Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 25: Thật văn nhã

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit#Salim

Beta#Kumoe

Đại hội thể thao kết thúc, tổng thành tích của lớp bảy được thông báo.

Năm hai khối mười một tổng có mười chín lớp, sau khi lớp bảy thi tháng xong, tiếp tục trở thành lớp đội sổ, luôn luôn là “ hạng nhất”, chỉ là không thể tưởng tượng nổi bản thảo quảng bá lại được bình chọn.

Từ Tĩnh mất mặt, lại nở mặt vì tổ giáo viên của khối đánh giá: “ Bản thảo quảng bá của lớp bảy tuy không nhiều nhưng lại là tinh hoa, coi như có mấy phần “ Kinh vì thiên văn”!

Đến giáo viên ngữ văn của lớp bảy đều ngốc cả người, đã dạy lớp này hai năm, thế mà cô không phát hiện ra lớp bảy có học sinh học văn học xuất chúng như vậy?

Trên sân, một loạt học sinh được khen ngợi có hơi xấu hổ --- Bản thảo đó toàn bộ từ tay Cố Tinh Trầm ra, đối với bọn họ chẳng có một xu quan hệ.

Ai ngờ được học thần chỉ tùy tay viết vài đoạn văn, đã được hưởng ứng như vậy?

Đại hội thể thao liền lúng ta lúng túng kết thúc như vậy.

Thời gian sau, trường học nghênh đón học sinh của trường cao đẳng Anh quốc Edward tiến hành hoạt động giao lưu hữu hảo bằng tiếng anh.

Chỗ giáo vụ thông báo, mỗi khối chọn ra ba đại biểu đi giao lưu.

Với những việc cần đến trình độ cao thế này, tất nhiên phải giao cho nhóm học bá.

Cố Tinh Trầm là người có tổng điểm cùng điểm tiếng anh cao nhất khối, không nhường ánh sáng cho một ai, luôn phát sáng vinh danh trên bảng điểm.

Từ đó, sau một tuần, số lần Hứa Anh nhìn thấy Cố Tinh Trầm rất ít. Cố Tinh Trầm thường xuyên không ở phòng học, nếu ở phòng học cũng chỉ chuyên tâm đọc sách bổ túc lại chương trình học, có một chút thời gian tan học cũng bị các bạn học tiến tới ép khô tri thức.

Hứa Anh rất buồn bực.

--- Cố Tinh Trầm rất bận, nhưng cô không tiện đi lên, không thể mở miệng, cũng chẳng thể giúp được cậu cái gì.

---

Dương Hiểu Lệ lấy bốn quyển toán học luyện tập, đỏ mặt đem sách để lên mặt bàn Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm tuy rằng thanh tú văn nhã, nhưng trên người lại có khí chất lạnh băng cùng ánh mắt đạm bạc, thoạt nhìn không dễ thân cận, có chút khốc, nữ sinh bình thường đều có chút không dám nhìn vào mắt cậu.

“ Tinh Trầm, cậu có thể giảng hộ tớ vấn đề này không? Dù tớ giải thế nào thì góc C đều tương đương 45 độ nhưng đáp án lại là 30 độ, không biết vì sao.”

Cố Tinh Trầm nhìn đề bài, cũng không chê phiền, dùng một phút đồng hồ ở trên bản nháp viết viết vẽ vẽ vài công thức tính nhẩm một lần.

“ Đáp án sai rồi. Nhưng cũng không phải 45 độ, là…… 60 độ.”

Dương Hiểu Lệ giật mình, sùng bái, ghé sát vào một chút để Cố Tinh Trầm nói lại.

Cố Tinh Trầm ngồi trên ghế, thiếu nữ đằng sau duỗi đôi chân tròn trịa tinh tế, cổ chân giao nhau, hơi chậm chạp phe phẩy, thời điểm Dương Hiểu Lệ sát vào, mũi chân hơi dừng một chút, động tác chậm chạp lùi lại trở về bàn mình.

Hứa Anh chống cằm nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Tinh Trầm ngồi đằng trước có chút phiền, kéo kéo Trần Tinh Phàm đang ngủ: “ Này, đừng ngủ, tớ hỏi cậu một vấn đề.”

“ Nói…..” Nửa đêm Trần Tinh Phàm chơi game, bây giờ đang buồn ngủ, mềm như bông nói.

“ Cậu có cảm thấy…… Cố Tinh Trầm rất thích giảng bài cho bạn học nữ?” Hứa Anh dừng lại một chút: “ Hơn nữa thời gian giảng so với bạn học nam còn lâu hơn rất nhiều.”

Cô lắc lắc di dộng cho Trần Tinh Phàm xem đồng hồ bấm số trên điện thoại.

“……” Trần Tinh Phàm trắng mắt liếc cô một cái, động tác thô lỗ mà đội mũ áo khoác lên, kéo cánh tay ngủ.

“ Này cậu……. sao cậu lại nhìn tớ như vậy hả?”

“ Đừng ồn, phiền quá.”

“ ………”

Trần Tinh Phàm vừa nằm xuống, ánh mắt Hứa Anh liền thuận thế dừng ở Kim Vũ đang nhìn cô.

Mắt một mí Kim Vũ khép hờ, che khuất sau tóc mái nhỏ vụn, chớp chớp, yên lặng cúi đầu, đeo lên tai nghe, tự nghe âm nhạc của cậu coi như không nhìn thấy Hứa Anh.

Hứa Anh: “ ……….. Ai muốn tìm cậu hỏi. EQ của cậu cũng thấp không kém.”

Hàng phía trước.

Ngòi bút trung tính viết viết vẽ vẽ trên bản nháp cuối cùng ra đáp án 60 độ, Cố Tinh Trầm theo thói quen mà điểm ở cuối cùng một dấu “ .”, ngẩng đầu: “ Hiểu chưa?”

Dương Hiểu Lệ có chút ngượng ngùng: “ Cảm ơn cậu Tinh Trầm, trên cơ bản tớ đã hiểu rồi.”

“ Cậu hiểu rồi vậy đến phiên tớ!” Thanh âm mềm mại vừa nói, một quyển sách toán học từ trên trời giáng xuống ngăn cách Dương Hiểu Lệ cùng Cố Tinh Trầm.

Hứa Anh gác khuỷu tay trên bàn Cố Tinh Trầm, đôi mắt mãn nguyện cười, đôi môi anh đào giống như lưu ly, nhàn nhạt, mê người.

Hứa Anh: “ Bạn học Cố Tinh Trầm, tớ cũng có bài không hiểu, cùng nói với tớ một chút.”

Dương Hiểu Lệ cùng Tôn Tuyết xếp hàng chờ Cố Tinh Trầm giảng bài đều ngượng ngùng tránh ra. Khí chất của Hứa Anh rất lớn, các cô nhìn thấy đều có chút luống cuống.

Cố Tinh Trầm mặt nghiêng, thanh lãnh, mí mắt cùng đôi mắt nhẹ nhàng giật giật nhìn Hứa Anh, lại lạnh nhạt mà thu hồi ánh mắt dời đi sách của cô, tự mình viết bài tập.

“ Này, tớ nhờ cậu giảng bài đấy. Giảng bài cho nữ sinh khác thì được, giảng cho tớ thì không được? Đều là bạn cùng lớp, cần phải tương trợ lẫn nhau, hiểu không?”

Bạn cùng lớp…… thật tức chết. Cố Tinh Trầm ánh mắt hơi nhìn Hứa Anh một cái nhẫn nại hỏi: “ Chỗ nào không hiểu?”

Hứa Anh tùy tiện lật một tờ, chỉ một cái: “ Chỗ này không hiểu.”

“ Sử dụng vecto tiếp tuyến tính, chỗ này còn chưa được học.”

“ ……” Hứa Anh nghẹn lời một chút, lại giở sang trang kế tiếp: “ Vậy giảng chỗ này đi. Cậu dạy cho tớ mặt này.”

Cố Tinh Trầm ngó số trang, trang bảy. Thuộc về chương một tiết một, là bài đơn giản nhất trong học kì một.

Thấy Cố Tinh Trầm chỉ tự làm bài tập của mình, Hứa Anh nghi hoặc hỏi: “ Lại làm sao vậy?”

Cố Tinh Trầm: “ Đẳng cấp quá thấp, không muốn giảng.”

Hứa Anh: “…………..”

Hứa Anh tức giận đến trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm, một tiết tự học đều không nói câu nào.

Cố Tinh Trầm thờ ơ, nghiêm túc bổ túc chương trình học bị khuyết thiếu vì chuẩn bị tiếp đãi học sinh Anh quốc, ngòi bút lại hơi tạm dừng, ánh mắt thoáng nhìn qua thiếu nữ chu môi tức giận. Ý cười dần lộ ra trên môi.

--- Hóa ra tư vị khi bắt nạt cô, cũng khá tốt.

---

Buổi tối thầy trò Anh quốc thăm quan khu khoa học kĩ thuật của Bát Trung.

Khu khoa học kĩ thuật có nhiều phòng cạnh nhau, mái nhà xây theo kiến trúc hình cầu, thông qua hình chiếu được mô phỏng giống như tinh hệ vũ trụ.

Cố Tinh Trầm đi trong đội ngũ nhỏ của thầy trò Bát Trung, đồng hành còn có mười mấy người Anh quốc cùng bọn họ khoa tay múa chân giao tiếp bằng tiếng anh.

Năm hai có ba đại biểu, trừ bỏ Cố Tinh Trầm còn có Tân Thần cùng một bạn nữ khác.

Hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động giao lưu, cũng là ngày hai nam sinh đồng hành cuối cùng.

Trong một tuần này Cố Tinh Trầm thần sắc tự nhiên, nên làm gì thì làm đó, nhưng Tân Thần không có tố chất tâm lý tốt như vậy, luôn trong thời điểm vô tình lơ đãng, ánh mắt lộ ra một ít khẩn trương hoặc là địch ý.

Sau khi đưa thầy trò Anh quốc vào phòng thiên văn giao cho hai thầy giáo tiếng anh, Cố Tinh Trầm đi ra ngoài hít thở không khí.

Bên trong đóng kín làm ngực cậu nghẹn lại.

Khu khoa học kĩ thuật là kiến trúc hiện đại nhất của trường, vào ban đêm nhìn ra ngoài thấy hoa hồng cây xanh, có cảnh sắc khác hẳn sân bóng cùng khu dạy học.

Hiện tại Cố Tinh Trầm đang ở hành lang cuối lầu, tay đút trong túi quần đồng phục nhìn về tòa nhà xa xa, nhớ tới bộ dạng tức giận của thiếu nữ trong tiết tự học kia, lại không tiếng động cười một cái.

“ Hứa Anh.,,,” Cậu ở trong lòng chậm rãi nhấm nuốt cái tên này, lại cảm thấy có hương vị ngọt từ ngực, lan tràn ra.

“ Cậu cũng nhớ đến cô ấy?”

Bỗng dưng, thanh âm Tân Thần liền từ hành lang phía trên truyền tới.

Gió đêm tản ra một ít mùi vị thuốc lá, Tân Thần đưa lưng ngồi xuống, có chút suy sụp, trong tay cầm một tàn thuốc.

Cậu lại hút một ngụm, đứng lên, ánh sáng u ám nhìn đôi mắt Cố Tinh Trầm thanh lãnh trong chốc lát: “ Trùng hợp, lúc này tôi cũng nhớ cô ấy.”

Mày Cố Tinh Trầm hơi nhăn lại.

Tân Thần đi xuống cầu thang, dựa vào lan can bên cạnh Cố Tinh Trầm, nhìn sao trời phía xa:

“ Nhưng tôi biết, cô ấy khẳng định không nhớ tôi, cũng không nhớ cậu. Bởi vì cô ấy chính là người con gái bạc bẽo như vậy…..”

Đại khái gió đêm quá to, Tân Thần nói xong liền sặc khói thuốc.

Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn ánh lửa nhỏ: “ Vừa mới học?”

“ Ừm.”

Tân Thần nghiêng đầu: “ Cố Tinh Trầm, tôi biết cậu rất chán ghét tôi.”

Cố Tinh Trầm: “ Cậu cũng chẳng tạo thành thương tổn gì cho tôi, tại sao tôi phải chán ghét cậu.”

Những lời này Tân Thần cũng không rõ là Cố Tinh Trầm đang khoan dung, hay đang cười nhạo cậu.

Tân Thần: “ Đúng vậy. Tôi không thể tạo thành thương tổn cho cậu. Cậu rất lợi hại Cố Tinh Trầm, có thể để cho Hứa Anh theo đuổi cậu lâu như vậy.”

Tân Thần: “ Nhưng tôi cũng nhắc nhở cậu, kết cục của tôi hôm nay chính là cậu ngày mai. Tôi đã từng cho rằng cô ấy sẽ vì tôi mà dừng lại. Tôi sẽ là người cuối cùng ở bên cô ấy, nhưng trên thực tế tôi cũng chẳng thể trở thành ngoại lệ. Tôi nghĩ mỗi người phía trước bị cô ấy dụ dỗ đều nghĩ như vậy. Cho nên tôi khuyên cậu đừng ôm hy vọng quá lớn!”

Đại khái trên người Tân Thần có một ít bóng dáng của mình trong quá khứ, Cố Tinh Trầm khó có được nhiều lời một chút: “ Cảm ơn lời khuyên của cậu, nhưng cũng chẳng có giá trị gì.”

“ A, cũng phải, bất kể hậu quả, giống như hút thuốc phiện, lúc ấy tôi cũng như vậy.”

Cố Tinh Trầm: “ Cậu thích cô ấy như vậy?”

Tân Thần ngẩn ra một chút.

Cậu không thích nói chuyện, bởi vì thời gian học tập lâu dài cho nên tâm yên cảnh ổn , nhưng Cố Tinh Trầm không giống cậu, cậu ấy giống như trong sương cốt chính là người ít lời thanh lãnh, luôn có loại hương vị thanh cao cấm dục, chính là so ra, cậu kém rất nhiều.

Tân Thần có chút chua xót: “ Hứa Anh xinh đẹp như thế, ai mà không thích? Cố Tinh Trầm, cậu mà nói không muốn độc chiếm cô ấy, vậy chắc chắn là giả dối.”

Lại tự diễu cười cười, Tân Thần rũ xuống đôi mắt: “ Kì thật tôi đã từng có cơ hội cùng cô ấy đi lâu hơn, chỉ là tôi đã hồ đồ……”

“ Khi cô ấy chơi đùa trốn học bắt tôi ở bên cạnh làm bài tập, tôi cự tuyệt, cô ấy lại bắt tôi đưa cô ấy về nhà, bắt tôi phải yên lặng đạp xe đạp tới đau chân, tôi cũng cự tuyệt…..”

“ Ôi, thật ngốc, vì sao lúc trước tôi lại cự tuyệt? Không phải chỉ là hạ thấp bản thân một chút hay sao……..”

Người bên cạnh vẫn luôn im lặng, Tân Thần chỉnh đốn lại cảm xúc, nhìn Cố Tinh Trầm mới phát hiện cậu đang lấy ánh mắt cổ quái nhìn mình.

Tân Thần không biết Cố Tinh Trầm nghĩ gì, liền nghĩ chắc là ghen tuông cùng ghen ghét: “ Tôi biết, cậu khẳng định đang nhìn tôi chê cười. Bất quá chẳng sao cả, mất đi tiểu Anh lòng tôi cũng như tro tàn. Không, tôi căn bản không được cô ấy thích qua, chỉ là chơi đùa mà thôi!”

Tân Thần ngó mắt liếc Cố Tinh Trầm cười lạnh: “ Thôi, hiện tại đến phiên cậu bị chơi.”

Tân Thần dựa khuỷu tay vào lan can thống khổ ôm đầu xoa xoa tóc, những gì khó nói đều đã nói ra cho nên không ngại ---

“ Tôi thật sự thích Hứa Anh, thật sự, nhưng cô ấy thế mà lại lựa chọn cậu, bỏ tôi không thèm màng tới.”

“ Tôi có thể vì cô ấy hút thuốc, trốn học, có thể vì cô ấy mà đêm không thể ngủ, nuốt không trôi, nhưng cậu có thể vì cô ấy làm được như thế nào?”

Cố Tinh Trầm tư thái rất thẳng, bóng dáng đoan chính cười một chút, cũng không để ý tới mùi thuốc súng mơ hồ trong lời nói của Tân Thần.

Đối với Tân Thần mà nói, cậu cảm thấy rất ấu trĩ, chính là loại thiếu gia cậu ấm lần đầu tiên nếm thử tư vị sầu tư.

Thở dài một chút, Cố Tinh Trầm đột nhiên có chút hâm mộ.

---- Có mái nhà ấm êm chính là một loại hạnh phúc.

Nếu có thể lựa chọn, cậu cũng muốn trở thành một cây cỏ dại trong căn nhà ấm áp.

Khi đang đánh giá Tân Thần Cố Tinh Trầm nhìn ra khu dạy học nơi xa, ánh sáng trong lớp bảy, nhàn nhạt nói: “ Tôi chẳng thể vì cô ấy làm cái gì, cũng sẽ không vì cô ấy mà trốn học hút thuốc, không ăn không ngủ. Điều duy nhất tôi có thể làm được, đại khái chỉ có một…..”

“ Vì cô ấy mà chết….. hoặc là, vì cô ấy mà tồn tại thật tốt.”

----

Hứa Anh nhìn chằm chằm trang bảy của quyển sách, nghẹn một đêm tự học.

Trần Tinh Phàm thu cặp sách, chuẩn bị vài phút sau tan học, cô liếc Hứa Anh một cái:

"Cậu có nhìn chằm chằm đến mù mắt cũng chẳng hiểu đâu. Vẫn là bảo Cố Tinh Trầm nhà cậu bổ túc cho đi.”

Vừa nghe thấy tên này, Hứa Anh liền tung một ánh mắt oán độc qua: “ Đừng nhắc đến cậu ta! Cậu ta chẳng phải của nhà tớ!”

“ Không phải của nhà cậu thì là nhà của ai?”

“ Không biết, dù sao cũng không phải của nhà tớ. Tớ mang cái này đi hỏi cậu ta, kết quả cậu đoán xem cậu ta nói gì? Cậu ta nói mấy thứ này đẳng cấp quá thấp không muốn giảng cho tớ!” Hứa Anh nghiến răng nghiến lợi:

“ Ý tứ không phải chính là nói tớ so với đẳng cấp thấp còn không bằng sao?!”

Kim vũ nghe vậy nhịn không được lặng lẽ cười, bị Hứa Anh liếc xéo một cái.

Tống Tiểu Chi đang tô son, rời mắt từ gương sang nhìn Hứa Anh: “ Cậu cũng không phải ngày đầu trở thành học tra, phải quen dần đi chứ.”

“ ………..”

Hứa Anh hung tợn làm động tác kéo khóa miệng với Tống Tiểu Chi, thu hồi ánh mắt, đối với sách toán học phiền muộn hít vào một hơi.

Là vậy, cô biết chính mình học tập kém, chẳng thông mình, chính là…… cô không muốn nghe được từ trong miệng Cố Tinh Trầm những điều đó.

Cô vẫn luôn cho rằng mình ở trong lòng Cố Tinh Trầm, rất tốt đẹp. Thế mà không nghĩ tới cậu lại châm chọc cô so với đẳng cấp thấp còn không bằng.

---- Mẹ nó!

--- Sao cậu có thể nói cô như vậy? Chán ghét!!

“ Tại sao tớ lại đi thích cậu chứ Cố Tinh Trầm! Chẳng thú vị gì cả……...” Hứa Anh nhỏ giọng oán giận, không nghĩ tới đúng lúc Cố Tinh Trầm trở về từ cửa sau, vừa đi ngang qua cô, ngó cô một cái.

Hứa Anh nhanh chóng cắn đầu lưỡi: …..

Ha hả!

Đúng là uống nước đều mắc kẽ răng.

---

Chuông tan học vang lên, học sinh từ phòng học lao ra bên ngoài, từ hàng hiên, vườn trường tốp năm tốp ba học sinh đeo cặp sách.

Trần Tinh Phàm thúc giục Hứa Anh đi nhanh, Hứa Anh lại chẳng có tâm tình, vẫy vẫy tay để bọn họ đi trước, chậm rãi thu thập cặp sách.

Đêm nay ngoại lệ, cô quyết định đem mấy quyển sách trở về nghiên cứu! Nhưng mang quyển nào, tương đối khó chọn.

Hứa Anh hoàn toàn không nhớ được hôm nay học cái gì, vì thế nhìn xem thời khóa biểu, lại nhìn ngày mai, sờ sờ môi, đối với đống sách lộn xộn chọn lựa một chút.

Lúc này, cặp sách để trên bàn của cô bị người khác nhấc lên, cô thuận thế giương mắt, nhưng lúc này phòng học tắt đèn. Đằng trước, Từ Thiếu Khanh hô một câu rồi tắt đèn khóa cửa.

Kết quả ánh mắt Hứa Anh mới từ ngón tay thon dài của nam sinh dọc theo giáo phục đi tới chiếc cổ trắng nõn cùng hầu kết liền một mảnh đen thui.

“ Đi thôi. Dù sao mang về cậu xem cũng chẳng hiểu, không bằng trở về ngủ thật tốt, ngày mai trong tiết học ngủ ít đi một chút.” Thanh âm lãnh đạm.

“ Biết ngay là cậu!” Trong bóng tối Hứa Anh tức giận mà lộn xộn lấy lại cặp sách của mình, kết quả vừa nhấc chân đã bị vướng cẳng chân vào ghế dựa, lao về phía trước: “ A!”

Cố Tinh Trầm không kịp chuẩn bị, bị đυ.ng một cái cũng đổ về phía sau, đυ.ng lưng vào cái bàn “ Rầm” một tiếng.

Từ Thiếu Khanh đang tính toán khóa cửa mông lung thấy bóng dáng Cố Tinh Trầm hơi lảo đảo, vội vàng hỏi: “ Sao vậy Tinh Trầm?”

Qua một giây, Cố Tinh Trầm mới nhàn nhạt nói: “ Không có gì, vướng chân vào chướng ngại vật mà thôi.”

Hứa Anh vừa đứng vững, nghe xong, tức đến chết.

---

Mười – Hai mươi phút, vườn trường đã trống không, trên đường chẳng có học sinh. Gió đêm phơ phất, bóng cây lắc lư.

Cố Tinh Trầm chọn một ngã rẽ yên lặng đi qua càng không một bóng người.

Cũng không biết là cậu không quen thuộc đường đi của Bát Trung nên đi nhầm đường, hay là vì sợ hai người đi bên nhau bị thầy giáo thấy hay như nào. Tóm lại tâm tư Cố Tinh Trầm, ai mà biết được?

Hứa Anh nghĩ, tức giận đuổi theo phía sau, đuôi ngựa bởi vì tâm tình không tốt mà vung vẩy tàn nhẫn, đôi mắt xinh đẹp hung tợn nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm đi vài bước phía trước.

“ Tự mình đi đường không có mắt, còn trách tớ là chướng ngại vật. Cố Tinh Trầm cậu thật ghê tởm! Ghê tởm chết mất!”

Thiếu niên lưu loát đeo cặp sách bên vai, quay đầu lại, tươi cười có chút lạnh: “ Lúc ấy bị cậu va vào hóa ra là tớ không đúng?”

“ ….. Đương nhiên là cậu không đúng, chẳng lẽ là tớ? Cậu không đứng ở chỗ đó tớ có thể lao vào cậu sao?”

Hứa Anh không có lý cắn mãi không tha. “ Chính mình xứng đáng, tự mình đưa tới cửa để bị ngược còn trách ai.”

Thiếu niên nhìn cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười đi đường của mình.

Cố Tinh Trầm thanh cao muốn chết! Hứa Anh tức giận nghĩ.

Cô dứt khoát đứng lại, phải đi bên cạnh Cố Tinh Trầm, cô sẽ không đi! Nhưng thiếu niên không biết là không phát hiện ra hay là không muốn chờ cô, chỉ lo đi đường của mình.

Đèn đường bị bóng cây che khuất, rơi xuống trên đường thiếu niên đi, có hoa văn hoa lệ lưu trên người cậu.

Cố Tinh Trầm thật thanh tuấn.

Tâm Hứa Anh hơi phiêu một chút, đột nhiên có chút táo bạo, cô liền cắn môi gọi một tiếng: “ Này!”

Thanh âm nữ sinh cao vυ"t, Cố Tinh Trầm dừng lại bước chân không xoay người, ánh mắt liếc về phía sau, lông mi run run.

Hứa Anh cất cao âm lượng: “ Cố Tinh Trầm, dù cho những sự thân mật lúc trước khi chúng ta chia tay không tính, lúc sau cậu cũng hôn tớ rất nhiều lần, cậu không muốn chịu trách nhiệm sao?”

Bóng dáng đan xen, thiếu niên quay người.

Vóc dáng cao cao, đồng phục sạch sẽ được ánh sáng điêu khắc, đôi mắt cậu có chút ánh sáng trong như ngọc, nhìn Hứa Anh.

“ Lại đây.”

Hứa Anh không thèm phối hợp, hỏi lại: “ Làm gì?”

Hai người đứng ở khoảng cách xa xa nhìn nhau trong chốc lát, người bất động ta cũng bất động.

Rốt cuộc Hứa Anh là người thiếu kiên nhẫn hơn, chạy tới, chu miệng hung hăng: “ Bắt tớ lại đây làm gì, nếu không nói lời dễ nghe tớ sẽ tính sổ với cậu!”

Thời điểm Hứa Anh đi tới Cố Tinh Trầm đã đem cặp sách trên vai gỡ xuống, đặt ở chỗ đài hoa lâu không tu sửa.

Giờ phút này cậu nhẹ nhàng một thân, nhìn xuống Hứa Anh.

Hứa Anh bị nhìn tới nổi da gà: “ Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu không nói tớ đi đây, chú Đàm còn đang ở trước cổng trường chờ tớ--- A!”

Lời còn chưa dứt, môi Hứa Anh liền bị lấp kín, cô kinh ngạc, đôi mắt mở to chớp vài cái, nam sinh mềm mại, môi hơi lạnh đặt lên trên. Đầu lưỡi Cố Tinh Trầm cũng hơi lạnh, lại rất tinh tế..

Cô bị đè trên thân cây, bị hôn triền miên trằn trọc.

Tay Cố Tinh Trầm, từ sau cổ bắt đầu vuốt ve.

Lòng bàn tay cậu hơi cứng cọ sát, làm Hứa Anh hơi tê dại, tràn lan từ da thịt non mịn.

Hô hấp Cố Tinh Trầm hơi dồn dập. Trời mới biết cậu đã ủ mưu cả một đường mới kiên nhẫn dẫn cô tới nơi không người. Xuống tay.

“ Không phải cậu nói tớ văn nhã bại hoại sao? Tớ sẽ cho cậu xem văn nhã bại hoại rốt cuộc có cảm giác thế nào….”

Đầu lưỡi Cố Tinh Trầm phác họa cánh môi Hứa Anh nỉ non, làm Hứa Anh rùng mình một trận.

“ Bất quá lúc trước đã nói , người văn nhã bại hoại sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm…..”
« Chương TrướcChương Tiếp »