Chương 21

Chương 21

Sau khi cúp máy, Kỳ Vô Bệnh liền gọi cho Văn Quan.

Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.

"Chuyện gì?" Giọng nói bên kia vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Kỳ Vô Bệnh chậm rãi nói: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

Văn Quan chậm rì rì trả lời: "Ở nhà."

Kỳ Vô Bệnh đi thẳng vào vấn đề: "Anh có từng gặp một con chó Doberman toàn thân đen tuyền, chỉ có một đốm trắng trên đầu mũi không?"

Văn Quan ngập ngừng một chút: "Có gặp."

Kỳ Vô Bệnh cố gắng kiềm chế sự kích động: "Ở đâu?"

Văn Quan bình tĩnh nói: "Ở nhà tôi."

"Nhà anh? Nó ở nhà anh sao?" Kỳ Vô Bệnh ngay lập tức xoay người bước đi, nhanh chóng thay đồ.

Văn Quan bên kia vẫn không vội vàng: "Chó tôi nuôi, không ở nhà tôi thì ở đâu."

Kỳ Vô Bệnh định mở miệng đòi chó, nhưng lý trí đã thắng thế, cậu cố giữ bình tĩnh: "Nhà anh ở đâu? Tôi phải qua đó một chuyến, tôi đang phát bệnh, rất nghiêm trọng, bây giờ đã khó thở rồi, tôi phải gặp anh ngay lập tức."

Văn Quan im lặng vài giây: "Cậu có nhớ số điện thoại của bác sĩ chuyên khoa tâm thần mà tôi gửi lần trước không?"

"Không, tôi bây giờ chỉ cần anh thôi, nếu anh không cho tôi đến, tôi sẽ chết ngay tại đây." Kỳ Vô Bệnh đã thay xong quần áo bằng một tay, bước nhanh ra ngoài.

Văn Quan im lặng lâu hơn, rồi cúp máy ngay.

Kỳ Vô Bệnh đang định gọi lại thì thấy hắn gửi một địa chỉ, nơi đó khá xa, nằm ở một khu vực gần bệnh viện.

Cậu đã dồn toàn bộ sức lực để chuẩn bị, bác gái phụ trách tẩy rửa cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi luống cuống rời khỏi ngôi nhà này.

Sau khi tiễn bác gái rời đi như thể trốn khỏi dịch bệnh kia thì Kỳ Vô Bệnh để lại một tờ giấy cho đứa cháu nhỏ đang ngủ trên giường, trên đó viết: "Có cơm trong bếp, tự hâm lại mà ăn" rồi ra ngoài.

Cậu vội vã lên xe, nhìn những hàng cây lùi lại phía sau qua cửa sổ, ngửi thấy mùi hương tươi mát sau cơn mưa, cảm thấy hơi thư giãn nhưng lại không thể kiềm chế được bắt đầu căng thảng.

Hy vọng là nó, nhưng lại sợ không phải.

Trong lúc mơ hồ, cậu đột nhiên nhớ lại Phúc Ca ngày xưa.

Lần đầu gặp, chú Doberman nhỏ không chỉ nhỏ mà còn rất béo, trông như một quả cầu mập mạp, ngốc nghếch.

Lúc đó, Kỳ Vô Bệnh mới tám tuổi thường dẫn nó đi dạo ở ngọn núi phía sau trại trẻ mồ côi, nơi đó cũng thường có mùi hương như thế này, mùi sạch sẽ sau cơn mưa.

Khi đó, bạn của cậu chỉ có Phúc Ca.

Là viện trưởng tặng cho cậu.

Khi đó, những đứa trẻ sống chung với cậu lần lượt được nhận nuôi, chỉ có cậu là bị bỏ lại.

Nguyên nhân rất rõ ràng, một cậu bé gốc Châu Á ở trại trẻ mồ côi luôn bị xem nhẹ, cậu âm u quái gỡ, trông lúc nào cũng kỳ quặc, không gia đình nào thích nhận nuôi một đứa trẻ như vậy.

Sau đó, ngay cả những đứa trẻ khác trong trại cũng không tiếp xúc với cậu, có một số đứa lớn hơn còn cùng nhau tìm cậu gây rối.

Chú chó mập yếu đuối, đến cả tiếng sủa cũng không có, chỉ biết rêи ɾỉ.

Muốn bảo vệ nó cũng làm không được.

Nó luôn được Kỳ Vô Bệnh che chở trong lòng, vì một khi bị những đứa trẻ đó bắt được, nó sẽ bị chúng nhổ lông, đã trải qua hai lần, trông rất đau, Tiểu Vô Bệnh thường xuyên kinh hồn bạt vía, sợ rằng chú chó nhỏ sẽ bị người ta bắt đi hành hạ.

Để tránh bị bắt, Kỳ Vô Bệnh bế chú chó mập ngủ trong gác xép cũ của trại trẻ mồ côi, nơi đó rất tối, có một chiếc chiếu rách nát và một tấm chăn, ngủ cũng khá thoải mái, nhưng để lên đó phải leo lên một cây cột, rất phiền phức. Và nơi đó lại được đồn là có ma, không ai dám tới.

Kỳ Vô Bệnh và chú chó nhỏ của cậu yên tâm sống ở đó.

Một căn phòng đơn sơ không mấy xa hoa đã trở thành nhà của họ.

Vào ban đêm, dưới ánh trăng, vuốt ve cái đầu lông xù của nó, Kỳ Vô Bệnh đặt cho nó một cái tên.

"Gọi mày là Kỳ Phúc đi, lấy họ của tao, từ nay tao sẽ là bố của mày, tao sẽ luôn bảo vệ mày."

Kỳ Phúc mở to đôi mắt tròn xoe, ngửi ngửi đầu ngón tay của cậu, rồi bắt đầu cọ xát, tràn đầy sự ỷ lại.

Sau đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phúc Ca càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Bộ dạng của nó dần trở nên hung hãn lạnh lùng, dọa khóc rất nhiều đứa trẻ.

Mỗi khi Kỳ Vô Bệnh ra ngoài, nó liền đi theo sau, kiêu hãnh như một hiệp sĩ.

Nhưng cũng vì thân hình quá lớn, trại trẻ mồ côi muốn đưa nó đi.

Kỳ Vô Bệnh không muốn, giữa đêm khuya, cậu lén lút trèo tường, chui qua lỗ, mang theo Kỳ Phúc cùng rời đi.

Mười tuổi, cậu bắt đầu cuộc sống tự lập.

Trên những con đường và hẻm nhỏ của thành phố lớn, cậu học được không ít thói hư tật xấu.

Cũng quen biết rất nhiều người không mấy lương thiện.

Ngày Phúc Ca chết, trời rất tối.

Lời hứa bảo vệ mãi mãi cuối cùng cũng không thực hiện được.

Vì không muốn nhớ lại, ngay cả ký ức cũng trở nên mờ nhạt.