Chương 10: Phòng tối

Chương 10: Phòng tối

Văn Quan nhìn chằm chằm vào thứ trước mắt mà hắn chưa từng tiếp xúc qua, hơi sửng sốt.

Tờ giấy gói kẹo trong suốt, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trên bàn, hiện ra một mảng màu sắc rực rỡ.

Có một loại cảm giác quen thuộc khó tả.

Hắn hơi muốn đưa tay ra lấy, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, chỉ đành gật đầu vô cảm: “Ừ, cảm ơn, cậu có thể đi rồi.”

Kỳ Vô Bệnh thọc một tay vào túi, nhàn nhạt mở miệng, “Lần sau tôi sẽ đăng ký xếp hàng, mong anh giúp tôi kiểm tra đầu một chút, tôi thật sự cảm thấy bệnh tình của mình nặng hơn rồi, có thể là có triệu chứng mới.” Vẻ mặt cậu nghiêm túc, “Viên kẹo này coi như là tiền đặt cọc.”

Sau đó, Kỳ Vô Bệnh lấy điện thoại ra: “Chúng ta lưu thông tin liên lạc đi, tiện cho việc trao đổi.”

Vân Quan nói: “Được.”

Kỳ Vô Bệnh nhìn hắn: “Số điện thoại của anh là bao nhiêu?”

Văn Quan: “Thêm WeChat đi, cậu cứ nhắn cho tôi là được.”

Kỳ Vô Bệnh: “Tôi không chơi WeChat.”

Văn Quan: “Vậy cậu dùng gì?”

Kỳ Vô Bệnh: “SMS.”

Văn Quan: “……”

Kỳ Vô Bệnh, người sống trong thời đại cũ, dù đã trọng sinh có được tuổi trẻ và chiếc điện thoại công nghệ cao thì vẫn không biết cách sử dụng.

Cậu mày mò một lúc mới tìm ra cách gửi tin nhắn.

Trước đây, cậu toàn dùng điện thoại Nokia, thao tác còn đơn giản hơn cả một cộng một, chưa bao giờ thấy sản phẩm kỹ thuật số độc đáo thế này, ngay cả bàn phím cảm ứng cũng đa dạng màu sắc rực rỡ.

Hai người trao đổi số điện thoại xong, Kỳ Vô Bệnh bệnh liền rời đi, để lại bác sĩ Văn một mình nhìn chằm chằm vào viên kẹo.

Sau khi về đến nhà.

Hoắc Loạn dường như rất sốt ruột, chạy thẳng vào phòng, cửa bị cậu dùng sức đóng thật mạnh, bộ dáng rất nóng nảy.

Kỳ Vô Bệnh không bận tâm, chẳng mấy hứng thú với sự thay đổi bất thường của cậu cháu trai này.

Cậu đã mở mắt lâu như vậy mà vẫn chưa tham quan qua ngôi nhà này, đã đến lúc đi dạo một chút rồi.

Quấn chặt áo khoác, Kỳ Vô Bệnh đi dọc theo đường hành lang lạnh lẽo, có rất nhiều phòng, nhưng những cánh cửa vừa đi qua đều bị khóa chặt.

Đột nhiên, cậu dừng lại, cánh cửa trước mắt có chút quen thuộc, màu xanh thẫm, hoa văn kỳ quái, dường như đã từng xuất hiện trong giấc mơ.

À, đây là phòng của Hoắc Loạn.

Cậu chợt nhớ ra, hèn gì thấy quen như vậy.

Đứng nhìn một lúc, cậu không gõ cửa mà tiếp tục đi về phía trước, rồi rẽ vào một hành lang khác.

Điều kỳ lạ là, nó như đối xứng, các cánh cửa giống hệt như trước đó.

Hứng thú của cậu ngay lập tức dâng cao.

Bắt đầu thử mở từng cánh cửa, có rất nhiều cái vẫn bị khóa, cho đến cánh cửa màu xanh đã thấy nhiều lần kia, cậu nắm chặt tay cầm rồi vặn xuống.

“Cạch” một tiếng.

Mở ra.

Bên trong ánh sáng rất mờ, nhiệt độ cũng lạnh hơn một chút, lối vào trống rỗng, không nhìn thấy gì hết, càng vào trong càng tối.

Kỳ Vô Bệnh mò mẫm trên tường lại không chạm thấy công tắc đèn, nhưng tay lại chạm phải một thứ ẩm ướt, còn dính dính.

Chứng sạch sẽ của cậu ngay lập tức phát tác.

Lòng hiếu kỳ cũng biến mất tâm, nhanh chóng chạy ra ngoài muốn rửa tay.

Không kịp xem rốt cuộc trên tay mình dính phải thứ gì, cậu đã chạy thẳng về phòng, vọt vào phòng tắm bắt đầu rửa sạch.

Dưới ánh sáng ấm áp, cậu thấy dòng nước chảy chầm chậm trên tay xuống từ trong suốt chuyển sang màu đen.

Rất khó rửa sạch.

Nó giống như một loại chất nhờn màu đen dính nhớt.

Quá ghê tởm.

Kỳ Vô Bệnh nhíu mày, cảm giác buồn ngủ của anh cũng giảm bớt chút ít, đầu óc đầy những suy nghĩ hối hận.

Cậu phải chà rửa rất nhiều lần mới ra khỏi phòng tắm, tay đều bị chà cho đỏ. Ngồi trên tấm thảm bên mép giường, cậu lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.

- Bác sĩ Văn, tôi vừa bước vào một căn phòng rất tối, tay sờ phải thứ gì dinh dính, giống như phân ấy.

Bên kia không có phản hồi.

Kì Vô Bệnh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bắt đầu đợi.

Cậu hoàn toàn không nhận ra tình trạng của mình, chỉ theo một loại cảm giác thôi thúc kỳ quái trong lòng.

Trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, bỗng nhiên gặp được một người quen, cảm giác này thật tuyệt, luôn khiến cho người ta cảm thấy như là giả. Nhưng rồi lại tự nhủ với mình rằng đó là thật, không hiểu sao muốn nắm chặt trong tay, không buông.

Thời gian dần trôi qua.

Sau khi cậu nhìn màn hình nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng bên kia cũng phản hồi.

- Cậu đã sờ phải phân?

Kỳ Vô Bệnh: “……”

Thôi, buông tay thì tốt hơn.