Chương 17

Chương 17

Hắn nghiêng đầu, lần này không có lớp kính che khuất, có thể thấy rõ đôi mắt của hắn, hơi hai mí, đuôi mắt hơi xếch lên, có nét gì đó rất đặc biệt, không hiểu sao lại có chút gợi cảm.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Trông có vẻ đáng thương ghê.”

Điều này không giống như là sự đồng cảm.

Ngược lại tràn đầy ác ý.

Văn Quan nhìn chằm chằm Kỳ Vô Bệnh không có sức nói chuyện trong một lúc, đột nhiên từ trong giỏ lấy ra một quả dưa chuột, ném cho cậu.

Kỳ Vô Bệnh cầm quả dưa chuột lạnh lẽo và bóng loáng trong tay, ngửi thấy mùi hương tươi mát của rau quả, ngẩng đầu cạn lời, giọng nói còn mang theo sự run rẩy sau khi hoạt động mạnh, “Anh cho tôi cái này làm gì?”

Văn Quan cười khẽ: “Cậu không phải là đi theo mùi này mà đến à? Ăn đi, cho cậu.”

Nói xong, hắn đạp xe đi, bóng lưng phóng khoáng.

Kỳ Vô Bệnh cảm thấy mình bị đối xử như một con chó vậy: “...”

Một ngày làm việc vô ích, Kỳ Vô Bệnh về nhà, cắn răng chịu đựng tắm rửa, rồi lăn ra ngủ.

Quả dưa chuột nhỏ được anh đặt trên đầu giường, ngửi mùi này mà ngủ, vậy mà còn cảm thấy rất thoải mái.

Lại một đem không mơ.

Sáng hôm sau, Kỳ Vô Bệnh dậy rất sớm.

Ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu thì phát hiện cái đầu giả treo ở đó không biết từ khi nào đã biến mất.

Đến phòng ăn, ba người kia đã ngồi ở trước bàn.

Lần đầu tiên ăn sáng cùng nhau hài hòa đến vậy, không có chút ý nghĩ cãi vã nào, nhìn rất hòa bình.

Kỳ Vô Bệnh cũng không để tâm, ngồi xuống nói một câu cảm ơn rồi bắt đầu ăn cháo.

Sau đó dành thời gian hỏi một câu: “Cái đầu tôi treo ở hành lang đâu rồi?”

Chu Huỷ rõ ràng đã cứng lại một chút: “Cái... cái đầu gì?”

Hoắc Loạn đang ăn trứng gà, trên mặt đầy sự tò mò: “Chú nhỏ, cái đầu gì vậy?”

Chu Hoa Đình thì thoải mái nhất, cũng rất tùy tiện hỏi, “Em lại lấy đồ chơi từ đâu về? Có khi là bị ai đó tưởng rác rồi đem vứt đi?”

Kỳ Vô Bệnh bình tĩnh nói: "Tối qua tôi thấy ở trên hành lang, cái đầu làm khá tệ, nhưng cơ quan nhỏ kia lại làm rất tốt. Không biết bị ai đó điều khiển từ xa rồi lăn đến chân tôi, chơi khá vui, còn biết hát nữa, mất đi thật tiếc.”

Biểu cảm của ba người đều khác nhau.

Hoắc Loạn và Chu Hoa Đình cũng coi như bình tĩnh, chỉ có Chu Hủy là mặt mày biến sắc, trong mắt đầy sự khó tin, nhìn Kỳ Vô Bệnh như nhìn một con quái vật.

Kỳ Vô Bệnh, vốn chậm hiểu, cuối cùng cảm nhận được ánh nhìn đó, trực tiếp hỏi: "Sao cô nhìn tôi như vậy?"

Chu Hủy càng hoảng sợ hơn, liên tục xua tay: "Em không sao đâu, em chỉ tùy tiện nhìn thôi, mắt em vậy mà! Từ nhỏ đã bị lệch, đôi khi mắt cứ loạn lên!""

Kỳ Vô Bệnh: “...”

Chu Hoa Đình: “...”

Hoắc Loạn: “...”

Kỳ Vô Bệnh không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn sáng, sau khi ăn xong thì lịch sự rửa bát và chào tạm biệt mọi người rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Rất thành thật xếp hàng đăng ký.

Đến buổi trưa, cuối cùng cũng đến lượt cậu.

Khi vào phòng khám của bác sĩ Văn, cậu ngồi xuống với thái độ rất nghiêm chỉnh: “Bác sĩ Văn, tôi là xếp hàng mà vào, không có chen ngang.”

Văn Quan lại đeo kính, cầm hồ sơ của Kỳ Vô Bệnh lên xem.

Trên mặt hắn lập tức nở một nụ cười dịu dàng, giống như một thiên thần áo trắng, dường như những ác liệt hôm qua đều là ảo giác.

Hắn nói: “Đến đây tâm sự đi, xem rốt cuộc đầu óc cậu có vấn đề gì.”