Chương 5

Ăn hoành thánh quả thật rất nhanh.

Giang Tùy lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, Tô Thanh còn chưa kịp phản ứng cậu đã mua thêm hai chai nước ngọt,

Một chai ướp lạnh, một chai ở nhiệt độ thường đưa cho cô.

Vẫn là vị dâu tây.

Giang Tùy nhướng mày nhìn cô.

Tô Thanh chậm chạp nhận lấy chai nước ngọt, bóp nhẹ ngón tay: "Bao nhiêu tiền, để tôi trả cho cậu?"

Thật ra cô muốn nói là để cô trả, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì lại thay đổi...

"Lần sau cậu mời là được."

Giang Tùy nheo mắt nhìn cô gái đang vặn vẹo ngón tay, xoa xoa mép áo, cuối cùng cũng không nói lời nào cay nghiệt, chỉ mở nắp chai giúp cô, một tay cầm cặp sách của cô khoác lên vai, bước dài ra ngoài cửa tiệm.

Lần sau...

Tô Thanh cắn môi, không nói gì, hút một ngụm nước trái cây, theo sau Giang Tùy.

Lúc này, trời đã tối hẳn, đèn đường xung quanh cũng đã bật sáng.

Cặp đôi nam thanh nữ tú luôn thu hút ánh nhìn của người khác.

Cảm giác bồn chồn và lo lắng lan tỏa khắp người Tô Thanh, cô cúi đầu, đầu óc rối bời.

Nhưng chàng trai phía trước không biết từ khi nào đã dừng lại, khiến Tô Thanh đâm sầm vào lưng cậu.

Lớp áo mỏng, cơ thể rắn chắc, tỏa ra hơi ấm của cậu trai.

Tô Thanh lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi... "

Ai biết được cậu đột nhiên dừng lại, đôi mắt trong trẻo của cô chớp chớp nhìn Giang Tùy, cậu đang quay đầu lại nhìn cô.

Không thể đoán ra được cảm xúc trên gương mặt cậu.

Có lẽ vì dáng vẻ thản nhiên, không quan tâm của cậu khiến Tô Thanh mạnh dạn hơn. Cô quyết định nói hết những gì đang nghĩ trong lòng.

"Hôm đó, tôi không cố ý dẫm lên chân cậu."

"Đồng phục của cậu, thật sự cảm ơn, tôi cũng không cố ý khiến cậu bị gọi phụ huynh...!"

"Việc mời ăn cơm... bữa này để tôi mời."

"Còn nữa, chúng ta thực sự không thân nhau lắm..."

"Thật sự cảm ơn cậu!"

Tô Thanh một hơi nói hết những lời trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát. Chuyển đến trường mới, cô thật sự không dám gây rối, cũng không muốn gây rối, dù là gì đi nữa, cô chỉ muốn yên ổn trải qua năm học quan trọng này.

Tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt không còn mơ màng như trước, ngược lại trong trẻo rõ ràng, như một làn nước lạnh lẽo bao trùm lấy cô.

"Cặp sách trả lại cậu, quần áo bên trong tôi đã giặt sạch, thật sự cảm ơn, thật sự xin lỗi."

Cô cúi gập người chín mươi độ, tư thế kính cẩn, xa cách.

Lời xin lỗi của cô là thật, sự áy náy cũng là thật, nhưng cô không muốn dính dáng đến cậu cũng là thật.

Tô Thanh quay đầu, nhanh chóng chạy đi, bước chân nhanh nhẹn, tóc buộc đuôi ngựa không biết khi nào đã bung ra, mái tóc đen nhánh như thác nước tung bay theo gió.

Giang Tùy nheo mắt, hàm răng nghiến lại, đưa tay sờ vào túi quần, lấy bật lửa ra, khuôn mặt hiện lên vẻ bực bội không nói nên lời, một tay còn nắm chặt tờ năm mươi đồng nhàu nát mà cô vừa nhét vào.

“Hừ~.”

Thật muốn chửi thề một cái. Cậu đá mạnh vào cây bên cạnh, lá cây rơi xuống lả tả.

Cậu lấy điện thoại ra, bấm vài cái.

"Ra chơi bóng đi."

Nhìn bóng dáng gầy gò dần khuất xa, lưỡi cậu chạm vào hàm trên, Giang Tùy nheo mắt, cầm điện thoại, đi theo hướng về phía lớp học.

________

Khi Tô Thanh vừa bước vào lớp học.

Ngay sau đó, Giang Tùy cũng bước vào theo.

Chàng trai với dáng vẻ thoải mái, đứng trước bàn cô, tùy tiện đưa lại cặp sách cho cô.

Chiếc cặp màu hồng nhạt làm nổi bật lên sự đối lập kỳ lạ với khí chất của Giang Tùy.

Đúng là cặp sách của cô.

"Bạn học, cặp của cậu."

Lớp học râm ran những lời thì thầm, trong chốc lát, Tô Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt cô hiện rõ vẻ bối rối, ngón tay cô siết chặt, lưng căng cứng.

"Cảm ơn."

Cô nhận lại cặp sách một cách cứng nhắc, còn cậu thì thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế phía sau.

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tô Thanh cắn môi, vị ngọt đắng của dâu tây vẫn còn đọng lại trong miệng.

"Thanh Thanh, chiều nay cậu có ở cùng Giang Tùy không?"

"Hôm nay mình nghe nói có người thấy Giang Tùy mua trà sữa cho một cô gái ở cổng trường, còn cầm cặp giúp nữa, người đó không phải cậu chứ?"

Lòng hiếu kỳ dâng trào, Lưu Nhiễm Nhiễm tiến đến hỏi, ánh mắt liên tục liếc nhìn giữa Giang Tùy và Tô Thanh.

Chàng trai phía sau mang theo vẻ lạnh lùng, không muốn ai đến gần.

Còn cô thì giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng.

Cả hai đều tỏa ra vẻ không vui, không muốn bị quấy rầy, nhưng lại có cảm giác mơ hồ như có chuyện gì đó.

Tô Thanh bóp chặt ngón tay, lấy tập bài tập ra, "Không phải, không phải mình. Cặp sách của mình vô tình bị bỏ quên ở quán hoành thánh ngoài kia."

Cô mạnh mẽ phủ nhận, dùng đầu bút viết xuống một công thức.

"Thật sao?" Lưu Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, ghé sát vào Tô Thanh.

"Nhiễm Nhiễm, sắp thi giữa kỳ rồi đó. Nếu không làm tốt, cô chủ nhiệm sẽ gọi phụ huynh đấy." Tô Thanh nhắc nhở nhẹ nhàng.

"Thanh Thanh à!"

"Được rồi, được rồi, mình không hỏi nữa, học thôi, học thôi."

Vừa đẩy được sự phiền toái đi, Tô Thanh khó khăn lắm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng phía sau có người cầm bút chọc chọc vào lưng cô, khiến cô không thể không để ý.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Càng lúc càng mạnh, càng liên tục.

Tô Thanh nhíu mày, đặt bút xuống, từ từ kéo ghế về phía trước.

Tô Thanh cau mày, đặt bút xuống, từ từ dịch ghế về phía trước.

Chỉ là cánh tay của chàng trai ngồi phía sau cô lại vươn dài, bắt đầu nghịch tóc của cô, cuốn từng lọn một.

Tô Thanh cắn môi, quay đầu lại, đôi mắt lộ rõ sự bất mãn và khó chịu.

Phải, là bất mãn.

Đôi mắt mềm mại của Tô Thanh như muốn nói:

Cậu muốn gì đây?

Cậu muốn làm gì?

Trong chốc lát, Giang Tùy thu lại sự nghịch ngợm, ngón tay cậu dừng lại trên bàn, cây bút trong tay rơi xuống đất.

Một lát sau.

Cô gái cúi xuống, đầu ngón tay trắng nõn nhặt cây bút lên, đặt lại lên bàn.

"Hôm nay vẫn còn ba bài tập chưa làm."

Đôi mắt trong trẻo của cô gái, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại.

Tô Thanh quay đầu lại, ngồi ngay ngắn, như thể chẳng có gì xảy ra.

Rất thoải mái.

"Anh Tùy, anh cho em leo cây à!!!!"

"Không phải đã hẹn ra sân bóng sao!!!!"

Hồ Nhất Phàm hùng hổ ôm quả bóng rổ từ cửa sau lao vào, người gục xuống bàn của Giang Tùy, cất giọng oán trách.

"Không đi nữa, tự học."

"Hả?"

Hồ Nhất Phàm ngoáy tai, chắc chắn mình không nghe lầm.

"Còn ba bài tập chưa làm, làm xong rồi đánh bóng."

Giang Tùy cười nhẹ, rõ ràng thấy đôi vai gầy trước mặt khẽ run lên trong thoáng chốc.