Chương 3: Em không phải dùng xong thân thể anh rồi ném anh ra đường chứ?

"Tiểu Mễ không phải cậu mê nam chính trong ảnh bìa này mà ôm ngủ đó chứ?"

Dù trong lòng không hề có ý như Chung Hân nói, nhưng Tiểu Mễ nghĩ lại thì cũng ôm ngủ thiệt, mà còn là người thật, Chung Hân biết chắc sốc chết.

"Chung Hân cậu thích nam chính trong tiểu thuyết này hả?"

"Ừ"

"Chung Hân nếu anh ta chui từ trong đây ra thì sao?"

Chung Hân mỉm cười đầy ẩn ý.

"Nhiều khi không cần phải trong này chui ra đâu."

Tiểu Mễ kinh ngạc tròn mặt nhìn nét mặt nghiêm túc của Chung Hân, dấy thêm sự tò mò của mình.

"Chung Hân cậu là có ý gì?"

Chung Hân không hồi đáp Tiểu Mễ, bỏ quyển tiểu thuyết vào túi xách, đứng dậy kéo Tiểu Mễ ra cửa.

"Chung Hân kéo mình đi đâu vậy?"

"Đi ăn sáng."

"Nhưng mà cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi?"

"Cậu hỏi hoang đường quá."

Tiểu Mễ nhận ra đúng là có hoang đường thiệt.

" Chung Hân cậu nói cũng đúng."

"Đi thôi, cậu đóng cửa đi."

"Ừ"

"Cạch"

"Rầm"

Sau khi đi ăn về Tiểu Mễ mở cửa vào thì tá hoả nhà mình ngập lênh làng nước.

Nhìn thẳng vào thấy Ôn Dịch Phàm ngủ ngon lành trên sofa.

Tiểu Mễ lội nước vào thẳng phòng tắm xem, vòi nước đang chảy ngon lành, với tay tắt rồi tự vã trán suy nghĩ tiêu thật rồi tiền nước tháng này không cao mới lạ, hậm hực quay ra kéo bật Ôn Dịch Phàm dậy, anh ta lơ mơ còn say ngủ không ngồi vững đầu cứ ngước lên gục xuống.

"Ôn Dịch anh dậy ngay cho tôi, xem hậu quả anh gây ra nè."

Ôn Dịch Phàm nhướng mắt lên nhìn cô gái trước mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh, rồi bất giác ngó xuống sàn giật mình co chân.

"Chuyện này là sao?

Tiểu Mễ ký mạnh vào đầu anh ta. "Cốc"

"Anh còn hỏi tôi."

Tiểu Mễ kéo Ôn Dịch Phàm đẩy mạnh ra ngoài cửa.

"Rầm"

Ôn Dịch Phàm đập cửa.

"Ầm ầm."

Tiểu Mễ bịt tai chịu hết nỗi âm thanh này, liền mở cửa ra.

Hét lớn, rung chuyển cả xóm.

"Ôn Dịch anh lại muốn gì?"

Tiểu Mễ hét xong kéo cửa đóng mạnh.

"Rầm."

"Này Tiểu Mễ em đuổi anh ra khỏi nha anh biết đi đâu về đâu? Em không phải dùng xong thân thể anh rồi ném anh ra đường chứ?

Tiếng nói to rõ của Ôn Dịch Phàm cả xóm người trên lầu kẻ ở dưới, già trẻ lớn bé ngốc đầu ra nhìn vểnh tai hóng chuyện, châu đầu dụm mỏ bàn tán.

"Đó không phải nhà Tiễu Mễ sao?"

"Trời đất, còn cậu trai trẻ kia là ai?

"Ừ cậu ta đẹp trai quá.

"........."

"Cạch."

Tiểu Mễ mở cửa ra trừng mắt căm phẫn nhìn Ôn Dịch Phàm đang cười hả hê như được mùa.

Tiểu mễ không kịp bụm miệng Ôn Dịch Phàm, cô đảo nhìn thấy cả xóm đang xì xào, vội vã kéo anh ta trở vào nhà.

"Rầm"

Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh ta, còn anh ta thì nhàn nhã bước lại sofa ngã lưng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

"Ôn Dịch anh muốn gì đây? tôi có thù với anh hả?"

"Cô gọi tên tôi đầy đủ chữ được không?"

Tiểu Mễ khoanh tay hất mặt.

"Anh mơ đi."

Ôn Dịch Phàm liếc thấy tấm bằng đạt giải 3 tác cuộc thi tác giả triển vọng, liền nhanh chóng chộp lấy giơ lên cao.

Tiểu Mễ hốt hoảng hét to:

"Ôn Dịch anh bỏ xuống ngay cho tôi."

"Xem độ ngoan của cô." Quơ bức ảnh loạn xạ

"Anh....?" Tiểu Mễ cố với tay cố chộp lấy.

Ôn Dịch Phàm cao tận 1m90, Hà Tiểu Mễ chỉ cao 1m55, cô nhảy nhón các kiểu điều không với tới tay anh ta cầm giải thưởng.

"Ôn Dịch Phàm."

Ôn Dịch Phàm tỏ ra hài lòng với mèo con ngoan ngoãn của mình, mỉm môi trả giải thưởng cho cô, cô ôm chầm giải thưởng vuốt ve.

Anh ta cúi người kề sát mặt cô.

"Giải thưởng thôi mà, quan trọng vậy sao?"

"Anh biết cái gì? Lần đầu tôi nhận giải thưởng được đấy, giải thưởng này giúp tôi có số tiền trị bệnh cho cha tôi."

"Cha sao? Tôi thấy cô ở một mình mà?"

"Cha tôi đang nằm viện."

Ôn Dịch Phàm rảo bước lại sofa.

"Ờ"

Tiểu Mễ nhìn Ôn Dịch Phàm thản nhiên ngồi ăn bánh khoai tây trên sofa.

"Anh lôi đâu bánh của tôi ra ăn vậy hả?"

"Nhà cô lại hỏi tôi."

Tiểu Mễ cụp đôi mắt tỏ vẻ khó ưa người lỳ lợm ngang ngạnh trước mặt mình.

"Anh ăn xong chưa? no rồi mau chóng ra khỏi nhà tôi."

Ôn Dịch Phàm nhỏm lưng khỏi sofa chòm người qua cô, trưng ánh mắt gian manh.

"Vẫn còn muốn cả xóm xúm nhau bàn tán à?

Tiểu Mễ đưa tay đẩy anh ta ra.

"Đáng ghét, anh muốn gì hả?"

"Chỗ ở ấm cúng."

"Anh mắc cười quá, anh về nhà anh mà hưởng ấm cúng."

Tiểu Mễ chợt thấy mình nói sai sai cái gì đó. Anh ta chui trong sách ra mà, còn anh ta thấy cô đờ đẫn có liền nhếch méc nói:

"Sao cảm thấy tội lỗi sao?"

"Reng reng" Điện thoại trên bàn.

Chuông điện thoại của Tiểu Mễ reo là biên tập Dương gọi, vội vàng bắt máy.

[Tiểu Mễ tiểu thuyết của em đã hai tuần không ra chương mới rồi. Em có việc bận sao?]

"Chị Dương thông cảm mấy nay cha em không khoẻ em phải vào viện chăm ạ."

[Ừ chị nhắc em cố gắng ra chương đều, giờ em đang có nhiều tác phẩm được biết đến, em có cơ hội phát triển cao hơn.]

"Dạ em biết rồi!" vừa nói vừa liếc quan sát Ôn Dịch Phàm.

[Tiểu Mễ chị nhắc em thế thôi, lo mà phấn đấu.]

"Em hiểu rồi, cảm ơn chị Dương." Cúp máy

Cùng lúc Tiểu Mễ đang nói chuyện điện thoại thì Ôn Dịch Phàm rảo bước quanh phòng khách, sờ mó tất cả vật dụng, sách bút, máy tính, ảnh treo tường hình cha cô....

"Ôn Dịch Phàm anh không thể ở nhà tôi được."

"Làm gì không được?"

"Anh là con trai nếu ở đây hủy hoại thanh danh của tôi."

Ôn Dịch Phàm ngồi xuống khoác vai cô ghị chặt vào lòng ngực ấm của mình, cười ám muội.

"Tôi không sợ cô sợ gì chứ?"