao tôi phải tham gia vào chuyện của các cậu, cô ta theo đuổi cậu là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi!"

"Cậu muốn thế nào là việc của cậu!"

"Tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ, tôi sai ở đâu, Giang Tùy!"

Như những lời giấu kín trong lòng bấy lâu bỗng nhiên tuôn ra, tất cả những chiếc gai nhọn lập tức bung ra, muốn đâm vào những ai đến gần.

Ánh mắt kiên cường và lạnh lùng.

Nhìn gầy yếu nhưng lại khó nắm bắt và kiểm soát.

Trong không khí yên tĩnh, Giang Tùy có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.

"Tô Thanh, cậu cũng nói, tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, đúng không? Cậu nghĩ bây giờ tôi muốn làm gì?"

Đôi mắt chàng trai u ám, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, như một con mèo hoang khó kiểm soát, đôi mắt tưởng chừng thuần khiết nhưng hiểu rõ bản chất xấu xa của con người.

"Giang Tùy, buông tôi ra."

Tô Thanh theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức thu lại tất cả móng vuốt sắc nhọn muốn chạy trốn.

Nhưng Giang Tùy làm sao có thể buông tha cho cô, cô chỉ nghe thấy...

Thình thịch thình thịch

Tiếng tim đập...

Chàng trai cúi đầu...

"Giang Tùy,... đừng..."

Tiếng nức nở, giọng nói như mèo con khiến lòng người xao xuyến.