Chương 11: Anh em nhà họ Trắc có bệnh à?

"Trắc Du tôi nghĩ ra sofa nói chuyện thì tốt hơn."

Trắc Du bất giác nhìn lại bản thân, anh nhận ra lúc nảy vội xuống ngăn em trai mình làm bậy mà chưa kịp thay quần áo chỉnh tề. Anh gật đầu ưng thuận.

"Ừ!"

Trắc Du chậm rãi bước lại ngồi cạnh Mạc Dinh Hy khiến Mạc Dinh Hy giật mình chỉ tay qua đối diện muốn Trắc Du ngồi đối diện thì tốt hơn, dù sao giới tính của Trắc Du cũng khá đáng ngờ nên Mạc Dinh Hy nghĩ nên đề phòng là tốt nhất.

"Trắc Du anh ngồi bên kia dễ nói chuyện hơn đấy!"

Trắc Du cau mày: "Mạc Dinh Hy cậu đang đề phòng tôi?" Nghiêng đầu híp mắt.

Mạc Dinh Hy gải gải đầu ái ngại, liếc nhìn trộm nét mặt đang lạnh lùng của Trắc Du, bèn nở mụ cười đầy giả tạo.

"Đâu có! chỉ là ngồi nói chuyện nhìn mặt mới thấy rõ cảm xúc của nhau!"

Rồi chợt Mạc Dinh Hy nghĩ thầm: Tôi đây là lo anh cong thôi nên giữa khoảng cách bảo toàn đời trai của tôi đấy!

Trắc Du tay rót trà, ánh mắt loé sáng mỉm môi rồi đáp lời:

"Cậu muốn thấy cảm xúc của tôi?" Giọng đầy ma mị.

"Trắc Du anh đang lằng nhằng với tôi à?"

Trắc Du trông thấy nét mặt cau có của Mạc Dinh Hy liền không dài dòng nữa, anh vào thẳng chuyện cần hỏi.

"Dinh Hy cậu không biết Ôn Dịch Phàm đang ở đâu?"

"Hứ! Tôi mà biết, chắc anh bắt cóc được tôi?"

Trắc Du bấu cằm nghĩ Mạc Dinh Hy đúng là miệng lưỡi xéo sắc.

"Dinh Hy cậu có vẻ tự tin dựa vào Ôn Dịch Phàm quá nhỉ? Bộ hai người là?" Ánh mắt chứa đựng cả bầu trời đen rối.

Mạc Dinh Hy nghĩ ra ngay là Trắc Du nghĩ anh là gay, liền cụp mắt lườm Trắc Du.

"Trắc Du, anh là đang nghĩ tôi gay à?"

"Ơ,.. thì cái này..?"

"Trắc Du tôi còn đang nghi ngờ giới tính anh hơn là tôi đấy, im im như anh mới nguy hiểm!"

Trắc Du sửng người vài giây rồi nhanh chóng tỉnh trí, nhìn khuôn mặt cau có pha lẫn chút gì đó trẻ con của Mạc Dinh Hy khiến khoé miệng anh bất giác cong lên.

Trắc Du đang nghĩ tên thiếu gia kiêu ngạo này khá thú vị, lời nói thẳng tuột vậy cũng thốt ra được, đúng là không kiêng nể gì anh cả.

"Sao cứng họng rồi chứ gì? Cấm anh từ sau còn suy nghĩ lệch lạc về giới tính của tôi nha!"

Đúng thế Mạc Dinh Hy nảy giờ dùng đôi mắt tinh tường quan sát nhất cử nhất động của Trắc Du.

Trắc Du mỉm môi rồi nhẹ nhàng đáp lời:

"Được được Dinh Hy cậu là thẳng được chưa? Trêu cậu có tý đã xù lôиɠ ʍυốn cắn tôi rồi!" Cười híp mắt.

"Này anh em nhà họ Trắc có bệnh à? đứa em bắt cóc, thằng anh thì trêu đùa!"

"Ách, đại thiếu gia, anh là đang nói thẳng quá đấy?"

Mạc Dinh Hy tựa lưng vào sofa khoang tay, hất cằm.

"Không cần khen tôi! nói đi tìm Ôn Dịch Phàm làm gì?"

"Thật ra thì Ôn Dịch Phàm bỏ bê công ty anh ta, tôi gòng gần chết, điện thoại cho tôi cũng chả thấy!"

"Chết tiệt tôi quên mất chuyện này!"

"Ừ! tôi tìm được cậu ta là tính sổ ngay!"

"Không lẽ Ôn Dịch Phàm bị gϊếŧ rồi?"

"Dinh Hy cậu đang lo hay đang trù cậu ta vậy?

"Có đâu tôi thương cậu ta không hết, trù cái gì!"

"Ừ, giờ tôi đưa cậu về!"

Mạc Dinh Hy ngó ra sân thấy chiếc xe mau trắng sang trọng đậu trong sân bèn nhếch môi đáp lời.

"Không cần, xe tôi kia rồi!

Trắc Du vẻ mặt có xen chút thất vọng, khó lắm mới tiếp cận được cậu thiếu gia kiêu ngạo này, anh muốn nói chuyện thêm tý trên đường đưa về. Anh biết Mạc Dinh Hi ngoài Ôn Dịch Phàm ra không ai tiếp xúc được cậu ta.

"Được thôi, tôi tiễn cậu!"

"Ừ!"

...

Trắc Phàm đứng trên lầu quan sát cuộc trò chuyện nãy giờ của anh trai mình, sau khi thấy anh trai đã tiễn Mạc Dĩnh Hy xong, anh ta bước xuống ngồi đối diện anh trai mình nâng tách trà nhâm nhi vừa nói:

"Anh hai, rốt cuộc cái tên Mạc Dinh Hy đó có gì thu hút anh hai vậy? Trong hắn công tử bột muốn chết!"

Trắc Du chỉ mỉm cười nhẹ, đôi mắt loé lên tia sáng.