Chương 3

Tô Thanh vừa đến nơi này nên chưa quen, ở đây chỗ nào cũng ẩm ướt khiến cô ngủ không ngon giấc. Hơn nữa, cô vừa mơ thấy ác mộng. Nghĩ đến giấc mơ đó, Tô Thanh liền nhíu mày, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

Dạo gần đây, cô thường xuyên nằm mơ. Tô Thanh thức dậy mở cửa sổ, hôm nay vẫn là một ngày sương mù mờ mịt với mưa phùn lất phất trong không khí u ám.

Tô Thanh bóp mũi, hít một hơi sâu, cái lạnh khiến cô rùng mình. Cô đi vào bếp bắt đầu sắc thuốc.

“Khụ khụ khụ.”

Tiếng ho khan vang lên:

“Con gái, để mẹ tự sắc thuốc, con đi học đi.”

Sức khỏe của Tô Nhiễu rất yếu, thời tiết ẩm ướt thế này càng làm bệnh tình của bà nặng thêm.

Trong lời nói của Tô Nhiễu, tràn đầy sự áy náy đối với con gái.

Tô Thanh đang sắc thuốc, tay nắm chặt hơn.

“Còn sớm mà.”

Giọng cô gái nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối.

Tính cách của Tô Thanh, Tô Nhiễu hiểu rõ nhất. Một cô gái mềm mỏng như nước, nhưng lại có sự kiên định không phù hợp với tuổi. Tô Nhiễu thở dài, không nói gì thêm. Đến khi cô gái chuẩn bị ra khỏi nhà, Tô Nhiễu mới lên tiếng:

”Thanh Thanh, ở trường nhớ hòa đồng với các bạn nhé.”

Bà hiểu rõ sức khỏe của mình, ở đây người dân thuần hậu, bà mong con gái sẽ có một cuộc sống suôn sẻ.

“Mẹ, mẹ dưỡng bệnh cho tốt, rồi sẽ khỏe lại thôi, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.”

Giọng nói trầm thấp khó đoán cảm xúc, Tô Thanh bưng bát thuốc đến bên giường Tô Nhiễu, khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh, khiến Tô Nhiễu vừa yên tâm vừa xót xa.

“Mẹ có lỗi với con…”

“Mẹ!” Cô gái nhíu chặt mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, các ngón tay xanh xao.

“Được, mẹ không nói nữa, tất cả sẽ tốt đẹp. Con gái mẹ nói sẽ tốt, thì chắc chắn sẽ tốt.” Tô Nhiễu nắm tay con gái, nhẹ nhàng vuốt ve, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười, trông sức sống hơn chút.

Bệnh của Tô Nhiễu không phải là căn bệnh bình thường, mà là tâm bệnh. Bà đã rời khỏi nơi đó, nhưng ký ức vẫn đeo bám bà không buông. Tô Thanh cắn môi, cô không muốn Tô Nhiễu rời xa cô, dù chỉ thêm một ngày cũng tốt.

Tâm trạng của Tô Thanh như mặt nước tĩnh lặng, cô chỉ muốn chăm sóc tốt cho Tô Nhiễu, đợi đến khi thi đại học xong, mọi thứ sẽ ổn.

Đến lớp, người ngồi sau Tô Thanh vẫn chưa đến.

Trong lòng Tô Thanh có chút lo lắng bất an.

Cô không lên sân thượng, chỉ nắm chặt cây bút, mái tóc rủ xuống che một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, không biết điều gì sẽ xảy ra.

Đến khi Lưu Nhiễm Nhiễm đến, cô lén nói vào tai Tô Thanh, “Thanh Thanh, tớ nói cho cậu biết, hôm qua người ngồi sau chúng ta đạp hỏng lan can trên sân thượng đấy.”

Người ngồi sau, không phải là Giang Tùy sao? Đạp hỏng lan can trên sân thượng…

Tiếng xé giấy vang lên…

Chữ của Tô Thanh bị kéo một vệt, tờ giấy mỏng rách một lỗ nhỏ.

Lưu Nhiễm Nhiễm không nhận ra sự khác thường của Tô Thanh, cô nàng tiếp tục nói: “Tô Thanh, nghe nói trên sân thượng có người tranh giành địa bàn với Giang Tùy, có lẽ vì thế mà lan can bị đạp hỏng.”

“Vì vậy mình nghĩ Giang Tùy đang bực bội, cậu tốt nhất đừng chọc vào cậu ấy.” Cô tốt bụng nhắc nhở Tô Thanh. Thông tin của cô thường rất chính xác.

Tô Thanh cắn môi, nghiêng đầu muốn hỏi, nếu như, hình như, đã chọc vào rồi, thì phải làm sao…

Người xưa có câu, oan gia ngõ hẹp. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Bất ngờ thay, hôm nay Giang Tùy vào lớp từ cửa trước.

Từ xa, một nam sinh mặc đồng phục học sinh đang tiến lại gần. Khóa kéo áo khoác của cậu mở gần hết, để lộ chiếc áo sơ mi trắng đẹp mắt, cúc áo trên cùng không cài, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc.

Trời mưa nhưng Giang Tùy lại không che ô. Khi đi ngang qua bàn của Tô Thanh, cậu cố tình hất tóc ướt trước trán.

Những hạt mưa li ti rơi xuống mu bàn tay, mặt bàn và sách vở của Tô Thanh. Lưu Nhiễm Nhiễm co rụt lại, liếc nhìn Giang Tùy, không dám nói gì.

Tô Thanh cúi thấp mắt, mím môi, lấy từ trong cặp ra một chiếc khăn nhỏ, trước tiên đưa cho Lưu Nhiễm Nhiễm.

“Lau đi.” Giọng cô ấm áp và dịu dàng.

Cô đã liên lụy đến cô bạn của mình rồi.

Lưu Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy giọng nói này thật sự quá hay... Cô không chỉ là fan nhan sắc, mà còn mê đôi tay đẹp và âm thanh dễ chịu, ngày nào cũng cần nghe ASMR từ các anh trai, chị gái.

“Thanh Thanh, cậu thật tốt...”

“Hừ...”

Một tiếng cười lạnh vang lên, chưa kịp để Lưu Nhiễm Nhiễm nhận chiếc khăn từ tay Tô Thanh, Tô Thanh đã cảm thấy đầu ngón tay mình lướt qua một cảm giác lạnh lẽo. Chiếc khăn đã bị Giang Tùy đứng trước bàn lấy đi.

“Học sinh mới đã thích giúp đỡ bạn học như vậy thì tôi không khách sáo đâu.”

Ánh mắt của Giang Tùy nhìn thẳng vào cô, đôi lông mày đứt khúc ở cuối khiến cậu trông thật ngông cuồng và kiêu ngạo. Trên sống mũi còn có vết máu, khi liếc nhìn cô ánh mắt của Giang Tùy càng lạnh nhạt hơn. Cậu cầm chiếc khăn tay rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Cùng lúc đó, cậu cũng đẩy bàn về phía trước, khiến chỗ ngồi của Tô Thanh bị thu hẹp lại. Cô mím môi, không nói lời nào mà lấy hai tờ giấy từ trong cặp ra rồi bắt đầu lau nước trên bàn.

“Thanh Thanh.” Lưu Nhiễm Nhiễm cũng không hiểu Giang Tùy đang nổi cơn gì, chỉ biết rằng đại ma vương này không dễ chọc vào, “Cậu không sao chứ?”

Tô Thanh lắc đầu.

Trời tháng chín, mặc dù đang mưa nhưng khắp nơi vẫn mang một cảm giác nóng bức. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, nước mưa Giang Tùy vừa vẩy cũng không ít.

Chiếc váy mỏng manh in dấu những giọt nước, khiến làn da thấp thoáng lộ ra. Giang Tùy chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy, ánh mắt cậu hiện lên vẻ bực bội chưa từng có. Cậu nhét chiếc khăn tay có mùi thơm kỳ lạ vào túi, sau đó kéo khóa áo khoác của mình xuống và thẳng thừng trùm chiếc áo đồng phục lên đầu Tô Thanh.

“Á…”

Tiếng kêu kinh ngạc của cô gái nhẹ nhàng vang lên. Tô Thanh vội vàng nắm lấy một cái gì đó, mới nhận ra đó là một chiếc đồng phục, sọc trắng xanh. Cô còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ chiếc áo.

Cầm chiếc áo trong tay, Tô Thanh không biết phải làm gì, cô khẽ xoay đầu, định đặt chiếc áo lên bàn của Giang Tùy.

Chàng trai không mặc đồng phục, chỉ diện một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo không cài, khuỷu tay chống lên đầu, dựa người một cách lười biếng. Khi thấy cô quay đầu, cậu nhìn thẳng vào cô, đôi môi mỏng nhợt nhạt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

“Mặc vào.”

Giọng cậu vang lên, đầy vẻ bá đạo.

Tô Thanh nhíu mày, nhìn Giang Tùy một cách lạ lùng, sau đó nhanh chóng gấp gọn chiếc áo của Giang Tùy thành hình vuông vắn và đặt lên bàn. Cô quay đầu lại, thở phào một hơi. Cô nắm chặt đầu ngón tay, trong lòng cảm thấy hồi hộp.

Giang Tùy tức giận, nhìn chiếc áo được gấp gọn gàng, rồi bóp trán.

Trông cậu đáng sợ đến vậy sao?

Cậu lấy bút chọc vào lưng cô gái trước mặt.

Tô Thanh cắn môi, không dám phản ứng, lông mi cô khẽ rung lên.

Một lúc sau, một mẩu giấy nhỏ bị ném lên bàn của cô, cuộn lại thành một cục nhỏ.

“Thanh Thanh, cái này là của cậu à?” Lưu Nhiễm Nhiễm cũng nhận ra người ngồi sau cố tình gây rối, nhưng cô không dám nói gì.

Giang Tùy lại đưa giấy cho cô.

Tô Thanh lắc đầu, rồi tiện tay đặt mảnh giấy vào ngăn bàn.

Người phía sau dường như không kiên nhẫn, tiếp tục nhẹ nhàng chọc vào lưng Tô Thanh, còn kéo tóc cô, cho đến khi cô mở mảnh giấy ra xem.

“Áo trắng bị ướt, cậu không biết nó trong suốt à? ^-^”

Tô Thanh cứng người, nhìn những giọt nước trên tay áo mình. Thời tiết miền Nam, khi đã ướt thì rất khó khô. Thời tiết ở miền Nam, chỉ cần ướt một chút là rất khó khô. Cô cắn môi, sắc mặt khó coi, không biết phải làm sao. Lưu Nhiễm Nhiễm đưa áo của Giang Tùy cho cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt còn phảng phất trước mũi.

“Thanh Thanh, mau mặc vào đi.” Hiển nhiên, Lưu Nhiễm Nhiễm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Giang Tùy lại nổi tiếng là người thích sạch sẽ cơ mà!

Đến lúc tan học, Tô Thanh cảm thấy không có gì mới gấp gọn chiếc áo và đặt lên ghế phía sau. Giang Tùy không có ở đó, cô nhẹ nhàng thở phào, rồi bị Lưu Nhiễm Nhiễm kéo vào nhà vệ sinh.

“Thanh Thanh, tớ thấy Giang Tùy đối với cậu không giống người khác đâu!” Lưu Nhiễm Nhiễm chớp mắt, ánh mắt đầy tò mò và hứng thú.

Giang Tùy không phải là người tốt bụng hay thích giúp đỡ ai. Suy nghĩ về chuyện này suốt buổi sáng, càng nghĩ Lưu Nhiễm Nhiễm càng thấy kỳ lạ, lòng tò mò càng bùng lên.

“Tớ thấy Giang Tùy đưa cậu tờ giấy nhỏ đấy, hừ hừ hừ, Thanh Thanh, hừ hừ, hai người các cậu có phải là..."

“Còn nữa, cậu đã mặc áo của Giang Tùy, trời ơi, nếu những người thích cậu ấy biết được, Thanh Thanh à, cậu gặp rắc rối rồi đó!”

Tô Thanh lắc đầu, “Không phải như vậy đâu…”

“Cậu đừng nói linh tinh…” Gương mặt cô gái đỏ bừng vì xấu hổ, tay ra hiệu phủ nhận, Tô Thanh trợn mắt giải thích.

“Được rồi, tớ biết rồi, yên tâm, tớ sẽ không nói lung tung đâu!”

Nhưng ánh mắt tò mò của Lưu Nhiễm Nhiễm với vẻ mặt “tớ hiểu, tớ hiểu” khiến Tô Thanh không thể giải thích rõ ràng, chỉ biết đứng đó với khuôn mặt ngây thơ đầy bối rối.

Giang Tùy vừa ra khỏi nhà vệ sinh nam đã nhìn thấy cảnh này, cậu liếʍ răng sau, khi đi qua hai người, nói một câu, "Không phải như vậy, thì là thế nào? Hử?"

Cậu nở nụ cười xấu xa, khuôn mặt Tô Thanh lập tức đỏ bừng, làn da trắng mịn pha lẫn chút hồng nhạt. Cô nắm chặt cánh tay Lưu Nhiễm Nhiễm, mắt tròn xoe, sau đó kéo Lưu Nhiễm Nhiễm chạy vào nhà vệ sinh.

Chỉ là Lưu Nhiễm Nhiễm đã vào trước, còn cô thì bị Giang Tùy kéo lại.

Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo và đẹp trai của Giang Tùy, Tô Thanh không khỏi nắm chặt tay, "Giang Tùy, tôi..."

Lời xin lỗi còn chưa kịp nói, vốn chẳng có gì để hiểu lầm, cô cũng không muốn cậu hiểu lầm. Cô cũng không làm gì chọc giận cậu mà.

Chỉ là tiếng chuông vào lớp vang lên, cắt ngang lời Tô Thanh định nói.

Chỗ ngồi của cô ngay trước mặt cậu.

Giang Tùy chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng ngần, bóng dáng mảnh mai của cô. Thật là gầy quá.

Đây là cái gọi là duyên phận sao, chỉ một gợn sóng đã trở thành cơn bão lớn, Giang Tùy biết mình đã bị mê hoặc, giống như mẹ cậu.

Giang Tùy chà xát đầu ngón tay, cảm thấy bực bội, cả dấu vết mềm mại như dấu chân mèo trên giày cũng khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, khiến cơn giận không rõ nguyên do nổi lên, lan tỏa khắp người..

Lúc này, Giang Tùy vẫn chưa biết, chỉ một ánh nhìn đã khiến cậu như bị trúng độc vào tận trong tim, bén rễ thật sâu, không bao giờ rời đi nữa.

Đây không phải là tình yêu sét đánh thì là gì?

Khi Tô Thanh cuối cùng cũng cảm thấy yên ổn, cô trở về nhà mở cuốn sách tiếng Anh ra và chuẩn bị làm bài tập, cô lại nhìn thấy trên sách có viết vài dòng chữ:

Dẫm lên chân tôi?

Trốn tránh tôi?

Cửa hàng trà sữa trước cổng trường, biết chứ? Tối mai, tôi đợi ở đó.

Nét chữ mạnh mẽ, kiêu ngạo.

Không phải Giang Tùy thì còn ai vào đây nữa!

Tô Thanh siết chặt ngón tay, cô biết lần này mình không thể làm ngơ được nữa.

Cô xoa xoa lông mày, nhìn thoáng qua chiếc đồng phục màu xanh treo trên bệ cửa sổ, trong đầu rối như một mớ bòng bong.

“Mặc xong rồi liền vứt đi?”

Giọng nói nguy hiểm của Giang Tùy vẫn vang vọng bên tai.

Cô sợ đến mức không còn cách nào khác, phải mang đồng phục của cậu ấy về nhà để giặt.

Cắn môi, cô nghĩ về cậu kiêu ngạo và nguy hiểm đó, cô không thể chọc vào, cũng không muốn chọc vào.