Chương 1: Kỳ Vô Bệnh

Chương 1: Kỳ Vô Bệnh

“Họ tên.”

“Kỳ Vô Bệnh.”

“Tại sao lại tên….”

“Bởi vì tôi thích.”

Cậu giương mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, ánh mắt lạnh lẽo: “Bác sĩ Văn, không lẽ mỗi lần gặp nhau đều phải hỏi một lần sao?”

Văn Quan nâng mắt kính, chậm rãi mở miệng: “Câu hỏi là hình thức cần thiết trong điều trị, sao, vẫn chưa quen à?”

Kỳ Vô Bệnh nhanh chóng quấn chặt chiếc áo lại, có vẻ như rất lạnh, cậu rút nửa khuôn mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, âm thanh có chút rầu rĩ: “Xin lỗi, tôi thực sự chưa thể quen được.” Cậu dừng lại một chút “Tôi còn phải điều trị bao lâu nữa?”

Văn Quan liếc nhìn cậu một cái: “Tình trạng bây giờ của cậu lúc tốt lúc xấu, nên tôi không thể đưa ra thời gian chính xác được.”

Kỳ Vô Bệnh nhíu mày, trong con ngươi màu xám phủ một lớp sương mù không rõ nét: “Gần đây tình trạng của tôi mất ngủ ngày càng nghiêm trọng, liên tục vài đêm không ngủ được, anh có thể tăng liều thuốc lên một chút không?”

Văn Quan không hề nghĩ ngợi đã từ chối, “Liều lượng dành cho cậu là thích hợp nhất rồi, thêm nữa cậu sẽ chết mất.”

Kỳ Vô Bệnh khẽ nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn, “Tôi mệt quá, hãy để tôi chết một lát đi, chờ tôi ngủ đủ thì anh hãy cứu tôi.”

Văn Quan lạnh giọng trào phúng: “Cậu nghĩ cậu là ai? Công chúa ngủ trong rừng à? Hôn một cái là có thể tỉnh lại sao?”

Kỳ Vô Bệnh nhìn hắn mà không nói gì: “Bác sĩ Văn, mời ngài cẩn trọng lời nói.”

Chiếc đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng kim chuyển động.

Có thể nghe thấy rõ ràng.

Kỳ Vô Bệnh cảm giác được cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, lực chú ý không tự giác mà bị tiếng tích tắc thu hút, đôi mắt sáng màu theo dõi chiếc kim giây di chuyển từng chút một.

“Âu lo vì mất ngủ, còn sinh ra cảm xúc tiêu cực." Văn Quan cầm bút viết liên tục lên giấy da, chữ viết qua loa, ngòi bút đâm mạnh: “Có phải vì con chó đó không?”

Khi nghe thấy âm thanh của anh, không còn sự châm biếm, mà lại rất nghiêm túc, nhưng cậu cũng không muốn đáp lại.

Kỳ Vô Bệnh không quay đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dán vào chiếc kim giây.

“Nói chuyện.” Giọng Văn Quan trở nên lạnh lùng hơn một chút, mang theo chút không kiên nhẫn.

Dưới bàn.

Bàn tay Kỳ Vô Bệnh co lại trong tay áo, các ngón tay nắm chặt lại, khó chịu cào vào những vùng da trên khớp ngón.

Rất lâu sau, cậu quay đầu lại, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh: “Đương nhiên là không phải, xác của nó đã được hỏa táng rồi, con người nên nhìn về phía trước. Hơn nữa, tôi sợ chết như vậy, chắc chắn sẽ không để một con chó khiến bệnh tình của mình trì trệ.”

Giờ London đúng năm giờ chiều.

Chiếc đồng hồ cũ kỹ làm tròn nhiệm vụ, đúng giờ điểm báo.

Trong chiếc đồng hồ trong suốt phát ra ba tiếng điểm chuông, cuối cùng cũng át đi tiếng “lộc cộc” gây khó chịu.

Văn Quan có vẻ đã tin lời cậu nói, không hỏi thêm gì nữa, cúi đầu bắt đầu lật xem hồ sơ bệnh án, chén trà bên cạnh đã nguội lạnh nhưng vẫn đầy, chưa hề uống.

Lực chú ý của Kỳ Vô Bệnh lại bị nước trong ly hấp dẫn, cậu hỏi: “Sao anh rót trà mà không uống?”

Văn Quan trả lời, “Tôi không muốn uống.”

Kỳ Vô Bệnh lại hỏi, “Sao anh không muốn uống?”

Văn Quan đặt đồ xuống, nâng mắt nhìn cậu mà không nói gì: “Cậu rất muốn biết à?”

Kỳ Vô Bệnh im lặng một lúc, “Ừ.”

“Xin lỗi, tôi không muốn nói cho cậu biết.” Ánh nhìn của Văn Quan có phần lạnh lẽo, “Sự tò mò vô lý và sự chú ý không ổn định, chắc chắn cậu đã uống thuốc rồi đúng chứ?”

Kỳ Vô Bệnh chậm rãi giơ cánh tay lên, “Tôi thề, đã uống rồi, ba lần một ngày, xác định đúng giờ.”

Văn Quan dựa lưng vào ghế, những ngón tay thon dài xoay chiếc nắp bút bi, không biểu lộ cảm xúc mà nhìn chằm chằm cậu.

Trong khi nhiệt độ trong phòng rất cao, cậu vẫn cảm thấy rất lạnh, quấn chặt mình lại, đáy mắt nặng nề, trên khuôn mặt thường xuyên đượm vẻ mệt mỏi do thiếu ngủ, làn da nhợt nhạt không khỏe mạnh làm quầng thâm càng thêm rõ nét.

Hôm nay có vẻ tình trạng còn tệ hơn những ngày trước.

Văn Quan không nói thêm gì nữa.

Dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp xong tài liệu trên bàn, đứng dậy định dẫn Kỳ Vô Bệnh đến phòng điều trị, chưa kịp mở miệng, đã bị cậu trực tiếp kéo tay áo lại.

“Bác sĩ Văn, hôm nay tôi muốn về sớm.”

Văn Quan nhìn xuống cậu, “Lý do?”

Kỳ Vô Bệnh ngáp nhỏ, khóe mắt rỉ ra một ít nước, mang vẻ ngây thơ và lười biếng: “Tôi vừa tới đây đã thấy buồn ngủ, muốn tranh thủ lúc này mau về nhà để ngủ bù.”

Văn Quan nhìn chằm chằm cậu một hồi, lại nhìn vào những ngón tay đang nắm chặt lấy tay áo mình, rõ ràng đang dùng sức, đầu ngón tay đã trắng bệch, thể hiện sự kiên trì của cậu.

Người đàn ông kéo lại tay áo, giống như có chút ám ảnh sạch sẽ mà chỉnh đốn lại khuy áo, hận không thể đem những nếp nhăn nhỏ kia làm phẳng lại.

“Lần sau nói thẳng, đừng chạm vào tôi,” Anh dừng lại “Áo của tôi.”

Kỳ Vô Bệnh gật đầu như không có gì, lơ đãng nói một câu: “Được, lần sau có thể chạm vào tay anh không?”

Khóe môi Văn Quan nhếch lên một chút, mang theo chút ý xấu: “Vậy cậu thử xem.”

Bốn chữ ngắn gọn hàm chứa ý nghĩa “Nếu cậu chạm vào tôi, tôi sẽ bẻ gãy ngón tay của cậu.”

Vị bác sĩ tâm lý này, khác hoàn toàn với những thiên thần áo trắng khác, thuộc về một loại kỳ quái.

Thái độ đối đãi với bệnh nhân không hề thân thiện chút nào.

Miệng lưỡi cũng độc ác, nói chuyện như thể phun dao.

Có đầy tật xấu quái gở, cũng rất giống mình, tham tài keo kiệt.

Tiền thuốc men chưa bao giờ khách khí.

Kỳ Vô Bệnh rất hoài nghi, liệu những bệnh nhân khen ngợi ngoài kia có phải đều được giảm giá nên mới ca ngợi anh ta dịu dàng gần gũi.

Thật không thể hiểu nổi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng.

Chất lượng chuyên môn của anh ta thực sự rất cao.

Chứng nhận quyền lực, rất đáng tin cậy.

Kỳ Vô Bệnh thật sự không muốn chết, cho nên mới tìm đến bác sĩ có năng lực cực mạnh, tuy tính cách người này tệ nhưng sinh mạng quan trọng, đành phải nhẫn nhịn.

Cuối cùng, thái độ Văn Quan rất miễn cưỡng đáp ứng.

Lấy thuốc lần này ném cho Kỳ Vô Bệnh, không nhìn cậu, như đang đuổi một loại virus, nâng cằm chỉ về phía cậu: “Cậu có thể đi rồi.”